Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 7

2024-12-01 16:44:15

Khương Lê trở về quán rượu, bước chân nàng nhẹ bẫng, hai tai như ù đi.

Vừa rồi, Hoắc Giác hỏi nàng lời nói ngày đó có còn tính không, nàng lắp bắp đáp “tính... tính chứ”, nghe thấy vậy chàng chỉ nở nụ cười rồi nói “được”.

Được ư?

“Vậy tức nghĩa là... chàng đồng ý rồi”. Khương Lê chớp mắt, tự thuyết phục bản thân: “Chàng không nhận đồ của người khác, chỉ nhận túi tiền của mình, chứng... chứng tỏ chàng cũng có ý với mình”.

“Ai cơ? Ai có ý với tỷ hả?” Khương Lệnh đi từ trong phòng ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của Khương Lê thì khựng lại, hỏi: “Mặt tỷ bị làm sao vậy? Sao lại đỏ như sắp chảy ra máu thế kia?”

Khương Lê vội vàng áp mu bàn tay lên gò má, đúng là nóng thật, nàng dùng tay quạt gió, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác: “Ta nóng quá thôi, đệ không thấy nóng sao?”

Nóng?

Những ngày này đang vào đợt rét cuối xuân, lấy đâu ra nóng?

Khương Lệnh nghi ngờ liếc nhìn Khương Lê: “Không phải tỷ lại chạy đến tìm Hoắc Giác ca chứ hả?”

“...”

Khương Lê lườm Khương Lệnh một cái rồi nói nhỏ: “Đệ be bé cái miệng thôi, đừng để mẫu thân nghe thấy”.

Có một điều không hay khi là tỷ đệ song sinh, đó chính là mỗi khi nàng có tâm sự, Khương Lệnh luôn dễ dàng đoán ra.

Khương Lệnh bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu: “Tỷ...”

Thấy Khương Lệnh có vẻ định ngồi xuống tâm sự với mình, Khương Lê vội vàng ngắt lời hắn: “Đừng, đệ nghe ta nói đã”.

Khương Lê liếc sang nhà bếp một cái rồi kéo Khương Lệnh vào phòng khách, lén lút kể lại toàn bộ những lời mà Hoắc Giác đã nói ban nãy.

“Tức là, vừa rồi tỷ tặng túi tiền cho Hoắc Giác ca”. Khương Lệnh hắng giọng rồi nói tiếp: “Hoắc Giác ca không những nhận mà còn đồng ý trở thành phu quân nuôi từ bé của tỷ, đúng không?”

Khương Lê gật đầu một cái thật mạnh.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức chìm trong yên tĩnh.

Khương Lệnh nhìn Khương Lê một hồi lâu, sau đó khẽ thở dài rồi tận tình khuyên bảo: “A Lê à, mặc dù trời đã tối, nhưng tỷ nằm mơ cũng hơi sớm quá rồi đấy. Ta rất hiểu con người Hoắc Giác ca, sao huynh ấy có thể nhận túi tiền của tỷ và còn nói ra những lời đó? Tỷ, tỷ bớt mơ mộng viển vông đi”.

Khương Lê: “...”

Trong hiệu thuốc Tô gia phía sát vách.

Hoắc Giác đứng trong luồng sáng le lói, tay siết chặt túi tiền màu xanh lục kia.

Chàng đưa túi tiền lên mũi rồi hít sâu một hơi, một mùi hương thoang thoảng vấn vương quanh cánh mũi.

Chàng thiếu niên nhắm mắt, hàng mi khép lại che đi những nỗi niềm sâu thẳm trong ánh nhìn.

Trôi nổi trong chốn cung đình gần hai mươi năm, chàng thiếu niên lạnh lùng mà A Lê từng thích đã chết từ lâu, người còn sống là vị đốc công chưởng ấn lòng dạ độc ác, giết người không ghê tay.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Hoắc Giác đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chặp vào một điểm vô định trong không trung, khóe môi từ từ nhếch lên.

Chỉ cần A Lê thích, chàng sẽ trở lại làm Hoắc Giác mà nàng vẫn đem lòng ái mộ kia.

Dẫu sao cũng chỉ là một chiếc mặt nạ, chàng đeo lên là được.

Hoắc Giác sải bước trở về phòng, sau một hồi đi loanh quanh, chàng ngồi xuống bàn viết hai bức thư, bỏ vào hộp thư tre rồi dùng sáp niêm phong lại.

Sắc trời dần tối mịt.

Hoắc Giác nằm trên giường nhưng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt là gương mặt xinh đẹp của Khương Lê khi nhìn chàng lúc ban chiều lại hiện ra.

Tiếng trống canh bốn vọng lại từ đầu phố.

Trong bóng tối mịt mù, Hoắc Giác đứng dậy, bay qua bức tường một cách dễ dàng rồi tiến vào gian nhà phía tây của quán rượu sát vách.

Trong phòng, thiếu nữ đắp trên người một tấm chăn dày, ngủ rất sâu.

Hoắc Giác lặng lẽ đứng đó, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng và đều đặn của nàng, trái tim thấp thỏm không yên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

_____

Khương Lê không hay biết có khách tới lúc nửa đêm, chưa đến giờ Mão nàng sẽ không tỉnh giấc.

Nàng duỗi thẳng lưng rồi đứng dậy đi đến gian bếp nhỏ phía tây làm bữa sáng.

Dương Huệ Nương không chỉ nấu ăn ngon mà tay nghề ủ rượu cũng rất xuất sắc. Dưới sự ảnh hưởng của bà, hiện nay Khương Lê thành thạo cả hai việc đó.

Cải chua cắt sợi trộn với thịt băm, cho hành tỏi vào xào thơm rồi thêm một nắm mì kéo tay, vậy là hai bát mì thịt băm dưa cải chua thơm ngon đã ra lò.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Lệnh vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thơm của dưa cải chua từ trong nhà bếp bay ra, bụng hắn lập tức réo ầm ĩ.

Nuốt ngụm nước bọt, hắn đi vào gian bếp nhỏ, vừa bưng bát mỳ trên bếp lên đã bị Khương Lê gõ vào tay.

“Hai bát này là của ta và mẫu thân, của đệ ở kia kìa”

Khương Lệnh trông thấy bát mỳ chay chỉ có vài cọng hành lá đó thì không khỏi ngẩn ra: “Sao mỳ của đệ không có thịt băm xào dưa cải chua?”

Khương Lê chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào.

Khương Lệnh và nàng nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ một giây sau hắn đã hiểu.

Chắc hẳn, A Lê giận vì mấy lời hôm qua hắn nói...

Khương Lệnh thầm thở dài, thôi vậy thôi vậy, đàn ông tốt không chấp phụ nữ.

Hắn hắng giọng rồi cất tiếng: “A Lê, tỷ không có nằm mơ, chắc chắn Hoắc Giác ca phải có tình cảm sâu đậm với tỷ, nên mới nói sẽ trở thành phu quân nuôi từ bé của tỷ”.

Khương Lê cười híp mắt, múc một muôi đầy ắp thịt băm xào rau cải chua bỏ vào bát mỳ của Khương Lệnh.

Khương Lệnh: “...”

Quả đúng là vì mấy lời hôm qua.

Ăn sáng xong xuôi, Khương Lê viện cớ phải lên núi hái dâu tằm về ủ rượu để ra khỏi nhà cùng Khương Lệnh.

Thư viện Chính Đức tọa lạc ở cuối con phố Thư Viện, đi qua thư viện thêm một đoạn nữa là sẽ tới núi Thanh Đồng, điểm đến của Khương Lê.

Hai người đi bộ nửa canh giờ, khi sắp tới thư viện, phía trước bỗng có tiếng huyên náo.

Khương Lê ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Vị tiểu lang quân tuấn tú đang bị mười mấy tiểu nương tử vây kín kia không phải Hoắc Giác hay sao?

Những người này Khương Lê đều quen biết, người tặng túi thơm là Hà tứ nương tử ở phố Tây Liễu, người tặng nút thắt đồng tâm là Mạc đại nương tử ở phố Nam Viện.

Có lẽ do nghe nói hôm qua Hoắc Giác bị bao vây ở phố Chu Phúc, các tiểu nương tử chưa thành hôn trên hai con phố đó không chịu yếu thế hơn, nên mới sáng ngày ra cả đám đã xuất trận.

Khương Lê cắn môi, đang định bước tới thì nghe thấy giọng nói lạnh băng của Hoắc Giác: “Các người chắn đường ta rồi”.

Thiếu niên lang có khuôn mặt tựa ngọc, biểu cảm lạnh lùng cùng khí thế áp đảo, đôi mắt phượng hẹp dài của chàng chỉ khẽ lướt qua, nhưng lại như thể ẩn chứa dao kiếm.

Khung cảnh vốn huyên náo ngay lập tức tĩnh lặng.

Mấy vị tiểu nương tử ngơ ngác nhìn nhau, bị khí thế mạnh mẽ trên người Hoắc Giác đẩy lùi về sau hai bước, tạo thành một lối nhỏ cho chàng.

Chỉ có Hà tứ nương tử không cam lòng mà tiến lên phía trước: “Hoắc lang quân, chúng ta không có ý chắn đường, chỉ là muốn bày tỏ chút tâm ý...”

Vào lúc nàng ta tiến lại gần, Hoắc Giác lập tức tránh sang một bên, đồng thời lạnh lùng ngắt lời: “Mong cô nương tự trọng”.

Giọng điệu của chàng không nặng không nhẹ, tốc độ nói không nhanh không chậm, nhưng những lời này lọt vào tai lại mang đầy vẻ hung hãn, dường như còn ẩn chứa cả sát ý.

Trước đây Hoắc Giác cũng từng từ chối người khác, dù giọng điệu không kiên nhẫn nhưng chưa bao giờ đáng sợ như ngày hôm nay.

Đôi mắt Hà tứ nương đỏ hoe, khẽ 'hức' một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

Đám đông xung quanh thấy vậy thì cũng lũ lượt tản đi.

Khương Lệnh vội vàng nhân cơ hội này để cảnh tỉnh Khương Lê: “Nghe thấy chưa? Hoắc Giác ca không thích mấy tiểu nương tử quá đeo bám đâu, A Lê, Tỷ đừng tới làm phiền khiến người ta ghét bỏ”.

Nếu là trước đây, Khương Lê chắc chắn sẽ tranh cãi với Khương Lệnh vài câu, muốn hắn nói cho rõ mình làm gì mà khiến người khác ghét bỏ.

Nhưng lúc này đây, nàng đâu còn nghe thấy lời của Khương Lệnh nữa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Hoắc Giác dứt khoát từ chối người khác.

Cảm giác kỳ lạ không thể diễn diễn tả và cảm giác xa lạ đó lại ập đến.

Hoắc Giác… dường như đã có chút gì đó thay đổi.

Không biết là vì cảm nhận được ánh mắt của nàng, hay vì nghe thấy giọng Khương Lệnh mà Hoắc Giác đột nhiên quay người lại, ánh mắt lướt qua Khương Lệnh rồi nhìn thẳng vào mặt Khương Lê.

Trong phút chốc, sự lạnh lùng và sắc bén trên khuôn mặt chàng thiếu niên dịu lại, đôi mắt tựa như hồ nước lạnh lẽo dần có độ ấm, trong ánh mắt sâu thẳm ấy phản chiếu gương mặt xinh đẹp như đóa mẫu đơn của Khương Lê.

Khoảnh khắc nhìn vào mắt chàng, trái tim Khương Lê không còn thấp thỏm nữa.

Trên mặt chàng vẫn là vẻ lạnh lùng mà nàng quen thuộc, phong thái toát ra vẫn cao quý và lạnh nhạt chẳng khác gì trước kia.

Có lẽ do đêm qua ngủ không ngon nên nàng mới sinh ra ảo giác.

Chàng vẫn chỉ là Hoắc Giác mà nàng hằng mến mộ thôi, đâu thể nào là một con yêu quái đội lốt người, hình hài là Hoắc Giác nhưng bên trong thì đã biến đổi hoàn toàn được?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ mà thấy thật hoang đường! Khương Lê không khỏi bật cười.

Nắng xuân rạng rỡ, tơ liễu bay bay. Thiếu nữ xinh đẹp thơ ngây nở nụ cười với chàng thiếu niên thanh tao tuấn tú.

“Hắt xì”

Đáng tiếc, cảnh tượng tươi đẹp này đã bị phá tan bởi tiếng hắt hơi của Khương Lệnh.

Khương Lệnh đưa tay xoa xoa mũi.

Nghĩ thầm trong bụng, Hoắc Giác ca vừa bị một đám tiểu nương tử quấy rầy nên chắc hẳn đang rất bực bội, A Lê không nên ở đây làm huynh ấy chướng mắt, thế là hắn bèn nói với Khương Lê: “A Lê, ta và Hoắc Giác ca phải vào thư viện rồi, tỷ mau đi hái dâu tằm đi, muộn chút nữa là nắng gắt đấy”.

A Lê đáp “ừ” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoắc Giác.

Gạt bỏ hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu, nàng cảm thấy rất hài lòng trước thái độ thẳng thừng của Hoắc Giác khi từ chối Hà tứ nương ban nãy.

Đã là phu quân nuôi từ nhỏ của nàng thì đương nhiên phải biết giữ gìn phẩm hạnh.

“Vậy ta lên núi đây”. Thiếu nữ mỉm cười và nói tiếp: “Khi nào tan học, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người.”

Chàng ấy biết giữ phẩm hạnh như vậy, nàng đương nhiên phải làm chút món ngon để thưởng cho chàng rồi.

_____

Khương Lệnh nhìn theo bóng lưng tung tăng vui vẻ của nàng, không khỏi thắc mắc: Tỷ ấy đang vui vì chuyện gì vậy?

Thiếu niên lắc đầu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, chuyển sang một chủ đề khác: “Đúng rồi, Hoắc Giác ca, hôm nay là ngày công bố kết quả nhỉ?”

Thành Đồng An trực thuộc phủ Thường Châu, kỳ thi huyện và phủ diễn ra mỗi năm một lần, chỉ khi vượt qua kỳ thi phủ mới có tư cách tham gia kỳ thi viện được tổ chức hai lần trong vòng ba năm.

Năm nay, Khương Lệnh không dự thi, nhưng Hoắc Giác thì tham gia thi huyện, hôm nay là ngày công bố kết quả.

“Đúng là hôm nay”. Hoắc Giác khẽ nheo mắt lại.

Năm Thành Thái thứ năm, chàng đứng đầu bảng trong cả ba kỳ thi huyện, phủ và viện, được phong làm “Tiểu Tam Nguyên”.

Tháng tám tham gia thi hương, chàng đã giành được giải nguyên tại phủ Thường Châu.

Khi đó, người dân trong thành Đồng An đều mong đợi Hoắc Giác sau khi lên kinh sẽ đạt giải trạng nguyên, làm rạng danh sĩ tử Đồng An trước thiên hạ Đại Chu.

Nào ngờ được năm sau khi đến Thịnh Kinh, vì Từ Thư Dao mà chàng bỏ lỡ kỳ thi hội, đánh mất cơ hội ở lại Thịnh Kinh.

Hoắc Giác khẽ nhắm mắt lại, lần này để có thể thuận lợi tham gia thi hội, chàng nhất định phải giải quyết Từ Thư Dao trước.

Cả hai vừa vào đến học đường, Hoắc Giác đã bị sơn trưởng Tiết Mậu gọi tới sơn xá Khung Lư.

Sơn xá này là nơi nghỉ ngơi của sơn trưởng qua các thời kỳ, vì trước cửa có một cánh rừng trúc rậm rạp, nên còn được gọi là Trúc Lư.

Tiết Mậu bày một bộ bàn ghế trúc trong rừng trúc rồi thư thái pha trà.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khí chất thanh tao, diện mạo tuấn tú cùng bộ râu đen óng mượt.

Hoắc Giác băng qua rừng trúc, khi đang chuẩn bị cúi người hành lễ thì Tiết Mậu đã phất tay áo, nở nụ cười vui vẻ với chàng: “Không cần đa lễ”.

Thiếu niên không vì câu nói đó mà dừng lại, chàng kính cẩn chắp tay hành lễ.

Kiếp trước sau khi Hoắc Giác thâu tóm triều chính, Tiết Mậu đã cắt đứt mọi quan hệ và mắng chàng là tên loạn thần tặc tử, thế nhưng Hoắc Giác chưa bao giờ quên ơn huệ mà ông đã dành cho mình.

“Học trò bái kiến sơn trưởng.”

“Ngồi đi.” Tiết Mao nở nụ cười và rót hai chén trà, “Hôm nay công bố kết quả thi huyện, người có biết mình xếp thứ mấy không?”

“Thứ nhất ạ.” Hoắc Giác bình tĩnh trả lời.

Tiết Mậu ngước mắt nhìn học trò, chàng thiếu niên vẫn thản nhiên như không, biểu cảm không có chút vui mừng hay kiêu ngạo, quả đúng là tâm vững như bàn thạch.

“Người rất hiểu bản thân, không sai, ngươi xếp đầu bảng.” Tiết Mậu uống cạn chén trà rồi nói tiếp: “Tri huyện đại nhân muốn tổ chức yến tiệc, nhờ ta đưa thiếp mời cho ngươi, ngươi có muốn đi không?"

Hoắc Giác ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu đáp: “Mới chỉ là thi huyện, hơn nữa, bá phụ của học trò đang bệnh nặng, học trò không có tâm trạng tham dự yến tiệc.”

Tiết Mậu vuốt râu, ánh mắt nhìn chàng càng thêm tán thưởng: “Nên làm như vậy, dù tài năng xuất chúng đến đâu thì cũng phải vượt qua vô vàn thử thách mới hái được trái ngọt và chạm tay lên bảng vàng. Hiện nay ngươi mới chỉ qua được ải đầu tiên, không nên vì chút thành công mà sinh lòng tự mãn.”

“Học trò xin ghi nhớ lời dạy của thầy.”

Tiết Mậu kiểm tra học vấn của Hoắc Giác thêm nửa canh giờ nữa rồi mới để chàng rời đi.

Ra khỏi rừng trúc, Hoắc Giác nhẹ nhàng vuốt ve túi tiền trong tay áo, vẻ mặt lạnh lùng của chàng bỗng trở nên ấm áp hơn.

Chàng buông tay, khi định cất bước rời khỏi đó thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng.

“Hoắc công tử, xin dừng bước”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Số ký tự: 0