Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 6
2024-12-01 16:44:15
Khương Lê ủ rũ trở về quán rượu.
Trên con phố Chu Phúc có rất nhiều tiểu nương tử đem lòng mến mộ Hoắc Giác, Tô Dao vừa rời đi, ai ai cũng muốn hái được đóa hoa lạnh lùng này.
Ôi, nếu nói xung quanh nàng toàn kẻ địch mạnh cũng chẳng quá lời.
Không nói đâu xa, chỉ xét riêng mấy người bạn thân thiết của Khương Lê thôi.
Lưu Yên dung mạo thanh tú dịu dàng, lại có phụ thân là tú tài, biết đọc biết viết, am hiểu lễ nghĩa. Trương Oanh Oanh hoạt bát đáng yêu, gia cảnh sung túc, lại là con gái độc nhất trong nhà, gia tài vạn lượng sau này đều sẽ là của nàng ấy.
Nếu so sánh với các nàng, Khương Lê cũng chỉ có mỗi gương mặt là có thể đem ra khoe.
Do dự cả nửa ngày, Khương Lê vẫn quyết định sẽ đưa số bạc này cho Hoắc Giác.
Mặc dù tặng bạc đích thực không nho nhã như tặng ngọc bội hay thỏi mực, nhưng thứ mà lúc này Hoắc Giác đang thiếu nhất chính là tiền. Cùng lắm thì nói cho chàng mượn, chàng đang lâm vào cảnh túng quẫn, nếu nàng nói cho mượn thì chắc chàng sẽ nhận thôi.
_____
Thư viện Chính Đức.
Trong học đường rộng lớn, hai mươi chiếc án thư được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, vài thiếu niên ngồi trên chiếc ghế dài phía cuối đang hạ thấp giọng cười đùa.
Một thiếu niên mặc áo xanh diễn tả sinh động: “Vừa rồi Hoắc Giác bị một nhóm tiểu nương tử quây lại, suýt chút nữa thì không thoát ra được! Ta thấy bản mặt của hắn khó chịu đến mức sắp không diễn tả nổi bằng lời”.
“Khoa trương tới vậy ư? Mấy tiểu nương tử đó vây lấy hắn làm gì?” Chàng thiếu niên mày rậm mắt to bên cạnh tiếp lời.
“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là tặng quà với tỏ tình rồi!” Thiếu niên áo xanh nói: “Tiểu nương tử trong thành Đồng An chúng ta có ai mà không thích Hoắc Giác?”
“Các nàng cũng chỉ nhìn trúng gương mặt đó của Hoắc Giác thôi, đúng là thiển cận”
…
Đám người ríu rít mãi không ngừng, lời nói vừa đùa giỡn vừa mỉa mai, Khương Lệnh nghe họ nói suốt từ nãy đến giờ, càng nghe càng thấy bực.
Cũng không biết vừa rồi A Lê có chạy tới tặng đồ không.
“Sao vậy? Đám các ngươi đang ghen tị đấy à? Sáng sớm ngày ra đã ầm ĩ không thôi”. Khương Lệnh bỏ cuốn sách trong tay xuống rồi cất giọng chế nhạo: “Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi học hành giỏi giang hơn Hoắc Giác ca, cho dù có xấu cỡ nào thì cũng sẽ có tiểu nương tử để mắt đến thôi. Nhưng vấn đề là, các ngươi có thể không?”
Đám người bị Khương Lệnh chọc tức mà mặt đỏ tía tai, đang định phản bác lại mấy câu thì trông thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc xuất hiện.
Cả đám lập tức im bặt.
Hoắc Giác thong thả tiến vào học đường, sắc mặt lạnh tanh.
Chàng có thân hình cao lớn, cao hơn đám thiếu niêng kia cả nửa cái đầu. Dáng người suốt bao năm qua vẫn thẳng tắp như tùng trúc, rõ ràng tuổi tác tương đồng, nhưng khi chàng đứng đó, phong thái toát lên lại lấn át hết thảy những người xung quanh.
Đám thiếu niên ban nãy còn nói năng hùng hổ thì giờ chỉ biết nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên rất ngượng ngập.
Trong thư viện, không có ai dám chọc vào Hoắc Giác.
Vừa rồi thấy Hoắc Giác được sơn trưởng gọi đi nên đám người này mới dám nói xấu sau lưng chàng. Hiện tại chính chủ đã quay trở lại, đâu còn ai dám lên tiếng nữa.
Hoắc Giác cũng không nhìn bọn họ, chàng cụp mắt, nét mặt bình thản, ung dung ngồi xuống thư án lấy ra cuốn “Xuân Thu Sao Độc” rồi thong thả lật xem.
Mấy thiếu niên kia thấy vậy mới lặng lẽ thở phào.
Khương Lệnh bĩu môi khinh thường rồi quay đầu nhìn sang phía Hoắc Giác, hỏi: “Hoắc Giác ca, vừa rồi lúc huynh đến thư viện có gặp A Lê không?”
Hàng mi cụp xuống của Hoắc Giác khẽ lay động, “Không có”.
Khương Lệnh thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, xem ra lời mình nói hôm qua đã có hiệu quả, vị tỷ tỷ ngốc nghếch của hắn cuối cùng cũng không bị sắc đẹp làm cho u mê mà chạy đến làm phiền Hoắc Giác ca nữa.
______
Không bao lâu sau tiếng trống đột ngột vang lên, vị tiên sinh tuổi ngoài bảy mươi tay kẹp thước và sách chậm rãi bước vào lớp học.
Bài giảng hôm nay là về “Xuân Thu”, Hoắc Giác lật giở cuốn sách một cách lơ đễnh.
Cuốn sách này chàng đã nằm lòng từ năm sáu tuổi, không chỉ “Xuân Thu”, phần lớn sách trong tàng thư các của gia tộc chàng đều đã đọc, hơn nữa còn thuộc từng câu từng chữ.
Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì?
Vệ nhị công tử tài hoa tuyệt thế, hiểu rộng biết nhiều ấy đã chết từ lâu.
Hoắc Giác của hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ cố sống tiếp vì một đích duy nhất là báo thù.
Chàng hạ tầm mắt xuống, ngón tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi lướt qua một câu trên trang sách…
Con không báo thù, chẳng phải con.
Tại thư viện Chính Đức, giờ Mão đánh trống vào lớp, giờ Thân đánh trống tan trường.
Trong lòng Hoắc Giác vẫn đang đau đáu về Tô Thế Thanh, sau khi qua chính ngọ, chàng xin phép sơn trưởng rồi rời khỏi thư viện.
Trở về phố Chu Phúc, bà Tào được thuê đến chăm sóc Tô Thế Thanh vừa bưng khay bước ra khỏi phòng của ông, trên khay là một chiếc bát trống.
Bà Tào thấy Hoắc Giác đã tan học thì lập tức nói: “Trong nhà bếp vẫn còn cơm nóng, A Giác mau đi ăn cơm đi, Tô lão phu đã chợp mắt rồi”.
Hoắc Giác đáp lời bà rồi nhấc chân đi về phía nhà bếp.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Hoắc Giác tới cửa phòng Tô Thế Thanh ngó qua một lát mới trở về phòng mình.
Chàng xoa đầu, ngồi xuống cạnh lò sưởi ấm áp. Mấy ngày gần đây cơn đau đầu hành hạ chàng càng ngày càng dữ dội.
Hoắc Giác vốn chịu đau giỏi, nhưng lúc này cơn đau đớn khiến chàng gần như không thể thở nổi.
Cảm giác như có hàng nghìn lưỡi dao đang chém loạn trong đầu và đâm vào từng ngóc ngách.
Hoắc Giác vừa đứng dậy thì hai mắt bỗng tối sầm, cả người cứ thế đổ ập xuống giường.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy nhám mỏng, từ chiếc bàn cũ kỹ chầm chậm di chuyển rồi chiếu lên chiếc giường ấm áp kê sát tường.
Chàng thiếu niên đang nằm im đột nhiên rên lên một tiếng, ngay sau đó chàng bỗng nhiên mở trừng mắt, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên nét tàn nhẫn, khí thế toát ra trở nên mạnh mẽ áp đảo, khác biệt hoàn toàn so với chàng của nửa canh giờ trước.
Thiếu niên xuống giường, quan sát xung quanh rồi nhếch môi cười lạnh.
“Ra đi!”
Giọng nói lạnh lẽo vừa dứt, cả căn phòng càng trở nên yên ắng hơn.
Cơn gió ấm áp khẽ lướt qua khung cửa sổ, mang theo tiếng rung khe khẽ.
Ngoài ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Giác càng thêm sắc bén.
Mới vài giây trước, chàng rõ ràng đang bị thích khách bao vây dày đặc bên trong điện Kim Loan.
Nào ngờ chỉ trong chớp mắt, chàng đã xuất hiện tại nơi này?
Đây rốt cuộc là ma thuật gì?
Hoắc Giác đợi một hồi lâu vẫn không thấy thích khách lộ diện, cánh môi khẽ mím lại, chàng quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh.
Vừa hạ tầm mắt đã thấy trên chiếc bàn cạnh giường có một cuốn “Xuân Thu”. Chàng bước tới cầm sách lên lật vài trang, thế rồi hàng lông mày ngay lập tức nhíu chặt.
Đây là nét chữ của chàng.
Còn cuốn sách này chính là cuốn sách mà năm xưa chàng dùng khi học ở thư viện, nhưng ngày đó trước khi tịnh thân nhập cung rõ ràng chàng đã đốt hết sách vở.
Hoắc Giác để sách xuống, ánh mắt đột nhiên sững lại khi nhìn thấy phần vải xanh ở cổ tay áo đã giặt đến bạc màu.
Chàng là đốc công chưởng ấn có quyền lực khuynh đảo triều chính, loại quần áo bằng vải thô thế này đến ngay cả tên nô bộc chăn ngựa cho chàng cũng không mặc.
Hoắc Giác lại một lần nữa nhìn sang cuốn sách trên bàn, trong lòng dấy lên một ý nghĩ khó tin.
Hơi thở của chàng trong phúc chốc nghẹn lại, “cạch” một tiếng, chàng kéo cửa phòng rồi sải bước tiến ra phía ngoài.
Chiếc nia tre ở giữa sân bày đầy cát cánh, tang bạch bì cùng mấy chục loại dược liệu khác, hương thuốc thoang thoảng trong không khí.
Hoắc Giác cúi xuống chạm lên những vị thuốc đang phơi dở đó, ánh mắt thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp.
Đây đều là dược liệu để điều chế hai bài thuốc ma hạnh thạch cam thang và tiểu thanh long thang.
Rất nhiều năm về trước khi còn sống ở phố Chu Phúc, chàng thường sắc hai thang thuốc này cho Tô bá.
Hoắc Giác đứng thẳng lưng dậy, ánh mắt quét qua từng gốc cây ngọn cỏ trong sân, bàn tay đặt bên đùi khẽ run rẩy.
Chàng siết chặt nắm tay, mím chặt môi rồi điều chỉnh lại nhịp thở.
Sau bao năm băng qua núi thây biển máu, cảm xúc của chàng từ lâu đã không còn dao động, cho dù Thái Sơn có đổ sụp ngay trước mắt, lòng chàng vẫn sẽ bình thản như không.
Đã lâu lắm rồi chàng không trải qua thứ cảm xúc phức tạp như vậy, kinh ngạc, không dám tin, và có một chút… mong chờ.
Hoắc Giác nhất thời không thể phân biệt nổi, chàng liệu có đang nằm mơ, hay thực sự… đã trở về?
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, một giây sau, Hoắc Giác nghe thấy giọng nói mà bao năm qua vẫn ám ảnh trong giấc mơ của mình.
“Hoắc… Hoắc Giác, chàng có đó không?”
___
Hoắc Giác ngây người tại chỗ.
Có lẽ ký ức về Khương Lê đã tái hiện lại quá nhiều lần trong những cơn mơ, vậy nên tất cả mọi thứ của Khương Lê, chàng đều vô cùng quen thuộc.
Người dịu dàng cất tiếng bên ngoài cửa lúc này chính là A Lê của chàng.
Do thời gian chờ đợi lâu hơn so với mọi khi, giọng nói của Khương Lê vang lên thêm lần nữa: “Hoắc Giác, chàng có đó không?”
Hoắc Giác như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, chân bước nhanh về phía cửa ngách.
Cánh cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, tấm ván gỗ lướt nhanh tạo nên một luồng gió thoảng khiến tà áo chàng khẽ lay động.
Bên ngoài cửa, tiểu nương tử xinh đẹp tựa mẫu đơn đang e thẹn nhìn chàng, đôi mắt nai to tròn như được phủ lớp sương mỏng, trông vừa long lanh vừa đáng yêu.
Hơi thở của Hoắc Giác bỗng chậm lại, trong tim như có máu nóng dâng trào khiến chàng đau đớn.
Chàng lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như vượt qua thời gian đằng đẵng ấy chiếu lên gương mặt tràn đầy sức sống của nàng.
Chàng cất tiếng gọi: “A Lê”.
_____
Khương Lê cảm thấy hôm nay Hoắc Giác có gì đó rất lạ, nhưng lại chẳng nghĩ ra lạ ở điểm nào.
Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là đôi mắt ấy.
Nhưng ánh mắt xưa nay luôn tối tăm và lạnh lùng có chút khác biệt, giống như biển sâu trong đêm đen, nhìn thì có vẻ tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sóng ngầm dữ dội.
Bị Hoắc Giác nhìn chăm chú không rời mắt, tiểu nương tử mau chóng xua tan đi những cảm xúc rối ren, nàng đỏ mặt, chuyển ánh nhìn đi nơi khác, phần tóc bồng bềnh trước trán bị cơn gió thổi tung, để lộ vầng trán mịn màng.
“Ta… ta đến đưa thứ này cho chàng”. Khương Lê cắn vào đầu lưỡi một cái, cố gắng bình ổn nhịp tim hỗn loạn rồi móc túi tiền thêu hình cây trúc ra khỏi thắt lưng.
Đó là túi tiền bằng lụa màu xanh lục, khóm trúc xanh được thêu bên trên vẫn còn sót lại mấy sợi chỉ thừa.
Mấy khóm trúc này được Khương Lê cặm cụi thêu suốt mấy canh giờ trước khi qua đây, chỉ bởi nàng muốn khiến cho túi tiền trông tao nhã hơn một chút.
Đáng tiếc tay nghề của nàng quá vụng về, cây trúc xiêu vẹo nghiêng ngả, trúc chẳng ra trúc, lá chẳng ra lá, trông thật chẳng ra làm sao.
Khương Lê xấu hổ cúi gằm mặt.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, bàn tay ấy không nhận lấy túi tiền mà lại nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của Khương Lê.
Ngón tay có vết chai mỏng ma sát lên những vết kim đâm dày đặc trên đầu ngón tay nàng.
Hành động này thân mật đến mức mặc dù Khương Lê đã thích Hoắc Giác từ rất lâu nhưng lúc này vẫn không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ và bối rối.
Nàng vô thức rụt tay lại, nhưng Hoắc Giác không buông ra, rõ ràng chàng chẳng dùng nhiều sức, vậy nhưng tay nàng lại không thể động đậy.
“Tay của A Lê bị thương ư?”
Khương Lê liếc nhìn chàng, nàng không rút tay về nữa mà chỉ khẽ nói: “Ta bị kim đâm lúc thêu túi tiền này, chàng cũng biết đấy, khả năng thêu thùa của ta vốn chẳng ra gì”.
Lời vừa dứt, tiểu lang quân trước mắt như thể cuối cùng cũng chú ý tới túi tiền này, chàng vươn tay khẽ móc một cái, túi tiền đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hoắc Giác chậm rãi vân vê mấy khóm hoa cỏ xiêu vẹo trên mặt vải rồi nói khẽ: “Sao lại không ra gì? Ta thấy mấy khóm cỏ này trông rất sinh động mà”.
Khương Lê: “…”
Cỏ… cỏ ư?
Lúc này, Hoắc Giác cuối cùng cũng nhớ ra, vào năm chàng tham gia kỳ thi hương, Khương Lê quả thật đã tặng cho chàng một túi tiền, thế nhưng lại bị chàng lạnh lùng từ chối ngay ngoài cửa.
Khi đó lòng chàng chỉ nghĩ tới việc báo thù, vậy nên năm lần bảy lượt làm tổn thương trái tim của tiểu nương tử mà không hay biết.
Hoắc Giác giấu đi cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, bàn tay khẽ lắc túi tiền rồi hỏi: “Đây là bạc mà A Lê tiết kiệm sao?”
“Đúng vậy, là bạc ta tiết kiệm đấy”. Khương Lê sợ chàng không nhận nên vội bổ sung thêm một câu: “Chàng yên tâm, chút bạc này ta sẽ mau chóng kiếm lại được thôi, Trần lão phu nhân của phủ viên ngoại rất thích món bánh điểm tâm ta làm, mỗi lần ta tặng bánh cho bà ấy đều được thưởng không ít tiền đâu”.
Số bạc trong túi ước chừng hơn mười lượng, tiền thưởng của Trần lão phu nhân có hậu hĩnh thế nào thì cũng phải mất hai ba năm A Lê mới tiết kiệm được từng ấy bạc.
Hoắc Giác nắm chặt túi tiền trong tay, đôi đồng tử đen láy phản chiếu gương mặt của Khương Lê: “A Lê muốn ta nhận chỗ bạc này?”
Khương Lê khẽ gật đầu: “Chàng có nhiều việc cần dùng đến tiền, Tô lão gia đổ bệnh, Tô Dao lại rời đi, hiện nay tất cả gánh nặng đều rơi trên người chàng, chàng không cần khách sáo với ta đâu”.
“Tô Dao?”
Hoắc Giác nhíu mày, cái tên này đã rất lâu rồi chàng không nghe thấy.
Nói ra thì, việc thi cử của chàng sở dĩ vô vọng là bởi vì Tô Dao, à không, phải nói là đại tiểu thư Từ Thư Dao của phủ Trấn Bình Hầu ban cho mới phải.
Nếu không phải vì nàng ta, chàng sẽ không bị ép đến đường cùng, chỉ còn cách tịnh thân nhập cung.
Nếu chàng không nhập cung, có lẽ A Lê đã không mất mạng.
Khương Lê nghe thấy Hoắc Giác nhắc tới cái tên này thì trong lòng không khỏi nghẹn lại, nàng bất giác mím môi rồi nói: “Hôm qua Tô Dao đã trở về Thịnh Kinh, trong nhà cũng đã sắp xếp mối hôn sự cho nàng ta rồi. Chàng… chàng đừng vương vấn nàng ta nữa”.
Hoắc Giác chợt ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó mi tâm liền dãn ra, chàng nhướn mắt lên nhìn nàng.
Đúng rồi, A Lê vẫn luôn tưởng rằng chàng là phu quân nuôi từ bé của Tô Dao. Sau khi Tô Dao rời đi, nàng còn từng chạy đến nói với chàng: “Tô Dao không cần chàng, nhưng ta cần”.
Những hồi ức xa xăm bỗng chốc ùa về, kiếp trước, chàng đã từ chối nàng.
Kiếp này, chàng không thể phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Hoắc Giác cụp mắt lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau, ngón tay thon dài trắng trẻo quấn lấy một lọn tóc đen trên vai nàng, giọng nói dịu dàng cất lên: “Lời mà A Lê nói ngày đó, có còn tính không?”
Khương Lê ngẩn ngơ trong phút chốc.
Trong ấn tượng của nàng, Hoắc Giác chưa từng làm ra hành động như vậy, và càng không bao giờ nói chuyện cùng nàng bằng giọng điệu dịu dàng đến thế.
Đây… đây có phải là Hoắc Giác mà nàng quen biết hay không?
Trên con phố Chu Phúc có rất nhiều tiểu nương tử đem lòng mến mộ Hoắc Giác, Tô Dao vừa rời đi, ai ai cũng muốn hái được đóa hoa lạnh lùng này.
Ôi, nếu nói xung quanh nàng toàn kẻ địch mạnh cũng chẳng quá lời.
Không nói đâu xa, chỉ xét riêng mấy người bạn thân thiết của Khương Lê thôi.
Lưu Yên dung mạo thanh tú dịu dàng, lại có phụ thân là tú tài, biết đọc biết viết, am hiểu lễ nghĩa. Trương Oanh Oanh hoạt bát đáng yêu, gia cảnh sung túc, lại là con gái độc nhất trong nhà, gia tài vạn lượng sau này đều sẽ là của nàng ấy.
Nếu so sánh với các nàng, Khương Lê cũng chỉ có mỗi gương mặt là có thể đem ra khoe.
Do dự cả nửa ngày, Khương Lê vẫn quyết định sẽ đưa số bạc này cho Hoắc Giác.
Mặc dù tặng bạc đích thực không nho nhã như tặng ngọc bội hay thỏi mực, nhưng thứ mà lúc này Hoắc Giác đang thiếu nhất chính là tiền. Cùng lắm thì nói cho chàng mượn, chàng đang lâm vào cảnh túng quẫn, nếu nàng nói cho mượn thì chắc chàng sẽ nhận thôi.
_____
Thư viện Chính Đức.
Trong học đường rộng lớn, hai mươi chiếc án thư được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, vài thiếu niên ngồi trên chiếc ghế dài phía cuối đang hạ thấp giọng cười đùa.
Một thiếu niên mặc áo xanh diễn tả sinh động: “Vừa rồi Hoắc Giác bị một nhóm tiểu nương tử quây lại, suýt chút nữa thì không thoát ra được! Ta thấy bản mặt của hắn khó chịu đến mức sắp không diễn tả nổi bằng lời”.
“Khoa trương tới vậy ư? Mấy tiểu nương tử đó vây lấy hắn làm gì?” Chàng thiếu niên mày rậm mắt to bên cạnh tiếp lời.
“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là tặng quà với tỏ tình rồi!” Thiếu niên áo xanh nói: “Tiểu nương tử trong thành Đồng An chúng ta có ai mà không thích Hoắc Giác?”
“Các nàng cũng chỉ nhìn trúng gương mặt đó của Hoắc Giác thôi, đúng là thiển cận”
…
Đám người ríu rít mãi không ngừng, lời nói vừa đùa giỡn vừa mỉa mai, Khương Lệnh nghe họ nói suốt từ nãy đến giờ, càng nghe càng thấy bực.
Cũng không biết vừa rồi A Lê có chạy tới tặng đồ không.
“Sao vậy? Đám các ngươi đang ghen tị đấy à? Sáng sớm ngày ra đã ầm ĩ không thôi”. Khương Lệnh bỏ cuốn sách trong tay xuống rồi cất giọng chế nhạo: “Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi học hành giỏi giang hơn Hoắc Giác ca, cho dù có xấu cỡ nào thì cũng sẽ có tiểu nương tử để mắt đến thôi. Nhưng vấn đề là, các ngươi có thể không?”
Đám người bị Khương Lệnh chọc tức mà mặt đỏ tía tai, đang định phản bác lại mấy câu thì trông thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc xuất hiện.
Cả đám lập tức im bặt.
Hoắc Giác thong thả tiến vào học đường, sắc mặt lạnh tanh.
Chàng có thân hình cao lớn, cao hơn đám thiếu niêng kia cả nửa cái đầu. Dáng người suốt bao năm qua vẫn thẳng tắp như tùng trúc, rõ ràng tuổi tác tương đồng, nhưng khi chàng đứng đó, phong thái toát lên lại lấn át hết thảy những người xung quanh.
Đám thiếu niên ban nãy còn nói năng hùng hổ thì giờ chỉ biết nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên rất ngượng ngập.
Trong thư viện, không có ai dám chọc vào Hoắc Giác.
Vừa rồi thấy Hoắc Giác được sơn trưởng gọi đi nên đám người này mới dám nói xấu sau lưng chàng. Hiện tại chính chủ đã quay trở lại, đâu còn ai dám lên tiếng nữa.
Hoắc Giác cũng không nhìn bọn họ, chàng cụp mắt, nét mặt bình thản, ung dung ngồi xuống thư án lấy ra cuốn “Xuân Thu Sao Độc” rồi thong thả lật xem.
Mấy thiếu niên kia thấy vậy mới lặng lẽ thở phào.
Khương Lệnh bĩu môi khinh thường rồi quay đầu nhìn sang phía Hoắc Giác, hỏi: “Hoắc Giác ca, vừa rồi lúc huynh đến thư viện có gặp A Lê không?”
Hàng mi cụp xuống của Hoắc Giác khẽ lay động, “Không có”.
Khương Lệnh thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, xem ra lời mình nói hôm qua đã có hiệu quả, vị tỷ tỷ ngốc nghếch của hắn cuối cùng cũng không bị sắc đẹp làm cho u mê mà chạy đến làm phiền Hoắc Giác ca nữa.
______
Không bao lâu sau tiếng trống đột ngột vang lên, vị tiên sinh tuổi ngoài bảy mươi tay kẹp thước và sách chậm rãi bước vào lớp học.
Bài giảng hôm nay là về “Xuân Thu”, Hoắc Giác lật giở cuốn sách một cách lơ đễnh.
Cuốn sách này chàng đã nằm lòng từ năm sáu tuổi, không chỉ “Xuân Thu”, phần lớn sách trong tàng thư các của gia tộc chàng đều đã đọc, hơn nữa còn thuộc từng câu từng chữ.
Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì?
Vệ nhị công tử tài hoa tuyệt thế, hiểu rộng biết nhiều ấy đã chết từ lâu.
Hoắc Giác của hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ cố sống tiếp vì một đích duy nhất là báo thù.
Chàng hạ tầm mắt xuống, ngón tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi lướt qua một câu trên trang sách…
Con không báo thù, chẳng phải con.
Tại thư viện Chính Đức, giờ Mão đánh trống vào lớp, giờ Thân đánh trống tan trường.
Trong lòng Hoắc Giác vẫn đang đau đáu về Tô Thế Thanh, sau khi qua chính ngọ, chàng xin phép sơn trưởng rồi rời khỏi thư viện.
Trở về phố Chu Phúc, bà Tào được thuê đến chăm sóc Tô Thế Thanh vừa bưng khay bước ra khỏi phòng của ông, trên khay là một chiếc bát trống.
Bà Tào thấy Hoắc Giác đã tan học thì lập tức nói: “Trong nhà bếp vẫn còn cơm nóng, A Giác mau đi ăn cơm đi, Tô lão phu đã chợp mắt rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Giác đáp lời bà rồi nhấc chân đi về phía nhà bếp.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Hoắc Giác tới cửa phòng Tô Thế Thanh ngó qua một lát mới trở về phòng mình.
Chàng xoa đầu, ngồi xuống cạnh lò sưởi ấm áp. Mấy ngày gần đây cơn đau đầu hành hạ chàng càng ngày càng dữ dội.
Hoắc Giác vốn chịu đau giỏi, nhưng lúc này cơn đau đớn khiến chàng gần như không thể thở nổi.
Cảm giác như có hàng nghìn lưỡi dao đang chém loạn trong đầu và đâm vào từng ngóc ngách.
Hoắc Giác vừa đứng dậy thì hai mắt bỗng tối sầm, cả người cứ thế đổ ập xuống giường.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy nhám mỏng, từ chiếc bàn cũ kỹ chầm chậm di chuyển rồi chiếu lên chiếc giường ấm áp kê sát tường.
Chàng thiếu niên đang nằm im đột nhiên rên lên một tiếng, ngay sau đó chàng bỗng nhiên mở trừng mắt, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên nét tàn nhẫn, khí thế toát ra trở nên mạnh mẽ áp đảo, khác biệt hoàn toàn so với chàng của nửa canh giờ trước.
Thiếu niên xuống giường, quan sát xung quanh rồi nhếch môi cười lạnh.
“Ra đi!”
Giọng nói lạnh lẽo vừa dứt, cả căn phòng càng trở nên yên ắng hơn.
Cơn gió ấm áp khẽ lướt qua khung cửa sổ, mang theo tiếng rung khe khẽ.
Ngoài ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Giác càng thêm sắc bén.
Mới vài giây trước, chàng rõ ràng đang bị thích khách bao vây dày đặc bên trong điện Kim Loan.
Nào ngờ chỉ trong chớp mắt, chàng đã xuất hiện tại nơi này?
Đây rốt cuộc là ma thuật gì?
Hoắc Giác đợi một hồi lâu vẫn không thấy thích khách lộ diện, cánh môi khẽ mím lại, chàng quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh.
Vừa hạ tầm mắt đã thấy trên chiếc bàn cạnh giường có một cuốn “Xuân Thu”. Chàng bước tới cầm sách lên lật vài trang, thế rồi hàng lông mày ngay lập tức nhíu chặt.
Đây là nét chữ của chàng.
Còn cuốn sách này chính là cuốn sách mà năm xưa chàng dùng khi học ở thư viện, nhưng ngày đó trước khi tịnh thân nhập cung rõ ràng chàng đã đốt hết sách vở.
Hoắc Giác để sách xuống, ánh mắt đột nhiên sững lại khi nhìn thấy phần vải xanh ở cổ tay áo đã giặt đến bạc màu.
Chàng là đốc công chưởng ấn có quyền lực khuynh đảo triều chính, loại quần áo bằng vải thô thế này đến ngay cả tên nô bộc chăn ngựa cho chàng cũng không mặc.
Hoắc Giác lại một lần nữa nhìn sang cuốn sách trên bàn, trong lòng dấy lên một ý nghĩ khó tin.
Hơi thở của chàng trong phúc chốc nghẹn lại, “cạch” một tiếng, chàng kéo cửa phòng rồi sải bước tiến ra phía ngoài.
Chiếc nia tre ở giữa sân bày đầy cát cánh, tang bạch bì cùng mấy chục loại dược liệu khác, hương thuốc thoang thoảng trong không khí.
Hoắc Giác cúi xuống chạm lên những vị thuốc đang phơi dở đó, ánh mắt thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp.
Đây đều là dược liệu để điều chế hai bài thuốc ma hạnh thạch cam thang và tiểu thanh long thang.
Rất nhiều năm về trước khi còn sống ở phố Chu Phúc, chàng thường sắc hai thang thuốc này cho Tô bá.
Hoắc Giác đứng thẳng lưng dậy, ánh mắt quét qua từng gốc cây ngọn cỏ trong sân, bàn tay đặt bên đùi khẽ run rẩy.
Chàng siết chặt nắm tay, mím chặt môi rồi điều chỉnh lại nhịp thở.
Sau bao năm băng qua núi thây biển máu, cảm xúc của chàng từ lâu đã không còn dao động, cho dù Thái Sơn có đổ sụp ngay trước mắt, lòng chàng vẫn sẽ bình thản như không.
Đã lâu lắm rồi chàng không trải qua thứ cảm xúc phức tạp như vậy, kinh ngạc, không dám tin, và có một chút… mong chờ.
Hoắc Giác nhất thời không thể phân biệt nổi, chàng liệu có đang nằm mơ, hay thực sự… đã trở về?
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, một giây sau, Hoắc Giác nghe thấy giọng nói mà bao năm qua vẫn ám ảnh trong giấc mơ của mình.
“Hoắc… Hoắc Giác, chàng có đó không?”
___
Hoắc Giác ngây người tại chỗ.
Có lẽ ký ức về Khương Lê đã tái hiện lại quá nhiều lần trong những cơn mơ, vậy nên tất cả mọi thứ của Khương Lê, chàng đều vô cùng quen thuộc.
Người dịu dàng cất tiếng bên ngoài cửa lúc này chính là A Lê của chàng.
Do thời gian chờ đợi lâu hơn so với mọi khi, giọng nói của Khương Lê vang lên thêm lần nữa: “Hoắc Giác, chàng có đó không?”
Hoắc Giác như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, chân bước nhanh về phía cửa ngách.
Cánh cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, tấm ván gỗ lướt nhanh tạo nên một luồng gió thoảng khiến tà áo chàng khẽ lay động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài cửa, tiểu nương tử xinh đẹp tựa mẫu đơn đang e thẹn nhìn chàng, đôi mắt nai to tròn như được phủ lớp sương mỏng, trông vừa long lanh vừa đáng yêu.
Hơi thở của Hoắc Giác bỗng chậm lại, trong tim như có máu nóng dâng trào khiến chàng đau đớn.
Chàng lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như vượt qua thời gian đằng đẵng ấy chiếu lên gương mặt tràn đầy sức sống của nàng.
Chàng cất tiếng gọi: “A Lê”.
_____
Khương Lê cảm thấy hôm nay Hoắc Giác có gì đó rất lạ, nhưng lại chẳng nghĩ ra lạ ở điểm nào.
Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là đôi mắt ấy.
Nhưng ánh mắt xưa nay luôn tối tăm và lạnh lùng có chút khác biệt, giống như biển sâu trong đêm đen, nhìn thì có vẻ tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sóng ngầm dữ dội.
Bị Hoắc Giác nhìn chăm chú không rời mắt, tiểu nương tử mau chóng xua tan đi những cảm xúc rối ren, nàng đỏ mặt, chuyển ánh nhìn đi nơi khác, phần tóc bồng bềnh trước trán bị cơn gió thổi tung, để lộ vầng trán mịn màng.
“Ta… ta đến đưa thứ này cho chàng”. Khương Lê cắn vào đầu lưỡi một cái, cố gắng bình ổn nhịp tim hỗn loạn rồi móc túi tiền thêu hình cây trúc ra khỏi thắt lưng.
Đó là túi tiền bằng lụa màu xanh lục, khóm trúc xanh được thêu bên trên vẫn còn sót lại mấy sợi chỉ thừa.
Mấy khóm trúc này được Khương Lê cặm cụi thêu suốt mấy canh giờ trước khi qua đây, chỉ bởi nàng muốn khiến cho túi tiền trông tao nhã hơn một chút.
Đáng tiếc tay nghề của nàng quá vụng về, cây trúc xiêu vẹo nghiêng ngả, trúc chẳng ra trúc, lá chẳng ra lá, trông thật chẳng ra làm sao.
Khương Lê xấu hổ cúi gằm mặt.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, bàn tay ấy không nhận lấy túi tiền mà lại nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của Khương Lê.
Ngón tay có vết chai mỏng ma sát lên những vết kim đâm dày đặc trên đầu ngón tay nàng.
Hành động này thân mật đến mức mặc dù Khương Lê đã thích Hoắc Giác từ rất lâu nhưng lúc này vẫn không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ và bối rối.
Nàng vô thức rụt tay lại, nhưng Hoắc Giác không buông ra, rõ ràng chàng chẳng dùng nhiều sức, vậy nhưng tay nàng lại không thể động đậy.
“Tay của A Lê bị thương ư?”
Khương Lê liếc nhìn chàng, nàng không rút tay về nữa mà chỉ khẽ nói: “Ta bị kim đâm lúc thêu túi tiền này, chàng cũng biết đấy, khả năng thêu thùa của ta vốn chẳng ra gì”.
Lời vừa dứt, tiểu lang quân trước mắt như thể cuối cùng cũng chú ý tới túi tiền này, chàng vươn tay khẽ móc một cái, túi tiền đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hoắc Giác chậm rãi vân vê mấy khóm hoa cỏ xiêu vẹo trên mặt vải rồi nói khẽ: “Sao lại không ra gì? Ta thấy mấy khóm cỏ này trông rất sinh động mà”.
Khương Lê: “…”
Cỏ… cỏ ư?
Lúc này, Hoắc Giác cuối cùng cũng nhớ ra, vào năm chàng tham gia kỳ thi hương, Khương Lê quả thật đã tặng cho chàng một túi tiền, thế nhưng lại bị chàng lạnh lùng từ chối ngay ngoài cửa.
Khi đó lòng chàng chỉ nghĩ tới việc báo thù, vậy nên năm lần bảy lượt làm tổn thương trái tim của tiểu nương tử mà không hay biết.
Hoắc Giác giấu đi cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, bàn tay khẽ lắc túi tiền rồi hỏi: “Đây là bạc mà A Lê tiết kiệm sao?”
“Đúng vậy, là bạc ta tiết kiệm đấy”. Khương Lê sợ chàng không nhận nên vội bổ sung thêm một câu: “Chàng yên tâm, chút bạc này ta sẽ mau chóng kiếm lại được thôi, Trần lão phu nhân của phủ viên ngoại rất thích món bánh điểm tâm ta làm, mỗi lần ta tặng bánh cho bà ấy đều được thưởng không ít tiền đâu”.
Số bạc trong túi ước chừng hơn mười lượng, tiền thưởng của Trần lão phu nhân có hậu hĩnh thế nào thì cũng phải mất hai ba năm A Lê mới tiết kiệm được từng ấy bạc.
Hoắc Giác nắm chặt túi tiền trong tay, đôi đồng tử đen láy phản chiếu gương mặt của Khương Lê: “A Lê muốn ta nhận chỗ bạc này?”
Khương Lê khẽ gật đầu: “Chàng có nhiều việc cần dùng đến tiền, Tô lão gia đổ bệnh, Tô Dao lại rời đi, hiện nay tất cả gánh nặng đều rơi trên người chàng, chàng không cần khách sáo với ta đâu”.
“Tô Dao?”
Hoắc Giác nhíu mày, cái tên này đã rất lâu rồi chàng không nghe thấy.
Nói ra thì, việc thi cử của chàng sở dĩ vô vọng là bởi vì Tô Dao, à không, phải nói là đại tiểu thư Từ Thư Dao của phủ Trấn Bình Hầu ban cho mới phải.
Nếu không phải vì nàng ta, chàng sẽ không bị ép đến đường cùng, chỉ còn cách tịnh thân nhập cung.
Nếu chàng không nhập cung, có lẽ A Lê đã không mất mạng.
Khương Lê nghe thấy Hoắc Giác nhắc tới cái tên này thì trong lòng không khỏi nghẹn lại, nàng bất giác mím môi rồi nói: “Hôm qua Tô Dao đã trở về Thịnh Kinh, trong nhà cũng đã sắp xếp mối hôn sự cho nàng ta rồi. Chàng… chàng đừng vương vấn nàng ta nữa”.
Hoắc Giác chợt ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó mi tâm liền dãn ra, chàng nhướn mắt lên nhìn nàng.
Đúng rồi, A Lê vẫn luôn tưởng rằng chàng là phu quân nuôi từ bé của Tô Dao. Sau khi Tô Dao rời đi, nàng còn từng chạy đến nói với chàng: “Tô Dao không cần chàng, nhưng ta cần”.
Những hồi ức xa xăm bỗng chốc ùa về, kiếp trước, chàng đã từ chối nàng.
Kiếp này, chàng không thể phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Hoắc Giác cụp mắt lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau, ngón tay thon dài trắng trẻo quấn lấy một lọn tóc đen trên vai nàng, giọng nói dịu dàng cất lên: “Lời mà A Lê nói ngày đó, có còn tính không?”
Khương Lê ngẩn ngơ trong phút chốc.
Trong ấn tượng của nàng, Hoắc Giác chưa từng làm ra hành động như vậy, và càng không bao giờ nói chuyện cùng nàng bằng giọng điệu dịu dàng đến thế.
Đây… đây có phải là Hoắc Giác mà nàng quen biết hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro