Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 2

2024-12-01 16:44:15

Đám đông vô cùng căm phẫn.

Mặt mũi Hà ma ma đỏ bừng bừng, bà thầm nhủ trong lòng, bản thân cũng là người đã trải qua vô vàn sóng gió, thế nhưng chưa từng có giây phút nào cảm thấy nhục nhã và xấu hổ như lúc này.

Cỗ xe ngựa rời khỏi phố Chu Phúc nhanh như một cơn gió, người tới hóng chuyện cũng dần dần tản đi.

Khương Lê đứng bên ngoài hiệu thuốc nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, vẻ mặt suy tư.

Kể từ lần lên núi hái thuốc bị ngã năm ngoái, sức khỏe của Tô lão gia càng ngày càng kém đi. Hai hôm trước, người của hầu phủ tìm tới cửa, Tô Dao cũng đã nói những lời đau lòng như vừa rồi khiến Tô lão gia tức đến mức suýt nữa thì mất mạng.

Còn cả Hoắc Giác nữa, chàng bị Tô Dao vứt bỏ như giày rách trước mặt đám đông, cho dù có là người kiên cường thế nào thì ắt hẳn vẫn sẽ buồn lòng.

Xe ngựa của hầu phủ vừa đi khỏi, quán rượu lại trở về trạng thái nhộn nhịp, thậm chí còn có phần ồn ào hơn so với mọi khi. Tô Dao đã diễn cho người dân trên phố Chu Phúc một màn kịch vô cùng đặc sắc, giúp họ có thêm chủ đề để bàn tán.

Khương Lên vừa bước vào quán rượu đã trông thấy mẫu thân đứng phía sau quầy nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh.

Da đầu bất chợt tê cứng, nàng lập tức cười híp mắt rồi cất giọng lấy lòng: “Mẫu thân, sổ sách cứ để con tính là được, người nghỉ ngơi một lát đi”.

Dương Huệ Nương “hừ” một tiếng, quăng chiếc bàn tính trong tay xuống mặt quầy, lườm Khương Lê rồi nói: "Con đi theo ta!"

Khương Lê biết mẫu thân đang rất tức giận, nên chỉ đành ũ rũ đi theo Dương Huệ Nương tới căn nhà phía sau.

Các cửa tiệm trên phố Chu Phúc đều được xây dựng theo kiểu mặt trước buôn bán, mặt sau ở.

Quán rượu nhà Khương Lê cũng như vậy.



Chỗ buôn bán nằm ở phía trước, sau tấm rèm vải là nhà bếp, sau nhà bếp là khoảng sân, sau khoảng sân mới là nơi mà ba mẹ con Dương Huệ Nương sinh sống.

Dương Huệ Nương vừa bước vào phòng khách đã tức giận gõ lên trán Khương Lê.

“Ta đã dặn con là đừng tới chọc giận Tô Dao rồi cơ mà? Con giỏi rồi, dám làm bẽ mặt nàng ta trước mặt bao nhiều người như vậy! Lời mà ta nói con coi như gió thoảng bên tai thôi đúng không?”

“Con đâu có chọc giận nàng ta, rõ ràng là nàng ta giận cá chém thớt sang con đó chứ”. Khương Lê xoa trán, tủi thân đáp lời: “Đến tượng đất còn có lúc nổi nóng, huống chi con đâu phải tượng đất”.

“Con tưởng ta không biết trong lòng con nghĩ gì hay sao? Chẳng qua là vì Tô Dao mắng Hoắc Giác, nên con mới cố ý khiến nàng ta mất mặt!”

Không ai thấu lòng con cái hơn bậc sinh thành.

Khương Lê cũng không phủ nhận, nàng vuốt mũi nói: “Con cũng chỉ là gặp chuyện bất bình nên lên tiếng tương trợ thôi. Ôi, mẫu thân à, người đừng giận nữa, tức giận hại đến sức khỏe thì không đáng đâu”.

Khương Lê bước tới vỗ nhẹ lên ngực mẫu thân, Dương Huệ Nương lườm nàng một cái: “Tô Dao từ nhỏ đã không ưa con, lúc thì muốn hủy hoại dung nhan, lúc lại định bôi nhọ thanh danh của con. Trước đây nàng ta chỉ là một tiểu cô nương nhà thường dân, mẫu thân tất nhiên không sợ, nhưng nay nàng ta đã là tiểu thư nhà quyền quý, chỉ cần mở miệng là có thể khiến con rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Sau này có gặp nàng ta, con hãy tránh đi càng xa càng tốt. Đừng có ra vẻ anh hùng như ban nãy nữa!”

“Mẫu thân, hôm nay Tô Dao trở về Thịnh Kinh rồi. Người đừng lo, thành Đồng An cách Thịnh Kinh cả vạn dặm, cho dù nàng ta có muốn báo thù cũng chẳng làm gì được con đâu.”

Khương Lê nũng nịu lắc tay Dương Huệ Nương, đôi mắt long lanh to tròn như một chú nai con, khiến ai trông thấy cũng phải mềm lòng.

Sắc mặt Dương Huệ Nương khá hơn đôi chút, nhưng chỉ một giây sau, không biết nghĩ tới điều gì mà hai hàng lông mày của bà nhíu chặt lại: “Còn có một điều mà con phải nhớ kỹ, đứa trẻ Hoắc Giác kia sớm muộn cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An, ta biết con thích hắn, nhưng A Lê à, hắn không phải đối tượng phù hợp với con đâu, con đừng làm thiêu thân lao đầu vào lửa”.

Khương Lê: “...”

Dương Huệ Nương nói chuyện cùng Khương Lê xong xuôi thì trở lại quán rượu.



Khương Lê ngoan ngoãn quay về phòng ngồi lên giường thêu thùa. Tháng sáu năm nay nàng cập kê, nhưng khả năng may vá thêu thùa của nàng vẫn rất kém.

Dương Huệ Nương sợ ngày sau nàng sẽ bị gia đình phu quân ghét bỏ nên gần đây thường bắt nàng ở nhà luyện tập.

Khương Lê nhớ lại lời Dương Huệ Nương nói, tâm trí treo ngược cành cây, đầu ngón tay lập tức bị kim đâm mất vết.

Nàng mút giọt máu chảy trên đầu ngón tay, bỏ chiếc khăn thêu dở xuống, sau đó xách theo giỏ bánh sắn mới làm lúc sáng lén lút rời khỏi nhà bằng cửa ngách.

Hôm nay Hoắc Giác không tới thư viện, lúc này chắc hẳn chàng đang ở trong nhà chăm sóc Tô lão gia.

Khương Lê đi vòng qua cửa ngách của hiệu thuốc, gõ nhẹ lên cánh cửa rồi cất tiếng: “Hoắc Giác, chàng có đó không?”

Chẳng mấy chốc, cánh cửa được mở ra.

Chàng thiếu niên đứng sau cửa có dáng dấp cao lớn thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi đồng tử đen láy như chứa đựng băng giá ngàn năm.

“Có chuyện gì?”

Khương Lê ngước mắt, ánh nhìn rơi xuống khuôn mặt ngọc ngà không chút khuyết điểm của Hoắc Giác, trái tim nàng bỗng đập thình thịch như trống bỏi.

Nàng thích Hoắc Giác, thích từ rất lâu rồi.

Trước kia do e ngại thân phận phu quân nuôi từ bé của chàng nên nàng luôn vô thức giữ khoảng cách.

Nhưng hiện nay Tô Dao đã rời đi, liệu nàng có thể... thử theo đuổi chàng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Số ký tự: 0