Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Anh nước chanh, em đau đầu
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Này này này... Loại chuyện như vậy, sao cô làm ra được!!?
"Nhớ kỹ lời tôi mới vừa nói chưa??" Sau khi Lâm Sở Sở nói thầm một trận với Tiểu Thỏ, ngồi thẳng dậy, cười tủm tỉm với cô hỏi.
"..." Tiểu Thỏ cảm thấy... mình còn có chút do dự.
"Muốn tôi lại hôn cô một cái??" Lâm Sở Sở híp mắt nhìn cô.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ lại có thể cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn không khác lắm với Trình Chi Ngôn.
Đại khái là ở địa vị bị áp bức quá lâu, vừa nhìn thấy loại ánh mắt này, Tiểu Thỏ theo bản năng gật đầu.
"Thực ngoan." Lâm Sở Sở cười tủm tỉm nhìn cô, duỗi tay lại bóp một cái ở trên gương mặt trắng mịn của cô nói: "Chị quả thực không thể chờ đợi được muốn thấy vẻ mặt giống như băng sơn trên mặt bạn trai cưng sẽ hòa tan xuống như thế nào."
"..." Tiểu Thỏ cảm thấy... hiện tại cô rất muốn đi chết...
Bị Lâm Sở Sở dắt về phòng bao, ánh mắt lạnh như băng kia Trình Chi Ngôn trong nháy mắt liền nhìn về phía cô, "Sao lại đi lâu như vậy."
"Ai nha, tôi và em gái Tiểu Thỏ quả thực mới quen đã thân, hai người liền ở trong hành lang tán gẫu trong chốc lát đề tài giữa phụ nữ." Lâm Sở Sở vừa vào phòng riêng liền buông lỏng tay Tiểu Thỏ, trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Phong, lại biến trở về một bộ dáng nhu nhược không xương, rúc vào trong lòng Hạ Phong, cười híp mắt nói.
"..." Tiểu Thỏ kiên trì đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, ngồi xuống.
"Khụ khụ..." Lâm Sở Sở duỗi tay che miệng mình, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
"Như thế nào, Sở Sở, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không??" Hạ Phong lập tức vẻ mặt căng thẳng nhìn cô ta.
"Không có gì, có thể là vừa rồi uống nước bị sặc." Lâm Sở Sở cười dễ thương một tiếng với Hạ Phong, giọng nói mềm mại nói.
"..." Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại, đáng thương nói với Trình Chi Ngôn: "Anh nước chanh, em đau đầu."
Ánh mắt Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, lại vẫn mặt không thay đổi nhìn cô nói: "Sao lại đau đầu?
Này này này... Loại chuyện như vậy, sao cô làm ra được!!?
"Nhớ kỹ lời tôi mới vừa nói chưa??" Sau khi Lâm Sở Sở nói thầm một trận với Tiểu Thỏ, ngồi thẳng dậy, cười tủm tỉm với cô hỏi.
"..." Tiểu Thỏ cảm thấy... mình còn có chút do dự.
"Muốn tôi lại hôn cô một cái??" Lâm Sở Sở híp mắt nhìn cô.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ lại có thể cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn không khác lắm với Trình Chi Ngôn.
Đại khái là ở địa vị bị áp bức quá lâu, vừa nhìn thấy loại ánh mắt này, Tiểu Thỏ theo bản năng gật đầu.
"Thực ngoan." Lâm Sở Sở cười tủm tỉm nhìn cô, duỗi tay lại bóp một cái ở trên gương mặt trắng mịn của cô nói: "Chị quả thực không thể chờ đợi được muốn thấy vẻ mặt giống như băng sơn trên mặt bạn trai cưng sẽ hòa tan xuống như thế nào."
"..." Tiểu Thỏ cảm thấy... hiện tại cô rất muốn đi chết...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị Lâm Sở Sở dắt về phòng bao, ánh mắt lạnh như băng kia Trình Chi Ngôn trong nháy mắt liền nhìn về phía cô, "Sao lại đi lâu như vậy."
"Ai nha, tôi và em gái Tiểu Thỏ quả thực mới quen đã thân, hai người liền ở trong hành lang tán gẫu trong chốc lát đề tài giữa phụ nữ." Lâm Sở Sở vừa vào phòng riêng liền buông lỏng tay Tiểu Thỏ, trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Phong, lại biến trở về một bộ dáng nhu nhược không xương, rúc vào trong lòng Hạ Phong, cười híp mắt nói.
"..." Tiểu Thỏ kiên trì đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, ngồi xuống.
"Khụ khụ..." Lâm Sở Sở duỗi tay che miệng mình, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
"Như thế nào, Sở Sở, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không??" Hạ Phong lập tức vẻ mặt căng thẳng nhìn cô ta.
"Không có gì, có thể là vừa rồi uống nước bị sặc." Lâm Sở Sở cười dễ thương một tiếng với Hạ Phong, giọng nói mềm mại nói.
"..." Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại, đáng thương nói với Trình Chi Ngôn: "Anh nước chanh, em đau đầu."
Ánh mắt Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, lại vẫn mặt không thay đổi nhìn cô nói: "Sao lại đau đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro