Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không được đụng chạm anh 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn.
Đôi mắt anh sâu thẳm lóe ra ánh sáng ngọc cô nhìn không hiểu.
Anh liền hơi hơi cúi đầu nhìn tay áo mình bị Tiểu Thỏ túm, sau đó nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, ôm đầu cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thời gian là thuốc điều trị đau khổ, bận rộn có thể làm cho một người quên mất tất cả khổ sở, nếu tương lai có một ngày anh không có ở bên cạnh em, theo thời gian đi qua chậm rãi em cũng sẽ quên dần một phần đau khổ kia."
" Sẽ không, sẽ không..." Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Chi Ngôn dùng lực lắc đầu nói: "Em tuyệt đối sẽ không quên anh nước chanh."
Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, nhưng là không tranh cãi vấn đề này cùng cô mà là tiếp tục nói: "Cho nên, nhiều năm như vậy, mẹ em luôn luôn không ở nhà, luôn luôn tăng ca ở bệnh viện, luôn luôn không có thời gian quản em...Em có thể lý giải sao?"
"Em..." Tiểu Thỏ nghe xong Trình Chi Ngôn nói, nhất thời sửng sốt.
Mẹ cô....
Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới lúc trước sửa sang trong nhà, là ba ba và mẹ cùng đi thị trường vật dụng trong nhà, lúc ấy cô còn nhỏ, ba ba liền cõng cô ở trên lưng, bọn họ nhìn thấy một cái đồ dùng trong nhà đẹp mắt sẽ cao hứng phấn chấn thảo luận muốn đem cái này đặt ở vị trí kia ở nhà...
Còn có vườn hoa nhỏ cửa nhà, mỗi một cây cỏ bên trong, mỗi một đóa hoa, đều là ba ba cẩn thận chọn lựa từ thị trường hoa và chim mua về.
Cho nên... Mẹ cô luôn luôn không ở nhà, là sợ hãi thấy được đồ vật sẽ nhớ tới ba cô sao??
"Uh`m. . ." Tiểu Thỏ chui đầu vào trong lòng Trình Chi Ngôn, ánh mắt nhịn không được có chút ướt át, gật đầu nói: "Em biết rõ... Thực ra mấy năm nay mẹ vẫn đều không vui."
"Cho nên. . . Sau khi đã từng yêu như thế, muốn xuất hiện một người có thể làm cho bà nổi lên dũng khí một lần nữa yêu mến người, là khó khăn cỡ nào..." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lưng Tiểu Thỏ nói: "Em xác định em còn muốn đi phá hoại bọn họ sao?"
" Không đi..." Tiểu Thỏ dùng lực lắc đầu, cánh tay ôm Trình Chi Ngôn, kê đầu mình trên bờ vai anh, hít cái mũi nói: "Trước là em làm không đúng."
". . ." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng mà vỗ về của cô lưng.
Khuôn mặt Tiểu Thỏ dán ở trên cổ Trình Chi Ngôn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, thật lâu sau mới cảm thấy tâm tình của mình tốt một chút.
"Anh nước chanh. . ." Thanh âm cô ong ong hô Trình Chi Ngôn một tiếng.
"Uh`m?"
"Anh thật thơm a..." Cái mũi Tiểu Thỏ dán ở trên cổ thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn, hít một hơi thật sâu.
". . ."
"Còn có da của anh cũng trơn bóng a..." Tiểu Thỏ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình nhẹ nhàng cọ xát trên làn da chỗ cổ Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy giống như cọ ở trên tơ tằm tốt nhất.
". . ."
Lỗ tai Trình Chi Ngôn nhịn không được có chút đỏ lên.
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ cọ đủ trên cổ Trình Chi Ngôn lại lần nữa dùng hai tay ôm anh, cúi đầu hô anh một tiếng.
"Uh`m?"
"Em thích anh nhất." Tiểu Thỏ nghiêng đầu ở bên cạnh lỗ tai của anh nghiêm túc nói: "Cho nên anh nghìn vạn lần không thể làm cho em đau lòng, anh nhất định phải sống tốt! Biết không?"
". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, khóe môi nhất thời gợi lên độ cong nhàn nhạt.
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn.
Đôi mắt anh sâu thẳm lóe ra ánh sáng ngọc cô nhìn không hiểu.
Anh liền hơi hơi cúi đầu nhìn tay áo mình bị Tiểu Thỏ túm, sau đó nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, ôm đầu cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thời gian là thuốc điều trị đau khổ, bận rộn có thể làm cho một người quên mất tất cả khổ sở, nếu tương lai có một ngày anh không có ở bên cạnh em, theo thời gian đi qua chậm rãi em cũng sẽ quên dần một phần đau khổ kia."
" Sẽ không, sẽ không..." Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Chi Ngôn dùng lực lắc đầu nói: "Em tuyệt đối sẽ không quên anh nước chanh."
Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, nhưng là không tranh cãi vấn đề này cùng cô mà là tiếp tục nói: "Cho nên, nhiều năm như vậy, mẹ em luôn luôn không ở nhà, luôn luôn tăng ca ở bệnh viện, luôn luôn không có thời gian quản em...Em có thể lý giải sao?"
"Em..." Tiểu Thỏ nghe xong Trình Chi Ngôn nói, nhất thời sửng sốt.
Mẹ cô....
Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới lúc trước sửa sang trong nhà, là ba ba và mẹ cùng đi thị trường vật dụng trong nhà, lúc ấy cô còn nhỏ, ba ba liền cõng cô ở trên lưng, bọn họ nhìn thấy một cái đồ dùng trong nhà đẹp mắt sẽ cao hứng phấn chấn thảo luận muốn đem cái này đặt ở vị trí kia ở nhà...
Còn có vườn hoa nhỏ cửa nhà, mỗi một cây cỏ bên trong, mỗi một đóa hoa, đều là ba ba cẩn thận chọn lựa từ thị trường hoa và chim mua về.
Cho nên... Mẹ cô luôn luôn không ở nhà, là sợ hãi thấy được đồ vật sẽ nhớ tới ba cô sao??
"Uh`m. . ." Tiểu Thỏ chui đầu vào trong lòng Trình Chi Ngôn, ánh mắt nhịn không được có chút ướt át, gật đầu nói: "Em biết rõ... Thực ra mấy năm nay mẹ vẫn đều không vui."
"Cho nên. . . Sau khi đã từng yêu như thế, muốn xuất hiện một người có thể làm cho bà nổi lên dũng khí một lần nữa yêu mến người, là khó khăn cỡ nào..." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lưng Tiểu Thỏ nói: "Em xác định em còn muốn đi phá hoại bọn họ sao?"
" Không đi..." Tiểu Thỏ dùng lực lắc đầu, cánh tay ôm Trình Chi Ngôn, kê đầu mình trên bờ vai anh, hít cái mũi nói: "Trước là em làm không đúng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
". . ." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng mà vỗ về của cô lưng.
Khuôn mặt Tiểu Thỏ dán ở trên cổ Trình Chi Ngôn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, thật lâu sau mới cảm thấy tâm tình của mình tốt một chút.
"Anh nước chanh. . ." Thanh âm cô ong ong hô Trình Chi Ngôn một tiếng.
"Uh`m?"
"Anh thật thơm a..." Cái mũi Tiểu Thỏ dán ở trên cổ thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn, hít một hơi thật sâu.
". . ."
"Còn có da của anh cũng trơn bóng a..." Tiểu Thỏ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình nhẹ nhàng cọ xát trên làn da chỗ cổ Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy giống như cọ ở trên tơ tằm tốt nhất.
". . ."
Lỗ tai Trình Chi Ngôn nhịn không được có chút đỏ lên.
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ cọ đủ trên cổ Trình Chi Ngôn lại lần nữa dùng hai tay ôm anh, cúi đầu hô anh một tiếng.
"Uh`m?"
"Em thích anh nhất." Tiểu Thỏ nghiêng đầu ở bên cạnh lỗ tai của anh nghiêm túc nói: "Cho nên anh nghìn vạn lần không thể làm cho em đau lòng, anh nhất định phải sống tốt! Biết không?"
". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, khóe môi nhất thời gợi lên độ cong nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro