Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không được đụng chạm anh 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Nhưng mà một giây sau, đôi bàn tay Tiểu Thỏ bắt đầu không thành thật
sờ loạn khắp nơi trên cánh tay Trình Chi Ngôn nói: "Nhưng mà nói đi nói
lại, anh nước chanh, có phải anh vụng trộm đổi sữa tắm hay không, vì sao hôm nay anh thơm như vậy a... Còn có cánh tay anh cũng trơn bóng a, sờ
thật thoải mái."
Độ cong khóe miệng Trình Chi Ngôn nhất thời cứng ở tại nơi đó.
Đầu ngón tay cô mềm mại ở chỗ cổ của anh, trên cánh tay không kiêng nể gì sờ loạn, mỗi một lần đụng chạm da của anh đều giống như có một dòng điện lưu nho nhỏ đánh trúng anh.
Trình Chi Ngôn không dấu vết cầm tay Tiểu Thỏ từ trên người mình ra, thanh âm thản nhiên nói: "Chúng ta... Hiện tại chẳng lẽ không thảo luận vấn đề mẹ em sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Nhưng mà đã thảo luận xong a, em quyết định không đi phá hoại bọn họ, chờ có thời gian em sẽ tìm Từ Cảnh Thần thảo luận một chút, để cho cậu ta cũng đừng phá hủy, toàn bộ thuận theo tự nhiên thì tốt rồi."
"Cho nên a?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày.
"Cho nên. . ." Đôi mắt Tiểu Thỏ xoay xoay, cả người lại hướng tới trên người Trình Chi Ngôn xông đến nói: "Cho nên anh nước chanh thật sự thơm quá a... Để cho em ôm một hồi..."
". . ."
Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ lấy tư thế đói khát hướng tới chính mình bổ nhào qua, vội vàng lắc mình né tránh nói: "Không được."
" Vì sao?" Tiểu Thỏ bổ nhào không thành, trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Ôm ấp một chút thôi...."
". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, nhìn đỏ ửng không quá bình thường trên mặt Tiểu Thỏ, trầm thấp mở miệng nói: "Tiểu Thỏ, ngươi làm sao vậy?"
"A? Em không sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy đều là ánh sáng lấp lánh, "Em chính là cảm thấy mùi trên người anh thơm quá, ngửi tốt a..."
". . ."
Trình Chi Ngôn mắt thấy cô nói xong lại hướng tới chính mình bổ nhào, vội vàng xoay người trốn tránh.
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ mắt thấy chính mình lại chụp hụt, đôi mắt nhất thời bắt đầu ẩn ẩn nước mắt: "Vì sao anh không cho em ôm ấp... Liền ôm ấp một chút thì thế nào..."
Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn người nào đó sắp khóc, đành phải chủ động đi qua ôm chầm bờ vai cô nói: "Được rồi, đừng khóc...."
Mặc dù chính là ôm ấp một chút... Nhưng mà cảm thấy hôm nay Tiểu Thỏ rất kỳ quái a...
" Ai, lão Trình, sữa tắm ngày hôm qua tôi mới mua tại sao không thấy, ông đặt chô nào vậy??"
Bên này Trình Chi Ngôn đang lòng tràn đầy nghi hoặc ôm Tiểu Thỏ, bên kia liền nghe được Chu Nguyệt kêu la ngoài cửa phòng truyền đến.
" Cái dạng sữa tắm gì a?" Lão Trình ở trong thư phòng, thuận miệng đáp lại một câu.
" Chính là mùi hoa mị hoặc kia a. . Không phải trước ông vẫn nói muốn mua thử xem sao? Tình lữ chuyên dùng cái kia... Cái kia có hiệu quả kia..." Chu Nguyệt đè thấp thanh âm hướng tới lão Trình nói.
"A? Cái kia chính là mùi hoa mị hoặc?" Lão Trình cả kinh, quay đầu nhìn Chu Nguyệt, run run rẩy rẩy nói: "Tôi...Tôi nhìn cái chai kia vừa nhỏ lại không để mắt, liền... Để trong phòng tắm phòng Ngôn Ngôn a..."
"Cái gì! ?" Chu Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn.
"Ngôn Ngôn có thể sử dụng sao! ? Dùng xong sau đó có thể thú tính với Tiểu Thỏ hay không?" Lão Trình lo lắng hướng tới Chu Nguyệt hỏi.
"Không sao, không sao... Uống chút rượu đỏ mới có tác dụng, nếu không thì chính là ngửi cảm thấy thơm mà thôi..." Chu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh an ủi lão Trình nói.
Độ cong khóe miệng Trình Chi Ngôn nhất thời cứng ở tại nơi đó.
Đầu ngón tay cô mềm mại ở chỗ cổ của anh, trên cánh tay không kiêng nể gì sờ loạn, mỗi một lần đụng chạm da của anh đều giống như có một dòng điện lưu nho nhỏ đánh trúng anh.
Trình Chi Ngôn không dấu vết cầm tay Tiểu Thỏ từ trên người mình ra, thanh âm thản nhiên nói: "Chúng ta... Hiện tại chẳng lẽ không thảo luận vấn đề mẹ em sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Nhưng mà đã thảo luận xong a, em quyết định không đi phá hoại bọn họ, chờ có thời gian em sẽ tìm Từ Cảnh Thần thảo luận một chút, để cho cậu ta cũng đừng phá hủy, toàn bộ thuận theo tự nhiên thì tốt rồi."
"Cho nên a?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày.
"Cho nên. . ." Đôi mắt Tiểu Thỏ xoay xoay, cả người lại hướng tới trên người Trình Chi Ngôn xông đến nói: "Cho nên anh nước chanh thật sự thơm quá a... Để cho em ôm một hồi..."
". . ."
Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ lấy tư thế đói khát hướng tới chính mình bổ nhào qua, vội vàng lắc mình né tránh nói: "Không được."
" Vì sao?" Tiểu Thỏ bổ nhào không thành, trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Ôm ấp một chút thôi...."
". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, nhìn đỏ ửng không quá bình thường trên mặt Tiểu Thỏ, trầm thấp mở miệng nói: "Tiểu Thỏ, ngươi làm sao vậy?"
"A? Em không sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy đều là ánh sáng lấp lánh, "Em chính là cảm thấy mùi trên người anh thơm quá, ngửi tốt a..."
". . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chi Ngôn mắt thấy cô nói xong lại hướng tới chính mình bổ nhào, vội vàng xoay người trốn tránh.
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ mắt thấy chính mình lại chụp hụt, đôi mắt nhất thời bắt đầu ẩn ẩn nước mắt: "Vì sao anh không cho em ôm ấp... Liền ôm ấp một chút thì thế nào..."
Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn người nào đó sắp khóc, đành phải chủ động đi qua ôm chầm bờ vai cô nói: "Được rồi, đừng khóc...."
Mặc dù chính là ôm ấp một chút... Nhưng mà cảm thấy hôm nay Tiểu Thỏ rất kỳ quái a...
" Ai, lão Trình, sữa tắm ngày hôm qua tôi mới mua tại sao không thấy, ông đặt chô nào vậy??"
Bên này Trình Chi Ngôn đang lòng tràn đầy nghi hoặc ôm Tiểu Thỏ, bên kia liền nghe được Chu Nguyệt kêu la ngoài cửa phòng truyền đến.
" Cái dạng sữa tắm gì a?" Lão Trình ở trong thư phòng, thuận miệng đáp lại một câu.
" Chính là mùi hoa mị hoặc kia a. . Không phải trước ông vẫn nói muốn mua thử xem sao? Tình lữ chuyên dùng cái kia... Cái kia có hiệu quả kia..." Chu Nguyệt đè thấp thanh âm hướng tới lão Trình nói.
"A? Cái kia chính là mùi hoa mị hoặc?" Lão Trình cả kinh, quay đầu nhìn Chu Nguyệt, run run rẩy rẩy nói: "Tôi...Tôi nhìn cái chai kia vừa nhỏ lại không để mắt, liền... Để trong phòng tắm phòng Ngôn Ngôn a..."
"Cái gì! ?" Chu Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn.
"Ngôn Ngôn có thể sử dụng sao! ? Dùng xong sau đó có thể thú tính với Tiểu Thỏ hay không?" Lão Trình lo lắng hướng tới Chu Nguyệt hỏi.
"Không sao, không sao... Uống chút rượu đỏ mới có tác dụng, nếu không thì chính là ngửi cảm thấy thơm mà thôi..." Chu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh an ủi lão Trình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro