Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Tạm biệt
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"..."
Cố Trừng Tịch có chút bất đắc dĩ cười cười.
Trình Thi Đồng cũng nhìn anh cười.
Một lát sau, chuông điện thoại di động của cô liền vang lên, cô cúi đầu, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc điện thoại gọi đến, sau đó quơ quơ di động nói với Cố Trừng Tịch: "Đoán chừng thím nhỏ của em là thắp hương xong, em phải đi cửa lớn hội hợp với hai người bọn họ."
"Ừ." Cố Trừng Tịch gật gật đầu, che dấu tươi cười bên môi, thấp giọng nói với Trình Thi Đồng: "Anh sẽ không tiễn em đi qua. Anh nghĩ em lạc đường nhiều lần như thế, hẳn đã sớm nhận biết đường rồi đi."
"Đúng nha, nơi này, em đều sắp nhắm mắt lại cũng có thể tìm được cửa." Trình Thi Đồng cười cười với anh, sau đó phất phất tay, xem như cáo biệt.
Cố Trừng Tịch vẫn đứng ở dưới tàng cây thông rất thẳng đó, ánh mặt trời buổi chiều sáng rỡ chiếu rọi ở trên người anh, anh liền như vậy yên lặng nhìn Trình Thi Đồng, giống như trăm ngàn năm qua, anh vẫn bảo trì tư thế như vậy.
Không biết rõ vì sao, Trình Thi Đồng đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt.
"Tạm biệt."
Sau khi trầm mặc rất lâu, Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười với cô, giọng nói ôn nhu
"Tạm biệt."
Trình Thi Đồng hơi ngẩn ra, lập tức cũng cười cười với anh, xoay người đi về phía cửa.
Cô mới vừa đi tới cửa lớn, còn chưa có ra ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đang ôm cánh tay Trình Chi Ngôn làm nũng.
"Em muốn mà... em muốn... Anh nước chanh, anh liền mua cho em một chuỗi đi..." Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt to ngập nước, đáng thương nhìn Trình Chi Ngôn, giọng buồn bực nói với anh.
"..."
Cố Trừng Tịch có chút bất đắc dĩ cười cười.
Trình Thi Đồng cũng nhìn anh cười.
Một lát sau, chuông điện thoại di động của cô liền vang lên, cô cúi đầu, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc điện thoại gọi đến, sau đó quơ quơ di động nói với Cố Trừng Tịch: "Đoán chừng thím nhỏ của em là thắp hương xong, em phải đi cửa lớn hội hợp với hai người bọn họ."
"Ừ." Cố Trừng Tịch gật gật đầu, che dấu tươi cười bên môi, thấp giọng nói với Trình Thi Đồng: "Anh sẽ không tiễn em đi qua. Anh nghĩ em lạc đường nhiều lần như thế, hẳn đã sớm nhận biết đường rồi đi."
"Đúng nha, nơi này, em đều sắp nhắm mắt lại cũng có thể tìm được cửa." Trình Thi Đồng cười cười với anh, sau đó phất phất tay, xem như cáo biệt.
Cố Trừng Tịch vẫn đứng ở dưới tàng cây thông rất thẳng đó, ánh mặt trời buổi chiều sáng rỡ chiếu rọi ở trên người anh, anh liền như vậy yên lặng nhìn Trình Thi Đồng, giống như trăm ngàn năm qua, anh vẫn bảo trì tư thế như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết rõ vì sao, Trình Thi Đồng đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt.
"Tạm biệt."
Sau khi trầm mặc rất lâu, Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười với cô, giọng nói ôn nhu
"Tạm biệt."
Trình Thi Đồng hơi ngẩn ra, lập tức cũng cười cười với anh, xoay người đi về phía cửa.
Cô mới vừa đi tới cửa lớn, còn chưa có ra ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đang ôm cánh tay Trình Chi Ngôn làm nũng.
"Em muốn mà... em muốn... Anh nước chanh, anh liền mua cho em một chuỗi đi..." Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt to ngập nước, đáng thương nhìn Trình Chi Ngôn, giọng buồn bực nói với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro