Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Tiểu Thỏ, cậu có?
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"Không được." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ở trên gương mặt cô, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía khác nói: "Vừa rồi trước khi đi vào em đã ăn một cái, không được ăn một cái nữa, đồ bên ngoài không vệ sinh, em đã quên chuyện lần trước em ăn quán ven đường kết quả buổi tối liền tiêu chảy ư??"
"Cái kia không giống nhau a..." Hai tay Tiểu Thỏ buông lỏng cánh tay anh, ngược lại ôm eo anh, đầu cọ tới cọ lui ở trên lồng ngực của anh nói: "Anh có từng thấy ai ăn mứt quả ăn đến tiêu chảy chưa, không có đi, có đúng hay không, cho nên anh lại mua cho em một cái đi!!"
"Em đã lớn như thế, sao vẫn giống như đứa bé??" Trình Chi Ngôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn cô.
"Chỉ một cái này thôi!! Qua năm mới, anh đến cái mứt quả cũng không chịu mua cho em, còn nói cái gì yêu em!!" Tiểu Thỏ phồng cả khuôn mặt nhỏ lên, rất không cao hứng nói ra với Trình Chi Ngôn.
"..." Trình Chi Ngôn nhướng mắt, hoàn toàn không còn gì để nói.
"Ai da, cháu nói, hai người các người đó, ở nhà tú ân ái thì thôi đi, sao ở phía trước chùa miếu cũng không quên tú ân ái hả, hai người các người quay đầu nhìn bảng hiệu được không, phía trên rõ ràng rành mạch, rất rõ ràng viết ba chữ to "Chùa Văn Lai", đây chính là nơi thanh tu của người xuất gia, hai người chú ý ảnh hưởng một chút được không??" Trình Thi Đồng cảm giác mình đích xác nghe không vô, liền vừa đi về phía hai người bọn họ vừa nói.
"Đồng Đồng..." Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy Trình Thi Đồng tới đây, lập tức hai mắt tỏa sáng, ngược lại ôm lấy cánh tay cô ấy làm nũng nói: "Cậu ra cửa mang tiền đi?? Giúp tớ mua một xâu đường hồ lô được không?? Chú nhỏ cậu là kẻ hẹp hòi, không chịu mua thêm cho tớ một xâu nữa."
"Còn ăn??" Trình Thi Đồng vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ấy nói: "Không phải trước khi đi vào cậu đã ăn qua một xâu ư, sao còn muốn ăn, cậu không chê chua à, cậu sẽ không phải là có đi??"
"..."
Trình Thi Đồng vốn vô tâm nói một câu, trong nháy mắt khiến Tiểu Thỏ cả người đều sửng sốt.
Cô cứ như vậy trực tiếp hơi giật mình nhìn cô ấy, một hồi lâu sau đều không lên tiếng.
Trình Thi Đồng nhìn phản ứng này của cô, lại quay đầu nhìn nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sẽ không thực bị tớ nói trúng chứ?? Tiểu Thỏ, cậu có?"
"Không được." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ở trên gương mặt cô, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía khác nói: "Vừa rồi trước khi đi vào em đã ăn một cái, không được ăn một cái nữa, đồ bên ngoài không vệ sinh, em đã quên chuyện lần trước em ăn quán ven đường kết quả buổi tối liền tiêu chảy ư??"
"Cái kia không giống nhau a..." Hai tay Tiểu Thỏ buông lỏng cánh tay anh, ngược lại ôm eo anh, đầu cọ tới cọ lui ở trên lồng ngực của anh nói: "Anh có từng thấy ai ăn mứt quả ăn đến tiêu chảy chưa, không có đi, có đúng hay không, cho nên anh lại mua cho em một cái đi!!"
"Em đã lớn như thế, sao vẫn giống như đứa bé??" Trình Chi Ngôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn cô.
"Chỉ một cái này thôi!! Qua năm mới, anh đến cái mứt quả cũng không chịu mua cho em, còn nói cái gì yêu em!!" Tiểu Thỏ phồng cả khuôn mặt nhỏ lên, rất không cao hứng nói ra với Trình Chi Ngôn.
"..." Trình Chi Ngôn nhướng mắt, hoàn toàn không còn gì để nói.
"Ai da, cháu nói, hai người các người đó, ở nhà tú ân ái thì thôi đi, sao ở phía trước chùa miếu cũng không quên tú ân ái hả, hai người các người quay đầu nhìn bảng hiệu được không, phía trên rõ ràng rành mạch, rất rõ ràng viết ba chữ to "Chùa Văn Lai", đây chính là nơi thanh tu của người xuất gia, hai người chú ý ảnh hưởng một chút được không??" Trình Thi Đồng cảm giác mình đích xác nghe không vô, liền vừa đi về phía hai người bọn họ vừa nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồng Đồng..." Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy Trình Thi Đồng tới đây, lập tức hai mắt tỏa sáng, ngược lại ôm lấy cánh tay cô ấy làm nũng nói: "Cậu ra cửa mang tiền đi?? Giúp tớ mua một xâu đường hồ lô được không?? Chú nhỏ cậu là kẻ hẹp hòi, không chịu mua thêm cho tớ một xâu nữa."
"Còn ăn??" Trình Thi Đồng vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ấy nói: "Không phải trước khi đi vào cậu đã ăn qua một xâu ư, sao còn muốn ăn, cậu không chê chua à, cậu sẽ không phải là có đi??"
"..."
Trình Thi Đồng vốn vô tâm nói một câu, trong nháy mắt khiến Tiểu Thỏ cả người đều sửng sốt.
Cô cứ như vậy trực tiếp hơi giật mình nhìn cô ấy, một hồi lâu sau đều không lên tiếng.
Trình Thi Đồng nhìn phản ứng này của cô, lại quay đầu nhìn nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sẽ không thực bị tớ nói trúng chứ?? Tiểu Thỏ, cậu có?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro