Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Vội vàng lao ra đi
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Sau khi Tiểu Thỏ vặn vẹo vài cái, rõ ràng cảm giác được... thanh "Hung khí" kia tựa hồ có xu thế càng lúc càng lớn...
"Em còn lộn xộn nữa, anh liền ở chỗ này cái gì kia em..." Giọng nói Trình Chi Ngôn đã trở nên có chút rên rỉ lên, cánh tay anh ôm bả vai Tiểu Thỏ hơi dùng sức, cưỡng bách cô an tĩnh lại.
"..."
Trong nội tâm Tiểu Thỏ lập tức "Lộp bộp" một cái, cả người liền giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt cứng đờ không động.
"Ngoan." Trình Chi Ngôn cuối cùng hài lòng.
Anh tự tay cầm lấy một chai sữa tắm từ trên giá đỡ bên cạnh, đổ lên trên bông tắm, sau khi xoa ra bong bóng, thoa đến trên người Tiểu Thỏ.
Sữa tắm kia mang hơi thở hương hoa ngọt ngào, trong nháy mắt lan tràn ở trong toàn bộ bồn tắm.
Tiểu Thỏ ngửi hương vị ngọt ngào kia, nhìn lại một chút thân thể trần trụi của Trình Chi Ngôn trước mắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được liền hồng.Sau khi Trình Chi Ngôn cầm lấy bông tắm chà cho Tiểu Thỏ trong chốc lát, tựa hồ là chán ghét bông tắm cản trở, dứt khoát liền ném nó, sau đó một đôi bàn tay trắng nõn thon dài, trực tiếp thay thế bông tắm, giúp cô bôi sữa tắm.
Lúc bàn tay ấm áp của anh cách bọt trắng mịn, mơn trớn làn da non mịn của cô, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác nhịp tim mình nhanh đến lợi hại.
Trình Chi Ngôn cũng có thất thần trong nháy mắt như vậy.
Xúc cảm trong lòng bàn tay anh, trắng mịn giống như là một tấm tơ lụa thượng hạng, ấm áp giống như ngọc ấm thượng đẳng, đặc biệt là khi lòng bàn tay anh xẹt qua mềm mại trước ngực cô, trong tích tắc kia, gần như muốn khiến anh mất đi toàn bộ lý trí.
Tiểu Thỏ mắt thấy cảm xúc trong đôi mắt anh càng ngày càng đậm, cả trái tim nhỏ lập tức run run rẩy rẩy.
Cô đứng ở nơi đó động cũng không dám động, rất sợ một giây sau Trình Chi Ngôn liền hóa thân thành sói, trực tiếp nhào tới ăn hết cô.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, đối lập.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng trong giọng nói mang theo đè nén và đầu độc của Trình Chi Ngôn, chậm rãi nói với Tiểu Thỏ: "Tắm xong, vội vàng lao ra đi."
Sau khi Tiểu Thỏ vặn vẹo vài cái, rõ ràng cảm giác được... thanh "Hung khí" kia tựa hồ có xu thế càng lúc càng lớn...
"Em còn lộn xộn nữa, anh liền ở chỗ này cái gì kia em..." Giọng nói Trình Chi Ngôn đã trở nên có chút rên rỉ lên, cánh tay anh ôm bả vai Tiểu Thỏ hơi dùng sức, cưỡng bách cô an tĩnh lại.
"..."
Trong nội tâm Tiểu Thỏ lập tức "Lộp bộp" một cái, cả người liền giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt cứng đờ không động.
"Ngoan." Trình Chi Ngôn cuối cùng hài lòng.
Anh tự tay cầm lấy một chai sữa tắm từ trên giá đỡ bên cạnh, đổ lên trên bông tắm, sau khi xoa ra bong bóng, thoa đến trên người Tiểu Thỏ.
Sữa tắm kia mang hơi thở hương hoa ngọt ngào, trong nháy mắt lan tràn ở trong toàn bộ bồn tắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thỏ ngửi hương vị ngọt ngào kia, nhìn lại một chút thân thể trần trụi của Trình Chi Ngôn trước mắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được liền hồng.Sau khi Trình Chi Ngôn cầm lấy bông tắm chà cho Tiểu Thỏ trong chốc lát, tựa hồ là chán ghét bông tắm cản trở, dứt khoát liền ném nó, sau đó một đôi bàn tay trắng nõn thon dài, trực tiếp thay thế bông tắm, giúp cô bôi sữa tắm.
Lúc bàn tay ấm áp của anh cách bọt trắng mịn, mơn trớn làn da non mịn của cô, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác nhịp tim mình nhanh đến lợi hại.
Trình Chi Ngôn cũng có thất thần trong nháy mắt như vậy.
Xúc cảm trong lòng bàn tay anh, trắng mịn giống như là một tấm tơ lụa thượng hạng, ấm áp giống như ngọc ấm thượng đẳng, đặc biệt là khi lòng bàn tay anh xẹt qua mềm mại trước ngực cô, trong tích tắc kia, gần như muốn khiến anh mất đi toàn bộ lý trí.
Tiểu Thỏ mắt thấy cảm xúc trong đôi mắt anh càng ngày càng đậm, cả trái tim nhỏ lập tức run run rẩy rẩy.
Cô đứng ở nơi đó động cũng không dám động, rất sợ một giây sau Trình Chi Ngôn liền hóa thân thành sói, trực tiếp nhào tới ăn hết cô.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, đối lập.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng trong giọng nói mang theo đè nén và đầu độc của Trình Chi Ngôn, chậm rãi nói với Tiểu Thỏ: "Tắm xong, vội vàng lao ra đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro