Ta Còn Phải Báo...
2024-11-19 15:08:01
Tim của Nguyễn Ngọc Vi khẽ run lên, ánh mắt của vị Thiếu khanh Đại Lý Tự này cũng quá sắc bén rồi...
Ngón tay cái của Lục Nhượng hờ hững đặt trên khóa thắt lưng, nhưng đôi mắt lại như nhìn thấu nàng.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Tiểu nữ có nói dối hay không, đợi Trần Đại nhân trở về thì sẽ rõ..."
Nếu Trần Đại nhân quay về mà vụ án hai thi thể không đầu không khớp với những gì nàng nói, thì nàng sẽ chỉ có thể nói rằng...
Nàng thật sự nên đến chùa cầu nguyện...
Nếu đúng thì...
Nàng cũng nên đi thắp hương bái Phật!
Lục Nhượng không có biểu hiện gì thay đổi, chỉ khẽ nhướng mắt, "Tên hung thủ như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay gọn gàng, ngay cả hiện trường cũng không để lại chút manh mối nào."
"Cô nương không chỉ có thể chứng kiến toàn bộ quá trình mà còn rời đi an toàn, nếu không phải đồng bọn, Lục mỗ làm sao tin được lời cô nương nói."
Hả? Đồng bọn?!
Nguyễn Ngọc Vi bây giờ chân cũng không còn run nữa, tim cũng không đập nhanh nữa. Nàng là một người dân lương thiện nhất có thể, vậy mà đường đường Đại Lý Tự lại nghi ngờ nàng là đồng bọn của hung thủ!
Làm hàng xóm hơn một tháng trời, nhân phẩm của nàng dưới ánh sáng ban ngày, dù không thể lấp lánh chói lòa, thì cũng tuyệt đối trong sạch!
Huống hồ, nàng là một cô gái yếu đuối, tay không thể xách, vai không thể gánh, làm sao mà giống đồng bọn được chứ?!
Dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, Lục Nhượng khẽ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên như cười giễu cợt, "Cô nương đừng cho rằng Đại Lý Tự điều tra vụ án chỉ dựa vào ngoại hình."
Tiêu Dương bên cạnh nghe lời hắn nói, gật đầu tán thành, "Lục đại nhân nói đúng, thường những kẻ không nổi bật nhất mới là kẻ độc ác nhất. Năm ngoái, vụ cướp giết người đó, ai có thể ngờ rằng hung thủ lại là tên ăn mày nhỏ bé ở thành Tây."
Mã Thiệu Nhân cũng trầm ngâm vuốt cằm, "Nói đến, kỹ thuật dùng dao của Nguyễn cô nương quả là giỏi, ta đã ăn thịt ở quán nhiều lần, lần nào cũng đều cắt rất đồng đều, khắp cả Yên Kinh cũng khó tìm được ai làm tốt hơn."
Nguyễn Ngọc Vi nghiến răng, "Đại nhân, làm gì có đầu bếp nào mà kỹ thuật dùng dao kém chứ..."
Mã Thiệu Nhân lắc đầu, mím môi, "Chưa chắc đâu, lần trước ở Vọng Xuân Lâu, khoai tây sợi mà cắt cứ như que củi vậy."
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
"Đại nhân... có thể đó là do học đồ cắt..."
"Ngón tay của ngươi làm sao vậy?" Lục Nhượng liếc nhìn dây buộc tóc trên tay nàng đã thấm máu.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn xuống tay mình, chưa nói thì còn đỡ, vừa nghe nhắc đến, ngón tay lại bắt đầu đau âm ỉ.
"Lúc cắt thịt, không cẩn thận cắt phải."
Lục Nhượng nhìn về giá đỡ bên tường, "Ở đằng kia có thuốc."
Người của Đại Lý Tự bị thương là chuyện thường, nhất là trong những lần bắt giữ và thẩm vấn.
Tiêu Dương lập tức hiểu ý, lấy hộp thuốc từ giá đỡ xuống.
Trong hộp thuốc không có nhiều thứ, nhưng xử lý đơn giản cũng vẫn tốt hơn là nàng dùng dây buộc tóc băng bó.
Tiêu Dương nhanh chóng tháo dây buộc tóc ra, vết thương trên ngón tay nàng đã khô, nhưng việc tháo dây kéo theo vết thương đang liền da, khiến máu lập tức trào ra.
Nguyễn Ngọc Vi hít một hơi lạnh, "Đại nhân! Đây là tay của ta! Tay sống đấy!"
Tiêu Dương nhanh chóng lấy một chiếc khăn tay đặt lên vết thương, "Ta biết rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
Nàng hối hận rồi, đáng lẽ nàng nên đến Kinh Triệu Phủ báo án.
Máu được khăn thấm hết, lộ ra vết thương gọn gàng. May mà nàng không dùng quá nhiều lực khi cắt, tuy vết thương sâu nhưng chưa đến mức lộ xương.
Tiêu Dương xoay nhẹ ngón tay của nàng, "Vết cắt gọn gàng, mép không sần sùi, vết thương nông, chưa tới nửa tấc, sơ bộ nhận định là vết cắt từ dao bếp."
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
Vừa bôi thuốc, Tiêu Dương vừa ngẩng đầu trêu, "Nguyễn cô nương, ngươi đối với bản thân cũng thật ác, cắt sâu như vậy, ngày mai quán ăn còn mở cửa được không?"
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
Nàng nghiến răng, rút tay về sau khi đã bôi thuốc, "Tất nhiên là mở! Không mở thì tiểu nữ lấy gì ăn!"
Tiêu Dương cười đùa, "Quán của Nguyễn cô nương, nuôi mười người như ta cũng không thành vấn đề, huống hồ là nuôi mình cô nương."
Lục Nhượng không biết từ lúc nào đã đứng dậy, từ kệ hồ sơ bên trong lấy ra một cuốn sổ màu lam sẫm. Bìa sổ đã chuyển thành màu xám đen do thời gian đã quá lâu.
Vừa nhìn là biết đây là hồ sơ của một vụ án cũ từ nhiều năm trước.
Lục Nhượng ném cuốn sổ cho Tiêu Dương, “Ngươi xem đi, vụ án cách đây năm năm.”
Tiêu Dương luống cuống đỡ lấy cuốn sổ, bụi bay lên làm hắn hắt hơi liên tục.
Hắn dụi dụi mũi, nhìn vào cuốn sổ có ghi chữ “Huyền án” ở bìa, bên dưới còn có dòng chữ nhỏ viết “Định Vũ năm thứ mười hai”.
“Đại nhân nghi ngờ hung thủ của vụ án này là kẻ phạm tội nhiều lần sao?”
Sắc mặt của Lục Nhượng không thay đổi, nhưng trong mắt hiện rõ sự trầm tư, “Vụ án này không xảy ra ở kinh thành, mà là ở Bình Châu.”
“Hồ sơ ghi chép lại manh mối rất ít, chỉ có thông tin về nạn nhân và một số ít dấu vết tại hiện trường.”
“Hiện trường lần này giống như vụ án năm năm trước, cũng không để lại nhiều dấu vết hữu ích.”
Tiêu Dương đã bắt đầu lật hồ sơ, nhanh chóng tìm thấy vụ án ở Bình Châu.
Nạn nhân là nữ, mười bảy tuổi, không có chân, không có dấu vết trúng độc, móng tay không có mảnh da nào, vết thương chí mạng là vết đâm xuyên tim.
Hắn nhìn vào một đoạn trong hồ sơ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Chỗ này!”
Cỏ đuôi chó bị nhai gãy.
Đó là thứ duy nhất hung thủ để lại tại hiện trường, đầu cỏ đuôi chó đã bị ai đó nhai nát.
Trong vụ án không đầu lần này, trên một thi thể cũng có một cọng cỏ đuôi chó như vậy.
Từ cọng cỏ này, hắn và Mã Thiệu Nhân phân tích rằng hung thủ chắc chắn đã theo dõi nạn nhân, chờ đến khi trời tối mới ra tay.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức hiểu ra tại sao Lục đại nhân lại khẳng định Nguyễn Ngọc Vi nói dối.
Nguyễn Ngọc Vi nói rằng mình vô tình nhìn thấy, nhưng nếu chỉ vừa khéo nhìn thấy quá trình gây án vào giờ khuya thế này, thì nàng đến đó để làm gì?
Quán của Nguyễn Ngọc Vi nằm ở đường Chu Tước, phía đông thành, còn hiện trường vụ án ở hẻm Ma Lục, phía tây thành.
Hắn từng nghe Nguyễn Ngọc Vi nói rằng hiện tại nàng thuê trọ ở hẻm Đồng Hoa, ngay cạnh quán ăn của mình, để thuận tiện dậy sớm chuẩn bị món thịt kho từ canh ba.
Còn thịt thì nàng lấy từ chợ vào lúc chạng vạng, sau khi quán đã dọn hàng vào buổi tối.
Trong khoảng thời gian đó, đủ để nàng đi từ đông sang tây thành, nhưng làm sao có thể “vừa khéo” nhìn thấy toàn bộ quá trình gây án sau khi trời tối, rồi lặng lẽ rời đi, sau đó quay về chuẩn bị đồ ăn mà không một ai hay biết?
Nếu xét đến việc Nguyễn cô nương là người chỉ bị xước tay một chút đã kêu la ầm ĩ, mà lại có thể chứng kiến toàn bộ vụ án nhưng vẫn nhẫn nhịn đến hôm nay mới báo án sao?
Ánh mắt của Tiêu Dương trở nên lạnh lùng, “Nguyễn cô nương, ở Đại Lý Tự, có đến cả trăm cách để khiến người ta nói thật.”
Nguyễn Ngọc Vi vừa nghĩ rằng chuyện vết thương trên tay đã được chứng minh là do dao bếp thì có thể thoát khỏi nghi ngờ, giờ lại sững sờ.
“!!!”
Lời nói thật của nàng... chỉ là một giấc mơ.
Nàng có thể nói ra không?
Không thể...
“Đại nhân, ta…”
Nguyễn Ngọc Vi vừa định mở lời thì bị Trần Quang Phong, người vừa vội vã chạy vào, cắt ngang.
“Đại nhân! Đã tìm thấy rồi!”
Tất cả mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía hắn.
Trần Quang Phong thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, “Nguyễn cô nương nói không sai, đúng là trong tổ chim trên cây lớn ở sân nhỏ đó.”
Nguyễn Ngọc Vi chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Nếu giấc mơ của nàng là thật...
Thì cảnh tượng nàng mơ thấy hôm qua...
Nguyễn Ngọc Vi run rẩy nhìn Lục Nhượng, “Ta còn phải báo án…”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Ngón tay cái của Lục Nhượng hờ hững đặt trên khóa thắt lưng, nhưng đôi mắt lại như nhìn thấu nàng.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Tiểu nữ có nói dối hay không, đợi Trần Đại nhân trở về thì sẽ rõ..."
Nếu Trần Đại nhân quay về mà vụ án hai thi thể không đầu không khớp với những gì nàng nói, thì nàng sẽ chỉ có thể nói rằng...
Nàng thật sự nên đến chùa cầu nguyện...
Nếu đúng thì...
Nàng cũng nên đi thắp hương bái Phật!
Lục Nhượng không có biểu hiện gì thay đổi, chỉ khẽ nhướng mắt, "Tên hung thủ như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay gọn gàng, ngay cả hiện trường cũng không để lại chút manh mối nào."
"Cô nương không chỉ có thể chứng kiến toàn bộ quá trình mà còn rời đi an toàn, nếu không phải đồng bọn, Lục mỗ làm sao tin được lời cô nương nói."
Hả? Đồng bọn?!
Nguyễn Ngọc Vi bây giờ chân cũng không còn run nữa, tim cũng không đập nhanh nữa. Nàng là một người dân lương thiện nhất có thể, vậy mà đường đường Đại Lý Tự lại nghi ngờ nàng là đồng bọn của hung thủ!
Làm hàng xóm hơn một tháng trời, nhân phẩm của nàng dưới ánh sáng ban ngày, dù không thể lấp lánh chói lòa, thì cũng tuyệt đối trong sạch!
Huống hồ, nàng là một cô gái yếu đuối, tay không thể xách, vai không thể gánh, làm sao mà giống đồng bọn được chứ?!
Dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, Lục Nhượng khẽ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên như cười giễu cợt, "Cô nương đừng cho rằng Đại Lý Tự điều tra vụ án chỉ dựa vào ngoại hình."
Tiêu Dương bên cạnh nghe lời hắn nói, gật đầu tán thành, "Lục đại nhân nói đúng, thường những kẻ không nổi bật nhất mới là kẻ độc ác nhất. Năm ngoái, vụ cướp giết người đó, ai có thể ngờ rằng hung thủ lại là tên ăn mày nhỏ bé ở thành Tây."
Mã Thiệu Nhân cũng trầm ngâm vuốt cằm, "Nói đến, kỹ thuật dùng dao của Nguyễn cô nương quả là giỏi, ta đã ăn thịt ở quán nhiều lần, lần nào cũng đều cắt rất đồng đều, khắp cả Yên Kinh cũng khó tìm được ai làm tốt hơn."
Nguyễn Ngọc Vi nghiến răng, "Đại nhân, làm gì có đầu bếp nào mà kỹ thuật dùng dao kém chứ..."
Mã Thiệu Nhân lắc đầu, mím môi, "Chưa chắc đâu, lần trước ở Vọng Xuân Lâu, khoai tây sợi mà cắt cứ như que củi vậy."
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
"Đại nhân... có thể đó là do học đồ cắt..."
"Ngón tay của ngươi làm sao vậy?" Lục Nhượng liếc nhìn dây buộc tóc trên tay nàng đã thấm máu.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn xuống tay mình, chưa nói thì còn đỡ, vừa nghe nhắc đến, ngón tay lại bắt đầu đau âm ỉ.
"Lúc cắt thịt, không cẩn thận cắt phải."
Lục Nhượng nhìn về giá đỡ bên tường, "Ở đằng kia có thuốc."
Người của Đại Lý Tự bị thương là chuyện thường, nhất là trong những lần bắt giữ và thẩm vấn.
Tiêu Dương lập tức hiểu ý, lấy hộp thuốc từ giá đỡ xuống.
Trong hộp thuốc không có nhiều thứ, nhưng xử lý đơn giản cũng vẫn tốt hơn là nàng dùng dây buộc tóc băng bó.
Tiêu Dương nhanh chóng tháo dây buộc tóc ra, vết thương trên ngón tay nàng đã khô, nhưng việc tháo dây kéo theo vết thương đang liền da, khiến máu lập tức trào ra.
Nguyễn Ngọc Vi hít một hơi lạnh, "Đại nhân! Đây là tay của ta! Tay sống đấy!"
Tiêu Dương nhanh chóng lấy một chiếc khăn tay đặt lên vết thương, "Ta biết rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
Nàng hối hận rồi, đáng lẽ nàng nên đến Kinh Triệu Phủ báo án.
Máu được khăn thấm hết, lộ ra vết thương gọn gàng. May mà nàng không dùng quá nhiều lực khi cắt, tuy vết thương sâu nhưng chưa đến mức lộ xương.
Tiêu Dương xoay nhẹ ngón tay của nàng, "Vết cắt gọn gàng, mép không sần sùi, vết thương nông, chưa tới nửa tấc, sơ bộ nhận định là vết cắt từ dao bếp."
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
Vừa bôi thuốc, Tiêu Dương vừa ngẩng đầu trêu, "Nguyễn cô nương, ngươi đối với bản thân cũng thật ác, cắt sâu như vậy, ngày mai quán ăn còn mở cửa được không?"
Nguyễn Ngọc Vi: "..."
Nàng nghiến răng, rút tay về sau khi đã bôi thuốc, "Tất nhiên là mở! Không mở thì tiểu nữ lấy gì ăn!"
Tiêu Dương cười đùa, "Quán của Nguyễn cô nương, nuôi mười người như ta cũng không thành vấn đề, huống hồ là nuôi mình cô nương."
Lục Nhượng không biết từ lúc nào đã đứng dậy, từ kệ hồ sơ bên trong lấy ra một cuốn sổ màu lam sẫm. Bìa sổ đã chuyển thành màu xám đen do thời gian đã quá lâu.
Vừa nhìn là biết đây là hồ sơ của một vụ án cũ từ nhiều năm trước.
Lục Nhượng ném cuốn sổ cho Tiêu Dương, “Ngươi xem đi, vụ án cách đây năm năm.”
Tiêu Dương luống cuống đỡ lấy cuốn sổ, bụi bay lên làm hắn hắt hơi liên tục.
Hắn dụi dụi mũi, nhìn vào cuốn sổ có ghi chữ “Huyền án” ở bìa, bên dưới còn có dòng chữ nhỏ viết “Định Vũ năm thứ mười hai”.
“Đại nhân nghi ngờ hung thủ của vụ án này là kẻ phạm tội nhiều lần sao?”
Sắc mặt của Lục Nhượng không thay đổi, nhưng trong mắt hiện rõ sự trầm tư, “Vụ án này không xảy ra ở kinh thành, mà là ở Bình Châu.”
“Hồ sơ ghi chép lại manh mối rất ít, chỉ có thông tin về nạn nhân và một số ít dấu vết tại hiện trường.”
“Hiện trường lần này giống như vụ án năm năm trước, cũng không để lại nhiều dấu vết hữu ích.”
Tiêu Dương đã bắt đầu lật hồ sơ, nhanh chóng tìm thấy vụ án ở Bình Châu.
Nạn nhân là nữ, mười bảy tuổi, không có chân, không có dấu vết trúng độc, móng tay không có mảnh da nào, vết thương chí mạng là vết đâm xuyên tim.
Hắn nhìn vào một đoạn trong hồ sơ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Chỗ này!”
Cỏ đuôi chó bị nhai gãy.
Đó là thứ duy nhất hung thủ để lại tại hiện trường, đầu cỏ đuôi chó đã bị ai đó nhai nát.
Trong vụ án không đầu lần này, trên một thi thể cũng có một cọng cỏ đuôi chó như vậy.
Từ cọng cỏ này, hắn và Mã Thiệu Nhân phân tích rằng hung thủ chắc chắn đã theo dõi nạn nhân, chờ đến khi trời tối mới ra tay.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức hiểu ra tại sao Lục đại nhân lại khẳng định Nguyễn Ngọc Vi nói dối.
Nguyễn Ngọc Vi nói rằng mình vô tình nhìn thấy, nhưng nếu chỉ vừa khéo nhìn thấy quá trình gây án vào giờ khuya thế này, thì nàng đến đó để làm gì?
Quán của Nguyễn Ngọc Vi nằm ở đường Chu Tước, phía đông thành, còn hiện trường vụ án ở hẻm Ma Lục, phía tây thành.
Hắn từng nghe Nguyễn Ngọc Vi nói rằng hiện tại nàng thuê trọ ở hẻm Đồng Hoa, ngay cạnh quán ăn của mình, để thuận tiện dậy sớm chuẩn bị món thịt kho từ canh ba.
Còn thịt thì nàng lấy từ chợ vào lúc chạng vạng, sau khi quán đã dọn hàng vào buổi tối.
Trong khoảng thời gian đó, đủ để nàng đi từ đông sang tây thành, nhưng làm sao có thể “vừa khéo” nhìn thấy toàn bộ quá trình gây án sau khi trời tối, rồi lặng lẽ rời đi, sau đó quay về chuẩn bị đồ ăn mà không một ai hay biết?
Nếu xét đến việc Nguyễn cô nương là người chỉ bị xước tay một chút đã kêu la ầm ĩ, mà lại có thể chứng kiến toàn bộ vụ án nhưng vẫn nhẫn nhịn đến hôm nay mới báo án sao?
Ánh mắt của Tiêu Dương trở nên lạnh lùng, “Nguyễn cô nương, ở Đại Lý Tự, có đến cả trăm cách để khiến người ta nói thật.”
Nguyễn Ngọc Vi vừa nghĩ rằng chuyện vết thương trên tay đã được chứng minh là do dao bếp thì có thể thoát khỏi nghi ngờ, giờ lại sững sờ.
“!!!”
Lời nói thật của nàng... chỉ là một giấc mơ.
Nàng có thể nói ra không?
Không thể...
“Đại nhân, ta…”
Nguyễn Ngọc Vi vừa định mở lời thì bị Trần Quang Phong, người vừa vội vã chạy vào, cắt ngang.
“Đại nhân! Đã tìm thấy rồi!”
Tất cả mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía hắn.
Trần Quang Phong thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, “Nguyễn cô nương nói không sai, đúng là trong tổ chim trên cây lớn ở sân nhỏ đó.”
Nguyễn Ngọc Vi chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Nếu giấc mơ của nàng là thật...
Thì cảnh tượng nàng mơ thấy hôm qua...
Nguyễn Ngọc Vi run rẩy nhìn Lục Nhượng, “Ta còn phải báo án…”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro