Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Dấu Chân

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

Đánh thì đánh cãi nhau thì cãi nhau, mặc dù lớn đến từng này rồi nhưng Đường Tiểu Hà chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ một nam tử nào như vậy, nàng liền đỏ bừng cả mặt, vươn tay liên tục đẩy Tống Hạc Khanh ra: "Buông ta ra! Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ đánh ngươi đó!"

"Ngươi nói coi trên người ta có thúi hay không!" Tống Hạc Khanh còn cố chấp hơn cả nàng.

Đường Tiểu Hà: "Không có không có! Vừa rồi ta chỉ nói bừa thôi, được chưa!"

Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng buông nàng ra, miễn cưỡng hừ lạnh một tiếng: "Như thế còn tạm được."

Không chỉ mặt Đường Tiểu Hà đỏ bừng mà cả cổ cũng đỏ ửng cả lên, sau gáy thì nóng ran, nàng cảm thấy như có một bàn tay lớn đang đặt trên đó, khiến cho lỗ chân lông của nàng cũng ngứa ngáy theo.

Nàng dứt khoát quay người đưa lưng về phía Tống Hạc Khanh, giơ tay chỉnh sửa lại những sợi tóc bị rơi ra trong lúc lôi kéo nhau vừa rồi, trái tim đập thình thịch, vừa tức giận vừa cảm thấy một sự bối rối không nói nên lời.

Hiển nhiên lòng dạ Tống Hạc Khanh lại đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ biết bản thân thông qua hành động vừa rồi đã bảo vệ được sự trong sạch của mình, rất lợi hại, rất nam tính.

Không lâu sau.

"Nhưng mà..." Tống Hạc Khanh hít hít mũi ngửi thử, nói: "Nhờ lời ngươi vừa nói, hình như ta cũng ngửi thấy được chút mùi hôi thật, giống với mùi mà ban ngày ta ngửi thấy trên người Vương Tài."

Hắn không sợ chết mà chọc chọc vào vai Đường Tiểu Hà: "Hay là ngươi thử ngửi lại xem?"

"Xéo đi!" Đường Tưởng Hà quay đầu lại, trừng mắt mắng hắn một câu, vẻ mặt giống như một con mèo đang nổi giận.

Tống Hạc Khanh hơi ngẩn ra, đưa tay định xoa đầu nàng: "Nhóc con, tức giận thật rồi."

Đường Tiểu Hà hất tay hắn ra, lườm hắn một cái, nói: "Ta không thèm giận dỗi với ngươi, ngươi đã nói rồi đó, mùi hôi không phải từ trên người ngươi, lúc nãy ta đứng gần ngươi lâu như vậy, ngửi cả buổi thật sự cũng không ngửi thấy mùi thối gì, thì đã loại trừ ngươi rồi, nhưng mà có thể từ phát ra từ trên người ai, ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói đến đây, Đường Tiểu Hà bỗng nhiên co rụt người lại, ôm chặt cánh tay của Tống Hạc Khanh lần nữa, đảo mắt nhìn xung quanh nói: "Chẳng lẽ, còn có thứ gì đó ở đây mà ta không nhìn thấy?"

Tống Hạc Khanh không biết làm sao: "Được rồi, bớt tự hù mình lại đi, không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ tới gõ cửa, mà dù có thật thì sao chứ, ngươi không hại ai thì có gì mà phải sợ."

Đường Tiểu Hà kéo dài giọng như sắp khóc: "Vậy... Làm sao ta biết những lão huynh kia có nói lý lẽ hay không, lỡ như họ không coi trọng quy tắc thì sao, nếu họ thấy ta dễ bắt nạt muốn dọa ta sợ thì sao."

Tống Hạc Khanh thầm nghĩ vậy ngươi cũng suy nghĩ nhiều rồi, ngươi nhìn lại mình một chút xem, có chỗ nào dễ bị bắt nạt không. Nhưng giờ hắn cũng phát hiện ra, Đường Tiểu Hà chính là một con lừa ương bướng, càng làm trái ý nàng, thì nàng lại càng hăng máu, chi bằng thuận theo nàng thì hơn.

"Yên tâm đi, có ta ở đây rồi." Hắn phá lệ nắm ngược lại cổ tay nàng, nhẹ giọng nói, "Ai dám hù dọa ngươi, ta sẽ hù ngược lại kẻ đó."

Đường Tiểu Hà cảm thấy cổ tay ấm lên, theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Tống Hạc Khanh lại mang đến cho nàng một sự an tâm, ngay cả việc da thịt liền kề cũng trở thành sự an ủi giúp nàng bình tĩnh lại.

Quên đi vậy, quan tâm những thứ này làm gì, nàng thầm nghĩ, dù sao bây giờ nàng cũng là nam tử, nam nam không có thụ thụ bất thân, dựa gần chút thôi mà, cũng không phải muốn mạng của nàng.

Khi tâm trạng ổn định lại, suy nghĩ của Đường Tiểu Hà cũng bắt đầu mạch lạc hơn, nàng chắc chắn vừa rồi có ngửi thấy mùi thối, mặc dù không phải từ người Tống Hạc Khanh phát ra, nhưng có thì là có, hơn nữa Tống Hạc Khanh cũng ngửi thấy, chắc chắn không sai được.

Lại có một trận gió thổi qua, mang theo một mùi thối rất nhẹ, Đường Tiểu Hà xác định phương hướng xong, liền kéo Tống Hạc Khanh chạy về phía đó: "Ta biết ở đâu rồi! Chính là bên kia!"

Hai người chạy thẳng tới một căn phòng nhỏ tối tăm ở cuối tầng thượng.

Căn phòng này trông có vẻ đã lâu không được tu sửa, cánh cửa chỉ còn lại nửa tấm, nửa tấm trên đã không cánh mà bay, chỉ cần cúi người vào một chút là có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Tống Hạc Khanh kéo Đường Tiểu Hà ra sau, một mình giơ nến thò đầu vào trong thăm dò, phát hiện thực ra đây chỉ là một căn phòng chứa đồ linh tinh, nhìn qua một lượt cũng không có gì đặc biệt.

Còn về mùi hôi, có lẽ do căn phòng này quanh năm thiếu ánh mặt trời, hơi ẩm ướt nên sinh ra mùi ẩm mốc, gió thổi qua mang theo chút mùi đó ra ngoài mà thôi.

Tống Hạc Khanh cảm thấy không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng khi hắn chuẩn bị rụt người lại, khóe mắt bỗng liếc thấy một dấu vết trên mặt đất -- một cặp dấu chân.

Da dầu Tống Hạc Khanh tê rần, lập tức bước qua cửa, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu dấu chân đó.

Đường Tiểu Hà thấy thế, bất chấp nỗi sợ, cũng bước theo vào trong không gian nhỏ hẹp này, dưới ánh sáng của ngọn nến, nàng nhìn thấy hai dấu chân đen thui, rõ ràng là mang theo tro bụi từ bên ngoài vào, về phần những thứ khác, ngoài những dấu chân một sâu một nông ra, nàng không nhìn ra được gì khác cả.

Tống Hạc Khanh dùng tay đo kích thước dấu chân, nói: "Chiều dài khoảng tám tấc, vóc người cao tầm bảy thước đến bảy thước sáu, chân trước dùng lực rất mạnh, có thể là người lớn tuổi hoặc sức khỏe không tốt, dấu chân một nông một sâu, đi đứng không tiện, có thể là chân bị thọt, đợt chút..."

Tống Hạc Khanh nhíu mày, lẩm bẩm: "Bảy thước, lớn tuổi, đi đứng không tiện..."

Hai mắt hắn chợt sáng lên, cúi người nhìn kỹ dấu chân lại lần nữa, đứng dậy nắm lấy tay Đường Tiểu Hà chạy ra ngoài: "Ta biết rồi!"

Đường Tiểu Hà chưa kịp hiểu gì, chỉ mơ màng hỏi: "Ngươi biết cái gì?"

Tống Hạc Khanh không trả lời nàng, dẫn nàng chạy xuống ba tầng cầu thang, yêu cấu danh sách những người ra vào tửu lầu từ chưởng quỹ, kéo Đường Tiểu Hà vẫn còn đang thở hổn hển chưa kịp lấy lại hơi, chạy ra khỏi Thiên Hương lâu, rồi lên ngựa chạy thẳng về Đại lý tự.

Khi trở về Đại lý tự đã là canh hai, các thư lại ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng trực đi ra, định về phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy vị Thiếu Khanh đại nhân đã thức trắng mấy đêm liền vẫn tràn đầy năng lượng đang chạy như điên về phía họ, hô lên: "Thăng đường! Dẫn Uông Sĩ Lâm lên!"

Các tiểu lại thở dài một hơi, biết đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Sau nửa nén hương, trong công đường đèn đuốc sáng trưng, bức tượng thần Hải Trãi* sau bàn xử án vẫn khí thể nghiêm minh, như thể sẵn sàng nhảy ra khỏi bức tranh, thể hiện sự uy phong trấn áp bọn đạo chích.

*Hải Trãi: là một con thú thần thoại trong truyền thuyết Trung Quốc, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian.

Tống Hạc Khanh đã thay sang công phục màu đỏ, đầu đội mũ ô sa, vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, nghiêm giọng nói: "Uông Sĩ Lâm, bổn quan hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết chết quốc cữu Tạ Trường Thọ, rút gân lột da, làm thành đèn lồng hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0