Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Đến Thiên Hương...

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

Trong Thiên Hương lâu, do đang điều tra vụ án nên trong tiệm rất vắng vẻ, không còn cảnh phồn hoa náo nhiệt như xưa.

Chưởng quỹ giữ chặt tay Tống Khanh vừa nước mắt nước mũi khóc lóc vừa kể lể, nói hắn không hiểu, chưởng quỹ của Thiên Hương lâu cứ mười năm lại đổi một lần, sao trước đó không có chuyện gì, đến lượt ông ta thì lại xảy ra một vụ án lớn như vậy, mặc dù vụ án này còn rất mơ hồ, nhưng ông ta tin chắc rằng quán rượu trong sạch, hung thủ tuyệt đối không phải người dưới quyền của ông ta.

Đại lý tự cũng đã thẩm vấn không ít tiểu nhị ở Thiên Hương lâu, Tống Hạc Khanh biết ông ta vô tội, liền trấn an mấy câu, rồi yêu cầu ông ta dẫn mình lên mái nhà xem thử.

Đường Tiểu Hà bị những bức bích họa phi điểu trong tiểu lâu làm cho choáng ngợp, vốn đang ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, khiến nàng nổi hết da gà, quay đầu thấy Tống Hạc KHanh đang đi lên tầng, nàng vội vàng đuổi theo nói: "Đại nhân, chờ ta với."

Một lát sau, hai người bò lên ba tầng cầu thang, cuối cùng cũng leo lên được tầng thượng cao nhất của Thiên Hương lâu.

Lúc này trời đã gần tối, khắp nơi trên tầng thượng đều bị cháy xém, đã đen lại càng đen hơn, cộng với diện tích rộng lớn, nhìn từ xa, trông giống như một đầm lầy vô tận.

Gió lạnh thổi mạnh vào mặt, Đường Tiểu Hà vô thức nắm chặt cánh tay của Tống Hạc Khanh, hơi thở cũng trở nên run rẩy.

Tống Hạc Khanh mặt không đổi sắc, lên tầng cao nhất như thể lên sân sau nhà mình, rũ mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ của Đường Tiểu Hà, khẽ xì một tiếng, nói: "Bình thường thấy ngươi không sợ trời không sợ đất, làm việc thì hùng hùng hổ hổ, ta còn tưởng ngươi không tin chuyện ma quỷ."

"Thì ta có tin chuyện ma quỷ đâu." Đường Tiểu Hà càng nắm chặt tay hắn hơn, ánh mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh, nói: "Ban ngày thì không tin, nhưng buổi tối thì chưa chắc."

"Nhát cáy." Tống Hạc Khanh cười nhạo nàng.

Chưởng quỹ cầm nến tự mình dẫn đường, lúc này trên trán rịn đầy mồ hôi, thở hổn hển chỉ vào tầng thượng rộng lớn nói: "Chính là chỗ này, Thiếu Khanh đại nhân cứ điều tra thoải mái, ta để lại ngọn đèn cho ngài, ta... Ta không đi cùng với ngài nữa ha ha, ngài có việc gì cứ gọi to lên, ta sẽ đợi ở dưới lầu."

Nói xong ông ta đặt nến xuống, bước chân nặng nề bắt đầu chạy trốn, bước đi còn nhanh hơn thỏ, rõ ràng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi nơi này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Tiểu Hà hơi sốt ruột: "Ông ta chạy đi đâu vậy, tổng cộng chỉ có ba người sống, còn chạy mất một người, ngươi cũng thật là, sao ngươi lại chỉ dẫn theo có một mình ta đến đây mà không mang thêm vài người nữa."

Tống Hạc Khanh: "Tro bụi trên đây chưa được dọn dẹp, nếu có nhiều người sẽ phá hủy hết dấu vết."

Đường Tiểu Hà: "Cái này còn cần người đến phá hủy sao? Gió lớn như vậy, có thứ gì cũng sớm bị thổi bay mất rồi -- Hắt xì! Mùi gì vậy, lạ thật, giống như mùi trứng gà bị cháy mà ta làm hôm nay."

Tống Hạc Khanh bước tới một bước, đi về phía đống tro tàn, trầm giọng nói: "Không phải trứng gà cháy, mà là tơ lụa bị đốt cháy."

Hắn nhắm mắt, nín thở. Tưởng tượng trước mắt là quả đào mừng thọ khổng lồ muốn sánh ngang trời cao, mỗi một mảnh vải trên đó, mỗi một tấc hoa văn trên vải, đều cần tú nương làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, không được có chút sai sót nào dù là nhỏ nhất, cho dù thêu đến mức mười đầu ngón tay rỉ máu cũng không được dừng lại. Nửa năm trôi qua, đến ngày hoàn thành, đèn được đưa đến, quả đào mừng thọ hao phí vạn kim, dưới sự chứng kiến của vạn dân, bị một mồi lửa đốt thành tro bụi, giải phóng hàng vạn ngọn thiên đăng bên trong, chỉ để lại mặt đất tối đen.

Đây chính là đại lễ, cùng dân vui mừng.

Tống Hạc Khanh mở mắt, lại nhìn tro vàng tro bạc trên mặt đất, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ lẳng lặng cầm ngọn nến lên, bắt đầu tìm kiếm manh mối mà hắn muốn tìm trong bóng tối.

Trong hoàn cảnh này, tim Đường Tiểu Hà cứ đập thình thịch, nàng giống như một món đồ trang sức bên hông, cứ ôm riết lấy cánh tay của Tống Hạc Khanh, Tống Hạc Khanh đi đâu nàng đi đó, Tống Hạc Khanh ngồi nàng cũng ngồi, hai người cứ như dính chặt vào nhau.

Tống Hạc Khanh muốn phát cáu với nàng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch vô tội của nàng thì lại không phát tác được, chỉ đành phải kiên nhẫn nói: "Sợ cái gì chứ, trên thế gian này vốn không có ma quỷ, ta dẫn ngươi đến đây để điều tra vụ án, chứ không phải để ngươi làm lỡ việc, ngoan ngoãn đi qua một bên chơi đi."

Đường Tiểu Hà vốn chỉ sợ hãi, nghe thế liền tức giận, trợn mắt hùng hùng hổ hổ nói: "Chê ta làm chậm trễ công việc thì ngay từ đầu đừng có dẫn ta theo, giờ mới biết chê ta à, lúc trước nói dễ nghe như vậy làm gì, kéo ta lên thuyền giặc mà còn chê ta nặng, sao không nói vậy từ trước đi."

Tống Hạc Khanh: "... Ngươi nói như vậy, khiến ta giống như kẻ bạc tình ấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Tiểu Hà: "Hừ, cũng không khác nhau lắm, dù sao nam nhân cũng đều là dáng vẻ tồi tệ như thế."

Tống Hạc Khanh bật cười, cẩn thận quan sát dấu vết tro tàn còn sót lại trên măt đất, hờ hững nói: "Nói cứ như ngươi không phải là nam nhân vậy."

"Ta vốn --" Suýt chút nữa Đường Tiểu Hà đã nói ra, con ngươi xoay chuyển, luống cuống vội vàng đổi lời: "Ta trịnh trọng tuyên bố, ta đại diện cho tất cả nam nhân tốt trên thế giới, phân rõ giới hạn với những tên nam nhân xấu xa."

Tống Hạc Khanh đứng dậy, rũ mắt quét qua móng vuốt trên cánh tay mình, khinh thường nói: "Không bằng ngươi phân rõ giới hạn với ta trước đi."

Đường Tiểu Hà tức giận hừ một tiếng, đẩy cánh tay hắn ra rồi nói: "Phân rõ thì phân rõ, có gì đặc biệt hơn người đâu."

Tống Hạc Khanh quay mặt qua chỗ khác: "Hừ, đồ nhát gan."

"Nam nhân thối."

"Ngươi nói ai thối?"

Đường Tiểu Hà chống nạnh: "Không phải ngươi thì còn ai, ngươi có biết bây giờ trên người ngươi vẫn còn thoang thoảng mùi thối của cá ướp không, rõ ràng là mùi thối trên người ngươi, vậy mà còn đẩy lên người Vương chủ bộ."

"Nói láo! Hôm nay trước khi ra ngoài lão tử đã tắm rửa sạch sẽ rồi!"

"Ta không tin! Nam nhân thối nam nhân thối! Ngươi chính là nam nhân thối!"

Tống Hạc Khanh thực sự bị chọc giận rồi, manh mối cũng không thèm tìm nữa, kéo Đường Tiểu Hà vào trong ngực, bàn tay nắm chiếc cổ mảnh khảnh của nàng dí vào lồng ngực mình, không phục nói: "Tóm lại ta thối chỗ nào, ngươi ngửi coi! Dùng sức ngửi thử coi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0