Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Mùi Hôi Thối Củ...

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

Vào buổi chiều, trong ngõ Nê Bồ Tát.

Sau khi lục soát qua một lượt nhà của Uông Sĩ Lâm, hơn một nữa các tư lại đang có mặt ở đây đã phải nôn mửa, Vương Tài tuổi tác cũng đã cao, không nhịn được mà ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Uông gia, vừa nôn vừa mắng: "Con mẹ nó chứ! Nhà ai mà cá tươi ngon không ăn lại mang đi ướp cả một vại cá thối! Cái mùi này là mùi mà con người có thể ngửi được sao!"

Một tên thuộc hạ bịt mũi nói xen vào: "Có nên nói chuyện này với chủ bộ không, tiểu nhân nhớ ở Dương Châu có một món ăn nổi tiếng làm từ cá thối, tên gì thì thuộc hạ quên mất rồi, có thể lão già đó muốn ăn chút đồ quê?"

"Ở Dương Châu có nhiều món ăn ngon hơn cơ mà, thế nào lại cứ thích món này?Thật là một lão già thối, chả trách đã lớn tuổi như thế mà vẫn không kiếm được vợ, ai mà muốn suốt ngày ở bên cạnh ông ta ngửi mùi hôi thối chứ!"

Vương Tài đã nôn sạch bữa trưa, giờ chỉ mong nhanh chóng quay về Đại lý tự, sau khi nôn xong, khó khăn lắm hắn mới đứng thẳng người lên được, lau miệng rồi nói với thuộc hạ đang lục soát trong sân: "Mọi người tìm kiếm thế nào rồi?"

Mọi người đều lắc đầu, đã lật tung ba thước đất rồi mà vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Vương Tài thở dài: "Lần này quả thực đại nhân đã phán đoán sai rồi, lão già đó vừa điếc lại vừa què, đi đứng không được nhanh nhẹn, đừng nói là giết người, người ta chưa làm thịt ông ta là đã may mắn lắm rồi, có chỗ nào giống như người dính líu đến án mạng đâu chứ."

Hắn nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, nói: "Lục soát thêm một lần cuối cùng nữa, kiểm tra cả cái vạc cá thối kia nữa, có thể hung thủ giấu xác ở dưới đáy vạc, cho nên mới dùng thứ đồ thúi như vầy để che giấu."

Mệnh lệnh được đưa ra, vại cá bị đạp đổ xuống đất, xác cá trượt đầy đất, mùi hôi thối ngút trời, cả cái sân nhỏ không có chỗ nào là không bị nhiễm mùi.

Vương Tài kiểm tra cẩn thận xác cá một lần nữa, xác nhận bên trong không có trộn lẫn mảnh thi thể nào, cuối cùng mới hết hy vọng, quyết định dẫn người trở về phục mệnh.

Trước khi sắp rời đi, Đại Hoàng bỗng nhiên nổi cơn điên, bắt đầu sủa điên cuồng về phía cửa chính của phòng khách, dù kéo như thế nào cũng không chịu đi.

Vương Tài đi qua, nhìn vào phòng khách đã được lục soát lại một lần, kéo dây xích chó một cái, không nhịn được nói: "Chỗ đất trống không sủa cái gì mà sủa, đã nói Đại lý tự nên đổi chó từ lâu rồi, trở về sẽ thịt mày làm mấy món ngon."

Đại Hoàng vẫn sủa điên cuồng, hắn phải kêu thêm hai người nữa, vất vả lắm mới lôi con chó đi được.

Tiểu viện nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Những con mắt trợn trừng trắng hếu của xác cá đầy trên mặt đất đối diện với ánh mặt trời chói chang trên không trung, há miệng giống như đang kể lể nỗi oan ức của mình.

Một trận gió thổi qua, hai chiếc đèn lồng đỏ rất lớn treo dưới mái hiên phòng khách đang nhẹ nhàng đung đưa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thuộc hạ đã dẫn người lục soát qua rồi, ọe, không phát hiện ra thi thể, ọe ọe, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, ọe..."

Trong nha môn của Đại lý tự, Tống Hạc Khanh bịt mũi, nhìn Vương Tài bên cạnh vừa nôn khan vừa báo cáo, cuối cùng nhịn không nổi nữa, hắn nói: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui ra đi, nhớ tắm rửa thay quần áo khác."

"Vâng, thuộc hạ... Ọe..."

Đợi Vương Tài lui ra rồi, Tống Hạc Khanh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngả người ra sau, ngồi thừ người ra trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, tuy đã thả lỏng thân thể, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, hiển nhiên là dù đã nhắm mắt nhưng đầu óc hắn vẫn không nghỉ ngơi.

Lúc này Đường Tiểu Hà đẩy cửa mang cơm vào, vừa tiến lên liền bịt mũi lại và nói: "Thật là, sao mà mùi chân thúi thế, Tống Hạc Khanh, ngươi ở bẩn chết đi được."

Tống Hạc Khanh bất thình lình bật dậy, trợn mắt một cái, đứng thẳng lưng nói: "Đường Tiểu Hà, ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể sỉ nhục nhân cách của ta nói ta là cẩu quan, nhưng ngươi không thể chà đạp tôn nghiêm của ta, mùi này vốn là mùi cá thối trên người Vương Tài, chân ta không có thúi!"

"Dạ dạ dạ, ta trách nhầm ngươi rồi, chân của ngươi không có thúi."

"Lão tử lúc nào cũng thơm phức!"

"À đúng đúng đúng, ngươi thơm ngươi thơm lắm."

Đường Tiểu Hà bưng hộp cơm đựng mì trứng rau chân vịt đưa đến trước mặt Tống Hạc Khanh nói: "Hương Hương đại nhân nên ăn cơm thôi."

Tống Hạc Khanh hừ một tiếng cầm đũa lên, ghét bỏ gắp một miếng trứng gà trong chén lên nói: "Ta không ăn trứng gà."

Đường Tiểu Hà: "Tại sao."

Tống Hạc Khanh: "Tanh, hơn nữa ngươi rán hơi cháy rồi."

Đường Tiểu Hà: "..."

Nàng dứt khoát bốc trứng gà bỏ vào miệng mình, vừa nhai vừa mắng: "Đánh rắm nhiều quá."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Hạc Khanh có vẻ như đã quen bị nàng lầu bầu, nghe vậy cũng lười cãi lại, gắp một miếng lớn mì chay nói: "Hà Tiến đâu, sao ngươi lại mang cơm đến."

Đường Tiểu Hà: "Đừng nói nữa, vẫn còn đang sốt giật đùng đùng, đoán chừng mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa khỏe lại, bây giờ lúc ngủ còn gọi tên tiểu Thúy cô nương trong mơ nữa."

Hai người cùng im lặng, một lát sau, cả hai bất ngờ đồng thanh nói: "Thật là không có tiền đồ."

Đường Tiểu Hà vui vẻ, nhìn Tống Hạc Khanh nói: "Anh hùng có cùng quan điểm ha."

Quả nhiên, dù hai người có khó chịu với nhau thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bắt đầu phê phán người thứ ba, họ sẽ cực kỳ ăn ý.

Khóe miệng Tống Hạc Khanh hơi cong lên, trên mặt hiếm khi lộ ra nét vui vẻ, mặt mày ôn hòa, như một con hồ ly đang khoe mẽ.

"Thế nào, tiểu Đường anh hùng có muốn đi cùng với ta đến Thiên Hương lâu điều tra vụ án không." Hắn hỏi.

Đường Tiểu Hà nhạy bén ngửi thấy mùi "Tăng ca", liền bước lùi lại rồi quay người bỏ chạy: "Ta bỗng nhớ ra chưa rửa nồi! Đại nhân cứ từ từ ăn, tiểu nhân đi trước một bước!"

Nửa canh giờ sau, Đường Tiểu Hà bị ấn đứng trước cửa lớn của Thiên Hương lâu.

Nàng nhìn ba chữ lớn được viết nổi bật trên tấm biển, lại nhìn bầu trời đỏ rực khi mặt trời xuống núi, không thể nhịn được nữa, nổi điên lên với Tống Hạc Khanh: "Tống Hạc Khanh, ngươi có thôi hay không! Bây giờ là thời gian kết thúc ca trực của ta! Ngươi đừng có quá đáng!"

Tống Hạc Khanh mặc bộ thường phục màu trắng ngà với hoa văn trúc xanh, tay cầm quạt xếp bằng ngọc, mái tóc đen nhánh được búi cao lên rồi dùng tiểu quan cố định lại, trông chẳng giống Thanh Thiên đại lão gia, mà giống như một công tử trà dư tửu hậu đi ra ngoài tản bộ, còn là kiểu công tử quần là áo lượt.

"Xoạch" một tiếng, hắn mở quạt ra, phe phẩy quạt trước mặt Đường Tiểu Hà, nói: "Bình tĩnh, Thiên Hương lâu không phải là nơi mà ngươi tha thiết mơ ước sao, ta dẫn ngươi đến đây, ngươi phải cảm thấy vui sướng mới đúng chứ."

Đường Tiểu Hà: "Ta còn phải cám ơn ngươi?"

Tống Hạc Khanh: "Khách sáo rồi, lần sau nấu mì ngươi nhớ đừng cho thêm trứng vào ."

Đường Tiểu Hà: "..."

Rốt cuộc da mặt tên này dày đến cỡ nào vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0