Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Lục Soát Nhà Uô...

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

"Người không phải ta giết."

Trong phòng giam, A Tế bị trói lên giá thẩm vấn, nhìn Tống Hạc Khanh, lạnh lùng nói ra câu đó.

Tống Hạc Khanh cười nhạt: "Ngươi vừa thừa nhận những vết thương trên người Tạ Trường Thọ là do ngươi gây ra, bây giờ lại nói người không phải là ngươi giết, ngươi cảm thấy những lời này, ta sẽ tin ư?"

A Tế mặt không đổi sắc: "Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao người cũng không phải ta giết, đêm hôm đó ta chỉ kéo hắn vào ngõ nhỏ đánh cho một trận xong liền bỏ đi, hắn chết như thế nào ta không biết."

Tống Hạc Khanh bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt nó, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nói: "Nếu ngươi không giết người, thì sao lại bỏ trốn."

"Ta không có bỏ trốn." Giọng nói của A Tế vẫn lạnh như băng, "Sáng hôm sau ta lên một chiếc thuyền để làm thuê cho người ta, sau khi xong hết việc ta ngủ quên nên đã bị thuyền đưa đi, lúc tỉnh dậy thì đã đến nơi khác, nếu ngươi không tin, trong ngực ta có một túi tiền, bên trong là tiền công ta kiếm được."

Quản ngục lập tức tiến lên mò tìm trong ngực nó, quả nhiên tìm thấy một cái túi tiền rách nát, vội vàng dâng lên cho Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh mở miệng túi, đổ vào lòng bàn tay, chỉ đổ ra được mấy đồng tiền lẻ.

Hắn cẩn thận xem xét mấy đồng tiền đó, nói với ý tứ sâu xa: "Làm sao ta biết được số tiền này rốt cuộc là ngươi kiếm được hay là ngươi lại đi cướp được."

A Tế tức giận, tựa như một con thú nhỏ, cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi chiếc còng tay đang khóa: "Vậy ngươi trả tiền lại cho ta! Cho dù là kiếm được hay là đi cướp thì nó cũng đều là của ta!"

"Thằng nhóc này đến giờ vẫn không chịu nói thật, thực sự cho rằng ta sẽ không tra tấn ngươi ư?"

"Vậy ngươi động thủ đi, cho dù ngươi có hành hạ ta đến chết thì người cũng không phải là ta giết!"

"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ngươi --"

Lúc này, có một quản ngục đến thông truyền, thì thầm vào tai Tống Hạc Khanh mấy câu, sắc mặt Tống Hạc Khanh cứng lại, ném túi tiền vào tay quản ngục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Giữ cẩn thận cho nó, nếu thiếu đồng nào ta sẽ hỏi hỏi tội ngươi."

Hắn bước đi hai bước rồi lại quay người quét mắt qua A Tế, nói: "Đúng rồi, tạm thời không cần tra tấn tên tiểu tử này."

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."

Tống Hạc Khanh miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, lúc xoay người còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chó lớn gặp chó con, tính tình chó giống y chang Đường Tiểu Hà."

Một lát sau, trong công đường.

Nha dịch đứng thành hai bên mỗi bên ba người, có một ông lão đầu tóc bạc phơ quỳ ở giữa, ông lão đang cúi đầu, vai và cánh tay run lẩy bẩy, dáng vẻ sợ hãi không kiềm chế được.

Tống Hạc Khanh ngồi trên ghế quan, trước hết xem qua hộ tịch một chút, sau đó nghiêm giọng hỏi: "Uông Sĩ Lâm."

Không có ai đáp lời.

"Uông Sĩ Lâm." Hắn nhẫn nại gọi thêm tiếng nữa, nhưng ở dưới vẫn không có ai lên tiếng.

Đang lúc hắn muốn nổi giận, Trương Bảo sáp đến, nói nhỏ với hắn: "Ông lão kia lỗ tai hơi có vấn đề, nếu không áp sát vào tai thì sẽ không nghe thấy người nói, xin đại nhân bớt giận, để thuộc hạ qua xem sao."

Trương Bảo chạy đến trước mặt Uông Sĩ Lâm, cúi người xuống nhắm ngay lỗ tai ông lão mà hét lớn: "Thiếu Khanh đại nhân gọi ông đấy!"

Toàn thân Uông Sĩ Lâm thoáng run rẩy, lúc này mới như vừa tỉnh mộng, đơn giản quỳ tại chỗ dập đầu nói: "Có thảo dân!"

Tống Hạc Khanh cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức, thầm nghĩ như này thì thẩm vấn kiểu gì.

Nửa canh giờ kế tiếp, cảnh tượng trong công đường trở nên hết sức buồn cười.

Tống Hạc Khanh ở trên cao đường lớn giọng thẩm vấn, Trương Bảo đứng dưới công đường thì hét to vào lỗ tai Uông Sĩ Lâm, có đôi khi hét một lần không được, phải hét lại lần hai, hơn nữa tuổi tác ông lão đã cao, nói năng không rõ ràng, rất nhiều lần Uông Sĩ Lâm nói xong cả một đoạn, nhưng những người ở đây đều sững sờ không hiểu ông ta đang nói gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả một buổi trưa trôi qua mà chỉ thu được chút tin tức lẻ tẻ.

Uông Sĩ Lâm thừa nhận cái đèn lồng kia chính Tạ Trường Thọ đã cướp từ tay ông ta, mỗi ngày Công bộ sản xuất ra hàng trăm chiếc đèn lồng, diện tích trong xưởng thì quá nhỏ không đủ để chứa hết, vì vậy cứ sau một khoảng thời gian, ông đều phải kéo xe đẩy, chuyển đèn lồng từ Công bộ đến Thiên Hương lâu để gửi, đồng thời tiện cho việc kiểm kê số lượng, hàng năm đều như thế.

Năm nay có lẽ do không xem hoàng lịch trước khi ra ngoài, trên đường giao đèn lồng thì đụng phải Tạ tiểu quốc cữu, không chỉ bị cướp đi một chiếc đèn lồng, còn vì ông ta ngăn cản mà đã bị đánh một trận, suýt chút nữa đi tong cái mạng già.

Tống Hạc Khanh sai người kiểm tra vết thương ngay trên công đường, phát hiện trên người Uông Sĩ Lâm thật sự có vết thương chưa lành. Còn có người của Công bộ làm chứng, kề từ ngày hôm đó, lão Uông không dám giao đèn đến Thiên Hương lâu nữa, cũng không dám đến những nơi đông người, mỗi ngày đều bận rộn đến tận đêm khuya mới trở về nhà.

"Nhà ông ta ở đâu?"

Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Tống Hạc Khanh ngồi liệt trên ghế, dáng vẻ hoàn toàn khác với vẻ uy nghiêm lúc nãy, bóp bóp hai bên thái dương, rồi ném câu hỏi cho Trương Bảo.

Trương Bảo mở sổ ghi chép ra và nói: "Sống ở căn nhà số năm, ngõ Nê Bồ Tát bên ngoài Sùng Minh môn, ngôi nhà là được triều đình phân cho, nguyên quán của Uông Sĩ Lâm là ở Dương Châu, lúc còn trẻ đã từng tòng quân, chắc hẳn có chút bản lĩnh, ba mươi năm trước ông ta mới đến kinh thành, triều đình không chỉ phân cho ông ta một ngôi nhà, mà còn sắp xếp cho ông ta một công việc ở Công bộ."

Tống Hạc Khanh nhắm mắt lại, nhấn mạnh vào huyệt thái dương, suy tư nói: "Dương Châu, loạn Dương Châu..."

Trương Bảo thở dài: "Loạn Dương Châu phải mười năm sau mới xảy ra, đại nhân còn trẻ, không biết vùng đất giàu có và đông đúc này đã trải qua bao nhiêu tàn phá đâu, cho dù có bỏ qua loạn Dương Châu, thì ba mươi năm trước, thành Dương Châu cũng không còn là một vùng đất màu mỡ nữa, chỉ riêng trận thiên tai đại hạn hán trăm năm khó gặp trong năm đó đã làm cho biết bao nhiêu người chết, thật đáng tiếc."

Tống Hạc Khanh mở mắt, ánh mắt có chút sâu thẳm.

Từ xa xưa Dương Châu vốn nhiều mưa, nhưng trận hạn hán đó đến thật bất ngờ và kỳ lạ, mức độ thảm thiết đó đến nay người ta vẫn còn truyền tai nhau, nhưng theo như hắn biết trận hạn hán kia sở dĩ chết nhiều người như vậy, thay vì nói là thiên tai, chi bằng nói là họa do con người gây ra.

"Cứ bắt giữ Uông Sĩ Lâm lại trước đã." Tống Hạc Khanh nói, "Lát nữa ngươi kêu Vương Tài mang theo mấy người đến ngõ Nê Bồ Tát, lục soát nhà của ông ta một lượt, nhớ mang theo chó, trời nóng thế này, thi thể có thể đã bắt đầu bốc mùi rồi."

"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."

"Không cần vội, ăn cơm trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0