Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Lão Uông

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

Tống Hạc Khanh đã thẩm tra qua nhiều vụ án oan, nhưng lần đầu tiên cảm thấy mình chịu sự oan uổng thiên cổ lớn đến như vậy, trong lòng cảm thấy uất nghẹn vô cùng, tức giận đến mức giật tay ra nói: "Vậy ngươi tự hỏi nó đi! Có phải nó ra tay với ta trước không!"

Cuối cùng A Tế cũng đã thoát khỏi tay Tống Hạc Khanh, đứng lên nhưng không vội báo thù, mà trốn ra sau lưng Đường Tiểu Hà, cả người run rẩy sợ hãi.

Đường Tiểu Hà: "Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem ngươi đã dọa thằng nhỏ sợ thành cái dạng gì rồi, còn dám nói nó ra tay với ngươi? Tống Hạc Khanh ngươi nói dối mà không thấy ngượng miệng hả!"

Tống Hạc Khanh không có cách nào biện giải cho mình, dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ: "Ta đây ra tay với nó đó thì sao! Ngươi có rõ thân phận bây giờ của nó là gì không? Bây giờ nó là nghi phạm, còn động thủ, ta chưa tra tấn nó là đã tốt lắm rồi."

Đường Tiểu Hà trợn trừng mắt, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tống Hạc Khanh, hít sâu một hơi nói: "Ngươi còn muốn tra tấn nó nữa?"

Tống Hạc Khanh: "..."

Tống Hạc Khanh: "Ngươi có thể nghe hết câu không."

Đường Tiểu Hà nhìn Tống Hạc Khanh với ánh mắt hai phần đau lòng ba phần thất vọng năm phần phẫn nộ, quay người đi nói với A Tế: "A Tế, ngươi đừng sợ, ngươi nói cho ta biết, cái chết của Tạ Trường Thọ có liên quan đến ngươi không, những vết thương trên người hắn không phải do ngươi gây ra đúng không? Dũng cảm nói ra đi, nói ra ngươi sẽ được trong sạch, những người khác không thể làm gì được ngươi nữa."

Tống Hạc Khanh - "Những người khác" - khẽ hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác chẳng muốn nhìn nàng.

Trong ngõ nhỏ vắng lặng, yên tĩnh đến lạ thường.

Con ngươi A Tế vẫn đen kịt như vực thẳm, cứ như vậy lặng lẽ nhìn vào mắt Đường Tiểu Hà, sau đó từ từ gật đầu.

Đường Tiểu Hà lập tức sững sờ, vội hỏi: "Ngươi gật đầu như vậy là có ý gì?"

A Tế nói với giọng rất bình tĩnh, không chút cảm xúc, từng chữ rõ ràng: "Vết thương trên người Tạ Trường Thọ, là do ta đánh hắn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Tiểu Hà chết lặng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Hạc Khanh túm vai kéo về phía sau.

Tống Hạc Khanh gắt gao nhìn chằm chằm đứa trẻ kỳ quái trước mặt, không hề thể hiện chút cảm xúc nào, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, bắt nó lại cho ta."

...

Buổi trưa, trong Công bộ.

Trương Bảo ngửi mùi thức ăn bay ra từ nhà ăn của Công bộ, bắt đầu nhịn không được mà suy nghĩ xem hôm nay Đường Tiểu Hà làm món ngon gì, con sâu thèm ăn vừa trỗi dậy, không khỏi nuốt nước miếng một cái, thúc giục nói: "Thế nào, Tôn huynh, có thể nhìn ra được cái đèn lồng này là do người thợ đèn nào làm ra không?"

Chủ sự Công bộ, Tôn Hưng vuốt râu, nhíu chặt mày, lại cẩn thận quan sát chiếc đèn lồng hình hoa và chim trong tay Trương Bảo lần nữa, nói: "Nhìn mức độ tinh xảo này, có vẻ như là do lão Uông làm, ông ta làm việc rất tỉ mỉ, ngoài ông ta ra, e rằng không có ai có thể khảm những sợi vàng sợi bạc trên đó tinh xảo đến thế."

"Được, vậy ta sẽ đi hỏi thăm một chút, làm phiền Tôn huynh rồi."

Trương Bảo xách đèn lồng từ biệt Tôn Hưng, lên đường đến xưởng làm đèn ở khu vực hẻo lánh nhất của Công bộ.

Vừa bước vào cửa lớn xưởng làm đèn, Trương Bảo đã ngửi thấy mùi thơm của món ăn xộc vào mũi, trông thấy vài tên thợ thủ công bưng cơm canh mới nấu xong, đang ngồi quây quần dưới mái hiên ăn cơm.

Trương Bảo sờ sờ cái bụng đang kêu ọt ọt của mình, thầm nghĩ phải mau tìm được người, nhanh chóng quay về Đại lý tự ăn cơm.

Đám thợ thủ công đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, từ cả thành đều biết chuyện đèn lồng da người, cho tới lão bà nhà mình muốn sinh con, không hết đề tài để nói.

Trương Bảo hơi do dự, tiến lên hơi chắp tay, ôn hòa hỏi: "Xin lỗi đã làm phiền chư vị, xin hỏi Uông lão tiên sinh đang ở đâu?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy người này thấy hắn mặc công phục Đại lý tự, đương nhiên nói chuyện cũng khách sáo hơn, còn đặc biệt đứng lên chỉ chỗ cho hắn."

Trương Bảo lại chắp tay lần nữa: "Đa tạ."

Hắn quay người, nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau vẫn tiếp tục --

"Ôi, vụ án quái quỷ này, đi đâu cũng không được, công việc thì vẫn phải làm, nương tử của ta sinh con mà ta lại không thể nào ở bên cạnh được."

"Nói với chủ sự là được, đâu có ai ngăn cản ngươi về nhà ôm con."

"Công việc thì làm thế nào bây giờ?"

"Nhờ lão Uông làm cho, ông ta chỉ có một mình, cả ngày rảnh rỗi chẳng có việc gì làm."

Trương Bảo nghe mấy câu đó, nhưng không để ý nhiều, tiếp tục bước đi.

Trong xưởng, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào những chiếc đèn lồng chất đầy một nửa căn phòng, đèn lồng có nhiều hình dạng khác nhau, từ đèn hình hoa và chim, đèn tháp, đến đèn hình động vật như dê bò, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta hoa cả mắt, giống như đang lạc vào tiên cảnh.

Trương Bảo không khỏi xem đến ngây người, mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy ở cuối "Tiên cảnh", nơi ánh mặt trời không chiếu tới, có bóng dáng một vị tóc hoa râm lưng còng, đưa lưng ra ngoài, đang tập trung quấn đèn lồng trong tay.

Chủ nhân của bóng lưng đó đang cầm một con dao hai lưỡi lớn mũi nhọn chừng bàn tay, đâm vào một đoạn trúc dài, mũi dao cắt một đường hết sức lưu loát, dễ dàng tách được một thanh trúc.

Gọt trúc như gọt bùn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0