Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

A Tế

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

Suốt cả đoạn đường Tống Hạc Khanh không có bất kỳ động tĩnh gì, Đường Tiểu Hà đi theo sau hắn, dường như có thể cảm nhận được ngay cả từng sợi tóc của hắn cũng đang kéo căng không dễ chọc vào, không thể đụng, đụng vào một cái liền bùng nổ.

Cho đến khi ra khỏi nha môn Vệ sở, Tống Hạc Khanh bất thình lình xoay người, đá một cước vào con sư tử bằng đá phía trước cửa, một cước này không làm con sư tử đá hề hấn gì, còn lão nhân gia hắn suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

"Không phải chứ, sao khi không ngươi lại ngược đãi bản thân khi tâm trạng không tốt thế này." Đường Tiểu Hà đỡ hắn.

Tống Hạc Khanh ôm ngực thở hổn hển: "Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, cái tên Tạ Trường Võ này rõ ràng là có vấn đề, nhưng lại không thể động vào hắn, tức chết ta rồi."

Đường Tiểu Hà bất đắc dĩ nói: "Tống Hạc Khanh, ta phát hiện đôi khi ngươi cũng cứng đầu lắm, cho dù Tạ Trường Võ thực sự giết Tạ Trường Thọ, thì hắn ta cũng là nhi tử của Tạ thừa tướng, Tạ tướng đã mất đi một đứa con rồi, sao ông ta có thể để mình mất thêm đứa thứ hai nữa chứ?"

"Vậy còn để ta điều tra cái rắm!" Tống Hạc Khanh tức đến nổ đom đóm mắt, "Trực tiếp kết án luôn đi!"

"Kết án cũng phải có hung thủ đã."

"Ra phố tùy tiện bắt đại một người là được."

"Hừ, ngươi đúng là cẩu quan."

Hai người ngươi một câu ta một câu cãi nhau ỏm tỏi, bỗng khóe mắt Tống Hạc Khanh vô tình lướt về phía đường phố, đột nhiên dừng lại, chỉ vào một bóng dáng trong đám đông nói: "Đường Tiểu Hà, ngươi nhìn chỗ kia xem, người kia có giống tên tiểu tử mà chúng ta muốn tìm không?"

Đường Tiểu Hà nhìn theo hướng tay hắn chỉ, mắt liền sáng lên, lớn tiếng hô: "A Tế!"

Đứa trẻ ăn mặc rách rưới trong đám đông quay đầu lại, ánh mắt của nó dường như cũng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy thế trận bên cạnh nàng, nó không nói gì mà lập tức quay người bỏ chạy.

"A Tế, ngươi đừng chạy! Ta có việc muốn tìm ngươi!" Đường Tiểu Hà nhanh chóng đuổi theo nó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Hạc Khanh cũng rống lên với thuộc hạ: "Đều đứng ngây ra đó làm gì vậy! Cùng đuổi theo mau lên!"

Các quan binh của Đại lý tự đồng loạt ra trận, Tống Hạc Khanh cũng không rảnh rỗi, tay ôm ngực, bất chấp nguy hiểm có thể bị đột tử để đuổi theo.

Con phố vốn đã nhộn nhịp lại càng thêm hỗn loạn, A Tế chạy trên đường bất chấp hậu quả, đụng đổ không biết bao nhiêu quầy hàng, hoa quả đồ uống vương vãi đầy mặt đất, nơi nào nó chạy qua đều vang lên tiếng mắng chửi.

Đường Tiểu Hà vừa đuổi theo vừa xin lỗi thay cho nó, rõ ràng đã rất cố gắng để không đụng vào người khác, nhưng do không để ý dưới chân, nàng đạp trúng một miếng vỏ dưa, ngã nhào vào gian hàng bán đậu phụ bên cạnh.

Kèm theo một tiếng rầm rầm vang lên, Đường Tiểu Hà đè bẹp lép cả một khối đậu phụ lớn, bản thân cũng vì khủy tay bị đập xuống đất mà đau đến nhe răng trợn mắt.

Nàng ngẩng đầu định xin lỗi chủ quầy, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của chủ quầy thì bỗng nổi lên vẻ hoa si, há miệng không kìm được mà bật ra tiếng địa phương: "Tỷ tỷ... Nhĩ thật xinh đẹp."

Tống Hạc Khanh tức muốn nổ phổi: "Tiểu tử ngươi đang bận cái gì vậy hả?"

Đường Tiểu Hà như mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, bị sắc đẹp câu mất hồn phách giờ mới trở lại bình thường, vội vàng đứng lên tiếp tục đuổi theo A Tế, nhưng trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười ngây ngô với cô nương xinh đẹp bán đậu hũ: "Tỷ tỷ, chờ ta quay lại đền tiền cho tỷ nhé."

Tống Hạc Khanh: "Đường Tiểu Hà, ngươi có thôi đi không!"

Đại lý tự chia làm bốn đường, cuối cùng sau một nén nhang, đã bao vây A Tế như con khỉ ở trong một con hẻm nhỏ.

Tống Hạc Khanh cảm thấy xương cốt cả người như muốn rã rời, cảm giác như đã lâu không chạy nhiều như vậy, sức lực gần như cạn kiệt.

Hắn vịn tường nghỉ ngơi một lát, ngẩng mặt thâm trầm cười nói: "Chạy đi, tiếp tục chạy đi, không phải giỏi lắm sao, ngươi đợi đó, lát nữa sẽ đánh cho ngươi --"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chữ "Gãy" còn chưa kịp phát ra, trước mặt Tống Hạc Khanh đã lướt qua một quyền, may mà hắn né kịp, chứ nếu lãnh một quyền này thì mặt mày hắn cũng coi như xong.

Hắn nhíu chặt mày, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt nói: "Ngươi biết võ?"

Nếu như nói trước đó hắn chỉ nghi ngờ A Tế có năm phần, thì bây giờ chính là chín phần.

Chả trách bị thương nặng như vậy mà không tổn thương đến xương cốt, thì ra là một người luyện võ.

A Tế không lên tiếng, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, bàn tay vung quyền chĩa thẳng vào cổ Tống Hạc Khanh, Tống Hạc Khanh nghiêng người né tránh, đồng thời nhấc chân, quét qua bắp chân của A Tế.

A Tế bị đau khụy xuống đất, vừa muốn phản đòn, đã bị Tống Hạc Khanh siết chặt cổ.

Tống Hạc Khanh hoàn toàn vứt bỏ vẻ ngoài tùy ý không nghiêm túc trước mặt Đường Tiểu Hà, giờ đây đôi mắt hồ ly híp lại, khí thế tăng cao, giọng nói lạnh lùng đến gần như ác độc -- "Ra tay tàn nhẫn như vậy, thực sự nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?"

A Tế không đứng dậy nổi, nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường như cũ, không chút khuất phục.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.

"A!"

Ở đầu ngõ, Đường Tiểu Hà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa hét lên vừa suýt ngất xỉu vì tức giận, xông lên dùng sức cố gắng bẻ ngón tay của Tống Hạc Khanh ra, nói: "Ngươi làm gì vậy hả! Ngươi lớn tuổi như vậy mà lại đi siết cổ một đứa bé, ngươi có còn là người không, hả!"

Tống Hạc Khanh bỗng dưng bị ăn mắng té tát, tức đến đến mức nói cũng lắp bắp: "Ta, cái này, ngươi, là nó ra tay trước! Mọi người đều nhìn thấy, không tin ngươi hỏi thử đi!"

Đường Tiểu Hà: "Toàn bộ Đại lý tự đều là người của ngươi, ta hỏi được gì chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0