Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Suy Đoán

Tắc Ngoại Khách

2024-10-08 08:12:37

Một tiếng "Cạch" vang lên, nắp trà sứ men xanh bị ném lên miệng chén.

Tống Hạc Khanh lạnh lùng ra lệnh: "Đứng ngây hết ra đó làm gì, còn không mau áp giải Tạ thống lĩnh về Đại lý tự."

Quan binh vừa định hành động, ngoài cửa liền truyền tới một tiếng ho khan trầm đục, cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại.

Tạ Trường Võ giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, mở to mắt ra sức kêu khóc: "Phụ thân! Phụ thân cứu con! Tiểu tử họ Tống này muốn áp giải con đến Đại lý tự! Con bị oan! Cái chết của a Thọ sao có thể liên quan đến con được chứ!"

Ta Huyền vẫn mặc bộ trang phục đêm qua, hiển nhiên là một đêm không ngủ, mái tóc hoa râm đã gần như bạc trắng, cũng không biết cả đêm qua ông ta đã phải đau lòng đến mức nào.

Ông ta được người hầu đỡ vào, bước chân từ tốn nhưng mạnh mẽ, thở dài đi đến trước mặt Tống Hạc Khanh đang hành lễ, duỗi tay nâng người dậy, giọng nói già nua khàn khàn: "Từ trước đến nay Tống tả khanh tra án như thần, không ngờ mới qua một đêm, tên tuổi của hung thủ đã gán lên người người nhà của ta rồi."

Sắc mặt Tống Hạc Khanh không hề thay đổi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hồi Thừa tướng, hạ quan xử án chỉ dựa trên động cơ gây án của nghi phạm, chứ không nhìn thân phận."

"Vậy ngươi nói xem, Võ nhi nhà ta có động cơ gì mà đi mưu hại đệ đệ nhỏ nhất của nó." Tạ Huyền trầm giọng hỏi.

Tống Hạc Khanh ngước mắt, chăm chú nhìn Tạ Huyền: "Từ xưa đến nay, mọi sự đúng sai, sống chết, đều không tránh khỏi một chữ lợi, Tạ thống lĩnh là thứ trưởng tử của ngài, từ nhỏ đã được ngài coi trọng nhất, từ nhỏ đến lớn gần như được bồi dưỡng với tư cách là đích tử, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này quyền hành nhất tộc Tạ thị trừ hắn ra sẽ không thuộc về ai khác. Nhưng ngày này qua ngày khác, không nên mọc ra thêm một đích đệ, mọi mặt đều kém cỏi hơn hắn mà lại được làm người hái quả, ngài nói xem, trong lòng hắn có hận không, có tức không?"

Sắc mặt Tạ Huyền trầm xuống có thể thấy được bằng mắt thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Trường Võ nôn nóng, giãy giụa mắng: "Tiểu tử này ăn nói bậy bạ! Phụ thân người đừng nghe hắn nói lung tung! Máu mủ tình thân, nhi tử đau lòng cho a Thọ còn không kịp, sao có thể hận đệ ấy chứ!"

"Vậy sao?" Tống Hạc Khanh lại sờ trản trà bằng sứ men xanh trên bàn, đánh giá nói: "Có vẻ Tạ thống lĩnh rất thích đồ sứ màu xanh nhỉ, ta nhớ trong phòng tiểu quốc cữu cũng có một bình sứ men xanh."

Tạ Trường Võ vội vàng cướp lời: "Đó là đồ ta đưa cho a Thọ! Bình sứ Nhữ Diêu màu thiên thanh, ngàn vàng khó mua! Đủ để thấy ta yêu thương đệ ấy cỡ nào!"

Tống Hạc KHanh nhíu mày, vẻ mặt như có chút đồng tình, bổ sung thêm một câu: "Tạ thống lĩnh hãy nghe ta nói hết đã, cái bình sứ men xanh đó -- bị hắn dùng làm ống bô tiểu."

Sắc mặt Tạ Trường Võ lập tức cứng đờ, cơ mặt giật giật, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, khuôn mặt đỏ bừng uất nghẹn vì tức giận.

Tống Hạc Khanh buông chén trà xuống: "Ánh mắt không lừa được người, Tạ thống lĩnh có thời gian ở đây diễn trò anh em tình thâm, còn không bằng suy nghĩ xem nên bịa ra mấy câu khẩu cung như thế nào thì đáng tin hơn, đợi đến đại lao rồi hãy giải thích rõ ràng về chuyện ngũ thạch tán, rượu lạnh, trông giữ không cẩn thận là như thế nào."

"Ngũ thạch tán là thứ mà Thọ nhi đã dùng lâu nay --" Đúng lúc này Tạ Huyền lại lên tiếng, ngước mắt nhìn Tống Hạc Khanh, ngữ khí không nhanh không chậm, nhưng ẩn chứa sự cứng rắn, "Vì không phải chuyện hay ho gì, nên không để lộ ra ngoài. Ta đã cho người đi điều tra về vấn đề rượu lạnh, quả thật là sau khi nó dùng ngũ thạch tán xong thì cảm thấy cả người khô nóng không chịu nổi, chưa kịp để người hầu hâm nóng rượu, nó đã giật lấy uống. Mấy hạ nhân đó mặc dù lúc trước đã từng hầu hạ qua Võ nhi, nhưng chủ yếu là do ta phái đi, vả lại gia cảnh sạch sẽ, đứng trước sự an nguy của gia đình mình, chúng sẽ không dám làm ra hành động hại chủ nhân như vậy."

Tống Hạc Khanh đối mặt với đôi mắt cay nghiệt trầm ổn khí thế kia, chỉ nhíu chặt chân mày trong chốc lát, trầm giọng nói: "Tướng gia, ngài quả thực muốn như thế sao?"

Tạ Huyền khẽ cười: "Tống tả khanh không tin lão hủ?"

Tống Hạc Khanh chậm rãi lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Tạ Huyền: "Hạ quan chỉ tin vào phán đoán của mình."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Huyền khẽ gật đầu: "Phán đoán của ngươi, chắc chắn cũng sẽ có lúc sai."

Tống Hạc Khanh bắt đầu lo lắng, biết hôm nay đừng mong có kết quả, vẻ mặt căng thẳng, hơi lùi về sau một bước, chắp tay thở dài nói: "Tướng gia bảo trọng, hạ quan xin cáo lui."

Đưa mắt nhìn đoàn người Đại lý tự ra khỏi Vũ Lâm Vệ, Tạ Trường Võ đích thân châm một chén trà thơm dâng cho Tạ Huyền, sợ hãi nói: "May mà phụ thân đến kịp, nếu không nhi tử sẽ bị cái tên họ Tống kia vu oan bỏ tù rồi, hơn nữa hắn dám ăn gan hùm mật gấu, thậm chí còn nghi ngờ cả nhi tử, hắn không biết nhi tử và a Thọ có bao nhiêu --"

Tạ Huyền vỗ bàn vang lên một tiếng "Bộp", nhấc chân đá lên người Tạ Trường Võ, Tạ Trường Võ ngã ngửa ra đất, chén trà trong tay cũng không thể may mắn thoát khỏi, mảnh sứ vỡ rơi đầy trên mặt đất.

"Phụ thân, ngài làm sao vậy?" Tạ Trường Võ hơi oan ức.

Tạ Huyền cúi người nắm chặt cổ áo của Tạ Trường Võ, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc cái chết của đệ đệ ngươi có liên quan đến ngươi không?"

Tạ Trường Võ giơ tay lên thề: "Đương nhiên là không có! Phụ thân, người phải tin con, nếu không người hãy nghĩ một chút xem, nếu như con thật sự có suy nghĩ táng tận lương tâm như vậy, sao không hủy xác a Thọ để mọi người không bao giờ tìm thấy đệ ấy, chứ đâu phải.. dùng cái thủ đoạn này, gây xôn xao dư luận, tát cả mọi người đều đoán xem hung thủ là ai, chẳng phải là con tự lấy đá đập chân mình sao?"

Tạ Huyền nhìn chằm chằm Tạ Trường Võ một lúc lâu, sự tàn nhẫn trong mắt dần dần biến mất, nhấc chân đá thêm một cước nữa, nói: "Cút!"

Tạ Trường Võ vội vàng bỏ chạy, tay bị mảnh sứ cắt đứt đến mức đau nhói cũng không thèm quan tâm.

Cũng chính vào khoảnh khắc xoay người kia, vẻ sợ hãi trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt đầy sự mỉa mai và bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0