Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Vũ Lâm Vệ

Tắc Ngoại Khách

2024-10-07 10:04:16

"Không phải Thiên Hương lâu, cũng không phải Công bộ, còn có một địa điểm quan trọng khác mà chúng ta đã bỏ qua."

Hai mắt Tống Hạc Khanh sáng lên, hưng phấn lắc lắc vai Đường Tiểu Hà nói: "Là Vũ Lâm Vệ."

Đường Tiểu Hà kinh ngạc nhíu mày, không khỏi hỏi lại: "Vũ Lâm Vệ?"

Tống Hạc Khanh buông nàng ra, đổi thành gãi đầu đi loanh quanh nói: "Đúng vậy, chính là Vũ Lâm Vệ, lúc trước ta cứ mãi đau đầu vì không có ai trông thấy Tạ Trường Thọ nổi điên chạy loạn, vì đa số bách tính đều không muốn chuốc họa vào thân, cho dù có thật sự nghe thấy hay nhìn thấy gì, sợ là cũng sẽ không nói thật. Nhưng Vũ Lâm Vệ không giống vậy, bọn họ thuộc cấm quân của triều đình, có nhiệm vụ bảo vệ kinh thành, tất cả các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh đều có người của họ ngày đêm tuần tra, Tạ Trường Thọ từ trong phủ chạy ra ngoài ầm ĩ lớn như vậy, không lẽ nào bọn họ không chú ý tới hắn."

Đường Tiểu Hà nghe xong, đầu óc vẫn còn mù mờ, nhưng lại nói một câu trúng trọng tâm: "Nhưng mà, nếu như Vũ Lâm Vệ thật sự có manh mối, tại sao lâu như vậy rồi mà lại không trình báo?"

Tống Hạc Khanh vỗ đầu: "Vấn đề nằm ở chỗ này."

Hắn nhắm mắt nhéo chặt mi tâm, cố gắng xoay chuyển đầu óc nói: "Tướng phủ nằm sát với Tả Dịch môn, ngay bên cạnh là cửa cung, đi về phía trước một chút là đến Bí thư tỉnh. Quần áo của Tạ Trường Thọ lại bị rơi ở trong con ngõ nhỏ bên cạnh Trường Hoan lâu, từ Tướng phủ đến Trường Hoan lâu, ở giữa phải đi qua Bí thư tỉnh, rồi qua Thuế Vụ Nhai, sau đó là phố Ngự, rồi mới đến con ngõ nhỏ kia, mặc dù đêm hôm khuya khoắt Tạ Trường Thọ chạy ra ngoài, trên đường không có một bóng người, nhưng không thể nào Vũ Lâm Quân không phát hiện ra hắn, còn về lý do tại sao họ chậm chạp không báo cáo..."

Tống Hạc Khanh bỗng nhiên mở mắt ra, trầm giọng nói: "Đích thân ta đành phải đi một chuyến, hỏi thống lĩnh của bọn họ một chút vậy."

Đường Tiểu Hà vẫn còn đang suy nghĩ thâm ý trong đó, ngước mắt lên liền nhìn thấy Tống Hạc Khanh đang sải bước đi ra ngoài, vội vàng xách hộp cơm đuổi theo nói: "Đại nhân! Hồng du khoanh tay! Ngươi vẫn chưa ăn điểm tâm này!"

Xe ngựa ra khỏi Đại lý tự đi một mạch về hướng bắc, thẳng đến nha môn Vệ sở ở góc phía tây cung điện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Hạc Khanh đến nơi, ngồi trong phòng khách, không nói hai lời mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Đêm tiểu quốc cữu mất tích, xin hỏi Tạ thống lĩnh đang ở đâu?"

Trong mắt Tạ Trường Võ giăng đầy tơ máu, rõ ràng là cả đêm không ngủ, hắn ta nhớ lại một chút rồi nói: "Long thần của Thánh thượng sắp tới, khắp nơi trong kinh thành đều cần phải tăng cường đề phòng, đương nhiên là Tạ mỗ phải dẫn binh đi tuần tra, ngày đêm bên ngoài, bận rộn không dứt."

Ánh mắt Tống Hạc Khanh sắc bén: "Nếu ngày đêm đều ở bên ngoài, vậy vì sao chuyện Tạ thống lĩnh gặp phải tiểu quốc cữu ở đâu lại không nhắc tới một chữ chứ?"

Vẻ mặt Tạ Trường Võ nhất thời cứng đờ, trong mắt hắn xẹt qua tia hốt hoảng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt như thường, mày rậm nhíu chặt nói: "Lời này của Tống thiếu khanh là có ý gì? Nếu ta gặp Trường Thọ ở bên ngoài, nhất định sẽ phái người đưa đệ ấy về nhà, cũng vì hôm đó Vũ Lâm Vệ tập trung điều tra tất cả các cửa thành, không chú ý nhiều đến đường phố trong thành, cho nên mới gián tiếp dẫn đến vụ huyết án này."

Nói đến chỗ này, hốc mắt Tạ Trường Võ càng đỏ hơn, che mặt nức nở nói: "Đều tại ta, nếu không phải trùng hợp ngay ngày hôm đó ta không tuần tra gần Trường Hoan lâu, có lẽ Trường Thọ đã không gặp phải tình cảnh hôm nay, đều tại ta, ta không phải là một huynh trưởng tốt..."

Tống Hạc Khanh không đổi sắc mặt nói: "Tạ thống lĩnh nén bi thương, người chết không thể sống lại, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm được phần thi thể còn lại của tiểu quốc cữu, bắt được hung thủ về quy án mới là điều nên làm. Cho nên bổn quan còn mấy vấn đề muốn hỏi Tạ thống lĩnh, phiền Tạ thống lĩnh phối hợp."

"Tống thiếu khanh cứ nói."

Vẻ mặt Tống Hạc Khanh càng thêm nghiêm nghị, toát ra một sự uy nghiêm khó gần: "Xin hỏi Tạ thống lĩnh, ngày đó khi ngài tuần tra ngoài thành, có ai làm chứng không?"

"Có, thuộc hạ của ta đều có thể làm chứng, trên đường còn gặp phải dân chúng, cũng có thể làm chứng cho ta."

"Theo điều tra của Đại lý tự, mấy hạ nhân trông nom thất trách bên người tiểu quốc cữu, trước đây đều là người của Tạ thống lĩnh, việc này có phải là sự thật không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chuyện này... Đúng là đã từng làm việc cho ta."

Tống Hạc Khanh nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa: "Được, bổn quan hiểu rồi."

Nói xong, hắn liền xoay chuyển lời nói: "Người đâu, bắt nghi phạm Tạ Trường Võ lại cho ta."

Không chỉ Tạ Trường Võ sửng sốt, mà ngay cả Đường Tiểu Hà cũng sững sờ, nhìn chằm chằm Tống Hạc Khanh không thốt nên lời.

Tạ Trường Võ mãi vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi hai cánh tay bị quan binh của Đại lý tự túm lấy, mới không nén nổi tức giận nói: "Họ Tống kia, ngươi có ý gì! Trường Thọ là đệ đệ ruột của ta! Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta hạ độc thủ với nó sao! Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như thế chứ!"

"Nhưng trên đời cũng không thể có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy." Tống Hạc Khanh chống tay lên bàn đứng dậy, thong thả đi về phía Tạ Trường Võ, "Đầu tiên là dùng một lượng lớn ngũ thạch tán, sau đó lại uống nhầm rượu lạnh, hạ nhân trông coi thì thất trách, để cho hắn chạy ra ngoài, lại trùng hợp chạy ngay ngày Vũ Lâm quân không tuần tra mấy con phố kia, mà hết thảy chuyện này, đều thiết lập dựa trên tiền căn việc Tạ tướng vào cung tùy Giá."

Đôi mắt hồ ly của hắn hơi híp lại, toát ra vẻ thâm trầm, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào gương mặt Tạ Trường Võ, khẽ cười nói: "Ngươi nói xem, sự trùng hợp này không khỏi quá nhiều, quá gượng ép sao, cứ như là có người cố tình sắp đặt vậy."

Thậm chí ngay cả Triệu Quý Đông trông thành thật đáng thương kia, cũng có khả năng đã bị Tạ Trường Võ mua chuộc từ trước.

"Ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Hai mắt Tạ Trường Võ đỏ bừng, tức giận trừng mắt với Tống Hạc Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta với a Thọ là huynh đệ ruột, ngươi vu oan cho ta như vậy, nó ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Tống Hạc Khanh dùng nắp trà khẩy nhẹ lá trà nổi trên mặt chén, uống một ngụm, bình thản nói: "Vậy cứ để hắn tới tìm ta, ta cũng muốn hỏi hắn một chút, rốt cuộc là ai đã rút gân lột da hắn, làm thành đèn lồng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0