Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Món Hồng Du Kho...

Tắc Ngoại Khách

2024-10-07 10:04:16

*红油抄手: Hồng du khoanh tay – ‘khoanh tay’ phát triển từ hoành thánh, nhưng giờ là một món ăn độc lập, tương tự như hoành thánh nhưng vỏ mỏng hơn.

Trong chiếc xe ngựa nhỏ, ánh nến nhảy nhót không yên, kéo theo chiếc bóng cũng đang khẩn trương của Đường Tiểu Hà.

Tống Hạc Khanh nhắm mắt, chậm rãi nói: "Nghe này, Đường Tiểu Hà, ta không cần biết ngươi là ai, ngươi đến từ đâu, chỉ cần ngươi sống thành thành thật thật, không phạm pháp không gây chuyện, đừng khiến ta phải bận tâm, thì ta có thể nhắm một mắt mở một mắt với ngươi, biết chưa."

Đường Tiểu Hà nuốt nước miếng, vai và cổ cứng đờ, hai tay siết chặt góc áo, ngoan ngoãn nói: "Ta biết rồi."

"Ừm, đứa trẻ ngoan." Tống Hạc Khanh khen nàng.

Đường Tiểu Hà đỏ bừng mặt, nàng thầm nghĩ tên cẩu quan này lại đang đánh rắm, còn lâu ta mới là trẻ con nhé.

Gần tới mùa hạ, độ ấm trong xe dần tăng lên, nóng đến mức Đường Tiểu Hà không ngồi yên nổi, bất giác cử động bả vai một chút.

Giọng nói của Tống Hạc Khanh mệt mỏi, mang theo chút khàn khàn, nhẹ giọng phàn nàn: "Đừng nhúc nhích, ta muốn ngủ."

Đường Tiểu Hà lập tức không dám động đậy nữa.

Không biết tại sao, nhưng nàng cảm thấy dáng vẻ yên tĩnh của Tống Hạc Khanh càng làm cho người ta thấy căng thẳng hơn so với vẻ mặt nghiêm nghị của hắn.

Cố chịu đựng một chút thôi, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, sáng sớm mai Hà Tiến sẽ quay lại làm việc rồi, sau này sẽ không cần đến nàng nữa. Đường Tiểu Hà nghĩ như thế.

Đảo mắt đã qua sáng sớm hôm sau.

Thời tiết càng ngày càng nóng, tất cả mọi người ăn gì cũng không thấy ngon miệng, chỉ cần ăn những món bình thường thôi cũng được. Đường Tiểu Hà đặc biệt dậy thật sớm, vội vàng chuẩn bị món hồng du khoanh tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gói bánh xong thì cho vào nồi nấu, nấu cho đến khi những viên bánh mập mập trắng trẻo lộ ra màu hồng bên trong là đã chín. Khi dọn ra thì cho gia vị đã pha sẵn là dầu đỏ cay và giấm vào chén rồi tưới lên một muôi canh nóng, hơi nóng bốc lên mang theo vị chua cay lập tức làm người ta cay mắt, kích thích sự thèm ăn. Nếu thời tiết quá nóng thì có thể dùng súp lạnh, như thế càng thêm ngon miệng.

Sau khi ăn một hơi hai miếng liền vào bụng, toàn bộ nhà ăn liên tục vang lên những lời khen ngợi không ngớt.

"Món hoành thánh này thật sự ngon quá đi mất! Làm sao nhận thịt có thể thơm và mềm như vậy nhỉ, ta chưa bao giờ thấy tiệm nào nấu được ngon như vầy."

"Xem ngươi nói cái gì kìa, tiểu đầu bếp đã nói rõ ràng rồi, cái này gọi là hồng du khoanh tay, không phải hoành thánh."

"Nhưng bề ngoài nhìn không khác nhau mấy mà hì hì, dù sao cũng ngon cực kỳ!"

Đường Tiểu Hà dựa vào cửa sổ chỗ lấy cơm, đắc ý nghe mọi người khen ngợi mình, cảm giác thành tựu trong lòng càng lúc càng lớn, thầm nghĩ như vầy mới đúng chứ, đầu bếp thì phải ở trong nhà bếp nấu cơm cho tốt, những chuyện khác đều không liên quan gì tới mình, hừ, từ nay trở đi không nên tiếp xúc với tên Tống cẩu quan kia nữa.

Lúc này, Hà Tiến mang theo hộp cơm đi đến trước cửa sổ, uể oải mở miệng: "Tiểu đầu bếp, cho ta một bát hoành thánh."

Đường Tiểu Hà cầm muôi lên lẩm bẩm: "Ta đã nói gọi là hồng du khoanh tay mà."

Sau khi múc xong nàng bưng lên đưa cho Hà Tiến, lại bị sắc mặt của Hà Tiến làm giật mình, khẩn trương hỏi: "Ba ngày không gặp, sao mặt huynh lại trắng bệch thế kia? Huynh bị bệnh hả?"

Hà Tiến lắc đầu, sau đó dường như không kìm nén nổi nữa, nước mắt liền rơi ào ào như mưa, vịn vào bệ cửa sổ cúi người che mặt khóc.

Đường Tiểu Hà càng sợ hơn, vội vàng bỏ muôi xuống nói: "Rốt cuộc là huynh đã xảy ra chuyện gì?Sao lại khóc, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hà Tiến liên tục lắc đầu, lại càng nức nở khóc không thành tiếng: "Tiểu Thúy, tiểu Thúy không cần ta nữa..."

Đường Tiểu Hà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra là bị cô nương nhà người ta bỏ rơi.

Nàng thở dài, giơ tay vỗ vỗ vai Hà Tiến an ủi: "Có câu nói trời cao biển rộng chỗ nào không có cỏ thơm, sao cứ phải đơn phương một cành hoa, đã thành vợ chồng rồi còn có thể hòa ly kia mà, duyên phận đến mọi người gặp gỡ rồi cũng có lúc chia xa, nhưng cũng chẳng rớt mất miếng thịt nào. Mà hai người cũng thật kỳ lạ, chẳng phải mấy ngày qua còn cùng nhau đi ngắm đèn sao, sao nói chia tay liền chia tay thế."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hà Tiến nghẹn ngào, nói không ra hơi: "Chính là lúc ngắm đèn... đang ngắm thì xảy ra chuyện..."

"Hai người bọn ta đứng bên ngoài Thiên Hương lâu, đang chờ xem tiên nhân đốt đèn, không cẩn thận đụng phải nhi tử của chưởng quỹ Thiên Hương lâu, hắn vừa gặp tiểu Thúy đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, mời nàng ấy lên lầu dùng trà, tiểu Thúy liền đi ngay, còn ta thì vẫn một mực đứng ở bên ngoài chờ nàng ấy. Sau đó khi chiếc đèn lồng da người bay lên trời, tiểu Thúy chạy ra khỏi tửu lầu, lúc ấy ta vốn tưởng rằng hai người họ không có liên quan gì với nhau nữa, kết quả tiểu Thúy lại nói với ta, bây giờ đang là thời điểm khó khăn nhất của Thiên Hương lâu, nàng ấy muốn ở bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này, mà hôn sự của chúng ta cũng sẽ không tính..."

Hà Tiến càng nói càng đau lòng, vứt hộp cơm trong tay đi, khóc nức nở nói: "Ngươi nói xem, dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng ta mới là thanh mai trúc mã của nàng, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, dựa vào cái gì mà nhiều năm tình nghĩa như vậy, cũng không sánh bằng một lần gặp gỡ của nàng và hắn ta chứ! Aaa! Ta không muốn sống nữa!"

Đường Tiểu Hà sờ cằm cân nhắc nói: "Ta biết huynh cảm thấy rất oan ức, thế nhưng chuyện duyên phận này, dường như không thể lý giải thứ tự đến trước đến sau."

Hà Tiến nghe vậy, càng khóc thảm thương hơn.

Đường Tiểu Hà vô cùng bất đắc dĩ: "Chuyện đã đến nước này, huynh có khóc thì tiểu Thúy cũng sẽ không trở về tìm huynh đâu, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa cơm cho đại nhân nhà huynh đi thì hơn, để chốc nữa món hồng du khoanh tay sẽ ăn không ngon."

Hà Tiến vội vàng nín khóc, xoa mặt rồi xách hộp cơm đi, nhưng chỉ vừa cầm lên, nước mắt lại ào ào rơi xuống, cánh tay run run, suýt nữa làm đổ bát hồng du khoanh tay.

Đường Tiểu Hà: "..."

Đường Tiểu Hà: "Để xuống đi, ta đưa đi cho, huynh cứ ở đây mà khóc cho đã đi."

Lát sau, bên ngoài thư phòng của ở nội viện phủ nha.

Đường Tiểu Hà đang định gõ cửa thì bỗng nhiên cửa bị mở ra từ bên trong.

Tống Hạc Khanh tóc tai bù xù, đôi mắt sắc lẹm nắm lấy vai Đường Tiểu Hà nói: "Có rồi! Ta biết vụ án này nên bắt đầu điều tra từ đâu rồi!"

Đường Tiểu Hà bị hắn dọa cho phát ngốc, chớp chớp mắt hỏi: "Ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0