Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Trên Đèn Lồng C...

Tắc Ngoại Khách

2024-10-07 10:04:16

Tống Hạc Khanh bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào cái bóng tròn đen kia nói: "Đừng sợ, để ta qua xem thử."

Đường Tiểu Hà không hề kéo hắn lại mà chỉ sợ hãi nhìn hắn đi về phía tấm màn trướng kia, khi đến trước màn, hắn giơ tay kéo một cái, đập vào mắt là chiếc trản đèn màu đỏ thẫm bằng tơ tằm thêu hoa và chim, kiểu dáng vô cùng tinh xảo, hiếm thấy ở kinh thành.

Triệu Quý Đông lê cái chân tàn tật đi qua, gỡ chiếc đèn lồng trên giá xuống và nói: "Chiếc đèn lồng này được tiểu chủ nhân mua khi đi dạo phố mấy ngày trước, mấy ngày nay tiểu chủ nhân vẫn còn rất thích thú nên lúc nào cũng treo trên đầu giường từ sáng tới tối, đã làm hai vị sợ rồi."

Tống Hạc Khanh nhìn chiếc đèn lồng, đột nhiên duỗi tay nâng nó lên, khi nhìn thấy con dấu hình vuông của Công bộ dưới đế đèn, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: "Từ khi nào mà đèn lồng của Công bộ được rao bán trên đường vậy?"

Gương mặt già nua của Triệu Quý Đông lập tức đỏ lên, cúi đầu không dám nói, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Thật ra, thật ra là tiểu chủ nhân được một thợ làm đèn ở Công bộ tặng."

Giọng nói của Tống Hạc Khanh rất âm trầm, không giận tự uy: "Được tặng?"

Triệu Quý Đông càng cúi đầu thấp hơn, yếu ớt nói: "Cướp được..."

Tống Hạc Khanh nhíu mày, hít một hơi thật sâu, không muốn nói nữa.

Một lát sau, hắn hỏi tiếp: "Người thợ làm đèn kia tên gì?"

Triệu Quý Đông lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dáng vẻ ra sao?"

Triệu Quý Đông vẫn lắc đầu.

Trông thấy Tống Hạc Khanh không còn kiên nhẫn nữa, Triệu Quý Đông vội vàng nói: "Nhưng tiểu nhân có nghe bọn thuộc hạ nói qua, nói rằng người thợ đèn kia đầu tóc đã bạc trắng, nhìn vẻ ngoài ít nhất cũng phải hơn bảy mươi tuổi, cả người gầy gò xương xẩu, dường như chân bị thọt, đi lại không được nhanh nhẹn lắm."

Tống Hạc Khanh gật đầu, cầm lấy chiếc đèn lồng trong tay Triệu Quý Đông, nói: "Chiếc đèn lồng này ta sẽ mang về Đại lý tự, nếu như những người khác của Tướng phủ còn có manh mối nào nữa, nhất định phải lập tức báo lại cho bổn quan."

"Vâng, vất vả cho Thiếu Khanh đại nhân rồi ạ."

Trên đường quay về Đại lý tự, Tống Hạc Khanh ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, miệng lẩm bẩm: "Dấu tay, kỹ thuật dùng dao, đèn lồng, Thiên Hương lâu, Công bộ..."

Đường Tiểu Hà vẫn đang quan sát chiếc đèn lồng thêu hoa và chim kia, vừa kinh ngạc trước sự tinh xảo của chiếc đèn lồng, vừa kỳ quái hỏi: "Đúng rồi, ta nhớ khi nãy Triệu quản sự có nói, may mắn có đại công tử can ngăn Tướng gia, bằng không cái mạng già này của ông ta cũng không giữ được. Lúc trước ta vẫn cho rằng Tạ Trường Thọ là con trai độc nhất của Tạ thừa tướng, cho nên mới bị nuông chiều thành bộ dáng như vậy, đúng ra không phải như vậy à?"

Tống Hạc Khanh ngừng lẩm bẩm, trả lời nàng: "Đích tử thì chỉ có một mình Tạ Trường Thọ mà thôi, còn con do thiếp thất sinh ra thì e là hai bàn tay cũng đếm không xuể, chỉ có điều không được coi trọng mà thôi."

Đường Tiểu Hà gãi đầu: "Những thế gia đại tộc này thật phiền phức, đều là nhi tử của mình mà còn phân biệt tôn ti đích thứ, thà sinh ra trong một gia đình bình thường còn tốt hơn, giống như nhà ta vậy."

Tống Hạc Khanh bỗng nhiên khịt mũi một cái, giọng điệu trêu đùa: "Gia đình bình thường? Như nhà của ngươi vậy?"

"Gia đình bình thường sao có thể cho phép con cái từ nhỏ không phải làm gì mà chỉ ở trong bếp học nấu ăn, làn da không có một chút dấu vết của việc dầm mưa dãi nắng, so với nữ tử còn trắng nõn mịn màng hơn. Còn biết chữ, có tri thức, há miệng là thành ngữ điển cố, mắng chửi người khác cũng không dùng từ ngữ thô tục, ngươi có biết chỉ riêng việc mua văn phòng tứ bảo thôi đã tốn bao nhiêu tiền không? Hơn nữa còn phải mời tiên sinh dạy vỡ lòng, nếu như chuẩn bị đầy đủ những thứ này, ít nhất cũng phải tốn hai mươi lượng bạc, hai mươi lượng bạc đó đủ cho một gia đình bốn người bình thường không phải lo cơm ăn áo mặt cả chục năm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Tống Hạc Khanh mới mở mắt ra, một đôi mắt hồ ly vừa mệt mỏi vừa sắc bén, trên mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm Đường Tiểu Hà, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm, trên hộ tịch của ngươi, trong nhà hẳn là nhiều thế hệ bần nông đúng không?"

Đường Tiểu Hà chết lặng.

Thậm chí nàng còn quên mất phải tránh ánh mắt hắn, cứ thế mắt đối mắt với Tống Hạc Khanh mà không thèm chớp lấy một cái, mãi một lúc lâu sau nàng mới né tránh và nói: "Đại, đại nhân nghĩ nhiều rồi. Ta có thể chuyên tâm vào rèn luyện trù nghệ bởi vì ta là con trai độc nhất trong nhà, cha nương yêu chiều ta hơn một chút mà thôi. Da dẻ trắng trẻo chẳng qua là do bẩm sinh ta đã trắng như thế rồi, không có liên quan gì đến việc dãi nắng dầm mưa cả, cho dù ngươi có bắt ta đứng dưới ánh mặt trời chói chang thì ta cũng vẫn trắng như vậy thôi, cùng lắm là phơi nắng thì sẽ bị cháy nắng một chút thôi, nhưng qua hai ngày là sẽ khôi phục lại như thường."

Nói đến đây, nàng còn đánh bạo ngẩng mặt lên nhìn Tống Hạc Khanh một cái, rồi lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không phải đại nhân cũng rất trắng sao, vậy mà còn nói ta..."

Tống Hạc Khanh bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, ngón cái của hắn xoa lòng bàn tay nàng, sau đó vuốt nhẹ đến đầu ngón tay nàng, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: "Ngón tay của ta cũng không mềm mại được như ngươi, ngay cả một vết chai mỏng cũng không có, cho dù là cưng chiều, cha nương ngươi cũng không thể cho ngươi suốt ngày không phải làm gì chứ."

Giọng nói hắn lạnh như băng, nhưng trên tay lại nóng bỏng đến mức Đường Tiểu Hà phải rút tay lại, cảm thấy hơi khó xử, chỉ đành ra vẻ giận dỗi để che giấu sự chột dạ trong lòng, giọng điệu không vui nói: "Đừng nói là ngươi đang nghi ngờ ta làm giả hộ tịch đó chứ, vậy ngươi cứ bắt giam ta đi, giống như lúc trước vậy, muốn nhốt bao lâu thì tùy ngươi, dù sao ngươi cũng là quan lớn, ngươi lợi hại nhất, tất cả mọi người đều phải nghe lời ngươi."

Tống Hạc Khanh lập tức cảm thấy hết sức mệt mỏi, nhắm mắt thở dài nói: "Lại nhắc đến chuyện này."

Đường Tiểu Hà: "Ta nhắc tới chuyện này có gì sai? Ngươi làm sai mà còn không cho người ta nói sao? Ta còn muốn nói dài dài kìa, ngươi càng không cho ta nhắc tới ta càng --"

Những lời còn lại bị mắc kẹt trong miệng Đường Tiểu Hà, không thể thốt ra được nữa,

Bởi vì Tống Hạc Khanh đã tựa đầu lên vai nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Số ký tự: 0