Chương 20
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Lâm Nhạc ngồi nhìn vào bản thiết kế chiếc vòng cổ mà Mộ Thần đã yêu cầu cô thiết kế lúc mới vào MT. Bên trong giọt nước mắt là trái tim tan vỡ. Vì sao chú ấy lại muốn thiết kế vòng cổ với ý tưởng thế này, trong khi chú ấy và Mục Tử Yên vẫn đang êm ấm hạnh phúc như thế cơ mà. Rốt cuộc bên trong giọt nước mắt là trái tim tan vỡ mà chú nói là đang ám chỉ điều gì đây!
”Cô Helen!”
”Hả? À trợ lý Trình, anh gọi tôi có gì không?”
”Chủ tịch bảo tôi nói với cô, vì bản thiết kế lần trước đã bị lộ nên mong cô cố gắng để tìm ra ý tưởng thiết kế mới. Vì thời gian hiện tại không còn nhiều nữa.”
”Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ về ý tưởng của chiếc vòng cổ, lại nhớ đến câu nói của Mộ Thần lúc ở khách sạn. Lâm Nhạc liền gọi Trình Dư lại nhỏ tiếng hỏi.
”Trợ lý Trình tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
”Cô Helen cứ hỏi.”
”Chủ tịch Mộ và Mục Tử Yên... vẫn chưa kết hôn sao?”
”Vâng, hai người họ hiện tại chưa có quan hệ gì.”
”Chưa có quan hệ gì? Chẳng phải lúc tôi đi hai người họ đã đính hôn rồi sao?”
”Vậy là cô không biết rồi, cũng vì sự ra đi của cô nên chủ tịch cũng đã hủy bỏ buổi lễ đính hôn. Chủ tịch từng nói, ngày nào không tìm được cô thì anh ấy sẽ không kết hôn.”
Không tìm thấy mình thì sẽ không kết hôn? Vì mình mà chú ấy từ bỏ hôn nhân với Mục Tử Yên sao? Chẳng phải hai người họ lúc đó tình cảm rất tốt sao? Chú ấy lại vô cùng tin tưởng cô ta mặc cho mình nói gì cũng đều không lọt tai. Vậy vì sao lại để cô ta chờ tận bảy năm mà không kết hôn chứ! Rốt cuộc chú ấy đang nghĩ gì trong đầu thế!
“Cô Helen còn hỏi gì không ạ?”
“À không, cảm ơn anh.”
Trình Dư gật đầu quay lưng đi, nhưng chưa được ba bước thì đã quay trở lại. Anh cảm thấy mình nên hóa giải hiểu lầm giúp cấp trên của mình, không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn mãi. Lỡ như một ngày cơn giận của chủ tịch không kiềm chế được người chịu khổ lại là anh thôi.
“Lâm tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Nghe Trình Dư gọi tên thật của mình lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Nhạc suy nghĩ một chút rồi nhìn anh gật đầu. Cả hai bước ra hành lang bên ngoài không có người, Lâm Nhạc nhìn anh cười hỏi.
“Có chuyện gì mà trợ lý Trình lại bí mật thế? “.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Lâm tiểu thư tôi mong cô thành thật trả lời tôi, năm đó rõ ràng là tôi đưa chìa khóa phòng của chủ tịch cho cô và cô đã đến đó. Vì sao cuối cùng người ở cùng chủ tịch lại là Mục Tử Yên?”
Nhắc đến chuyện năm xưa, nụ cười trên môi của Lâm Nhạc chợt tắt. Ánh mắt có chút né tránh quay đi cô nói.
“Chuyện qua lâu vậy rồi anh còn nhắc lại làm gì?”
“Lâm tiểu thư tôi biết bảy năm trước cô ra đi là vì chủ tịch nhầm lẫn người đêm đó là Mục Tử Yên. Nhưng cô đừng hiểu lầm chủ tịch, chủ tịch không hề có tình cảm gì với Mục tiểu thư cả. Bảy năm qua chủ tịch vẫn lo lắng và tìm kiếm cô, chủ tịch thật sự rất quan tâm cô.”
“Anh nói với tôi những vấn đề này có ích gì? Dù sao mỗi người cũng đều đã có hạnh phúc riêng cả rồi, nhắc lại hay khơi gợi lại cũng chỉ làm khó cho cả ba người thôi.”
“Tôi không tin là có không còn tình cảm với chủ tịch. Người khác có thể không biết nhưng tôi thì khác, chủ tịch tuy ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng vô cùng đau khổ. Suốt bảy năm qua vì sự biến mất của cô anh ấy đã tự biến mình thành một người hoàn toàn khác. Ngày chỉ biết đến công việc, đêm lại làm bạn với rượu đến đây khướt. Trong cơn say anh ấy vẫn gọi tên cô, một người đủ quan trọng thế nào mới khiến người ta đau lòng mãi không quên cô hiểu mà đúng không?”
Chú ấy thật sự đau lòng vì mình, chú ấy hành hạ bản thân vì sự ra đi của mình sao? Ý của trợ lý Trình là chú ấy cũng có tình cảm với mình sao? Không đâu, chú ấy đau lòng chẳng qua vì nghĩ chưa làm tròn lời hứa với ba mình thôi. Trong đầu chú ấy sẽ không bao giờ thôi nghĩ mình là cháu của chú ấy.
“Trợ lý Trình đang muốn nói chú ấy có tình cảm với tôi sao? Vậy thì anh lại lầm tưởng rồi. Trước nay chú ấy vẫn vậy, chú ấy đối với tôi chỉ là trách nhiệm vì ba tôi đã gửi gắm, hoàn toàn không phải tình cảm trai gái đâu. Tôi bây giờ đã không còn tình cảm gì với chú ấy nữa rồi, tôi cũng đã có gia đình riêng, chuyện cũ cũng không nên nhắc lại nữa.”
Lâm Nhạc nói xong quay lưng rời đi, nhưng cô lại bị câu nói của Trình Dư làm khựng lại.
“Nếu tôi đoán không nhầm hai đứa trẻ là kết quả của đêm bảy năm về trước với chủ tịch Mộ. Lâm tiểu thư định che dấu chuyện này đến bao giờ?”
Câu nói của Trình Dư đã vô tình lọt vào tai của Mục Tử Yên đang đứng nép sau cánh cửa gần đó. Ánh mắt cô ta mở lớn đến kinh ngạc.
“Lâm Nhạc có con với Mộ Thần sao?”
”Cô Helen!”
”Hả? À trợ lý Trình, anh gọi tôi có gì không?”
”Chủ tịch bảo tôi nói với cô, vì bản thiết kế lần trước đã bị lộ nên mong cô cố gắng để tìm ra ý tưởng thiết kế mới. Vì thời gian hiện tại không còn nhiều nữa.”
”Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ về ý tưởng của chiếc vòng cổ, lại nhớ đến câu nói của Mộ Thần lúc ở khách sạn. Lâm Nhạc liền gọi Trình Dư lại nhỏ tiếng hỏi.
”Trợ lý Trình tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
”Cô Helen cứ hỏi.”
”Chủ tịch Mộ và Mục Tử Yên... vẫn chưa kết hôn sao?”
”Vâng, hai người họ hiện tại chưa có quan hệ gì.”
”Chưa có quan hệ gì? Chẳng phải lúc tôi đi hai người họ đã đính hôn rồi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”Vậy là cô không biết rồi, cũng vì sự ra đi của cô nên chủ tịch cũng đã hủy bỏ buổi lễ đính hôn. Chủ tịch từng nói, ngày nào không tìm được cô thì anh ấy sẽ không kết hôn.”
Không tìm thấy mình thì sẽ không kết hôn? Vì mình mà chú ấy từ bỏ hôn nhân với Mục Tử Yên sao? Chẳng phải hai người họ lúc đó tình cảm rất tốt sao? Chú ấy lại vô cùng tin tưởng cô ta mặc cho mình nói gì cũng đều không lọt tai. Vậy vì sao lại để cô ta chờ tận bảy năm mà không kết hôn chứ! Rốt cuộc chú ấy đang nghĩ gì trong đầu thế!
“Cô Helen còn hỏi gì không ạ?”
“À không, cảm ơn anh.”
Trình Dư gật đầu quay lưng đi, nhưng chưa được ba bước thì đã quay trở lại. Anh cảm thấy mình nên hóa giải hiểu lầm giúp cấp trên của mình, không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn mãi. Lỡ như một ngày cơn giận của chủ tịch không kiềm chế được người chịu khổ lại là anh thôi.
“Lâm tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Nghe Trình Dư gọi tên thật của mình lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Nhạc suy nghĩ một chút rồi nhìn anh gật đầu. Cả hai bước ra hành lang bên ngoài không có người, Lâm Nhạc nhìn anh cười hỏi.
“Có chuyện gì mà trợ lý Trình lại bí mật thế? “.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Lâm tiểu thư tôi mong cô thành thật trả lời tôi, năm đó rõ ràng là tôi đưa chìa khóa phòng của chủ tịch cho cô và cô đã đến đó. Vì sao cuối cùng người ở cùng chủ tịch lại là Mục Tử Yên?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắc đến chuyện năm xưa, nụ cười trên môi của Lâm Nhạc chợt tắt. Ánh mắt có chút né tránh quay đi cô nói.
“Chuyện qua lâu vậy rồi anh còn nhắc lại làm gì?”
“Lâm tiểu thư tôi biết bảy năm trước cô ra đi là vì chủ tịch nhầm lẫn người đêm đó là Mục Tử Yên. Nhưng cô đừng hiểu lầm chủ tịch, chủ tịch không hề có tình cảm gì với Mục tiểu thư cả. Bảy năm qua chủ tịch vẫn lo lắng và tìm kiếm cô, chủ tịch thật sự rất quan tâm cô.”
“Anh nói với tôi những vấn đề này có ích gì? Dù sao mỗi người cũng đều đã có hạnh phúc riêng cả rồi, nhắc lại hay khơi gợi lại cũng chỉ làm khó cho cả ba người thôi.”
“Tôi không tin là có không còn tình cảm với chủ tịch. Người khác có thể không biết nhưng tôi thì khác, chủ tịch tuy ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng vô cùng đau khổ. Suốt bảy năm qua vì sự biến mất của cô anh ấy đã tự biến mình thành một người hoàn toàn khác. Ngày chỉ biết đến công việc, đêm lại làm bạn với rượu đến đây khướt. Trong cơn say anh ấy vẫn gọi tên cô, một người đủ quan trọng thế nào mới khiến người ta đau lòng mãi không quên cô hiểu mà đúng không?”
Chú ấy thật sự đau lòng vì mình, chú ấy hành hạ bản thân vì sự ra đi của mình sao? Ý của trợ lý Trình là chú ấy cũng có tình cảm với mình sao? Không đâu, chú ấy đau lòng chẳng qua vì nghĩ chưa làm tròn lời hứa với ba mình thôi. Trong đầu chú ấy sẽ không bao giờ thôi nghĩ mình là cháu của chú ấy.
“Trợ lý Trình đang muốn nói chú ấy có tình cảm với tôi sao? Vậy thì anh lại lầm tưởng rồi. Trước nay chú ấy vẫn vậy, chú ấy đối với tôi chỉ là trách nhiệm vì ba tôi đã gửi gắm, hoàn toàn không phải tình cảm trai gái đâu. Tôi bây giờ đã không còn tình cảm gì với chú ấy nữa rồi, tôi cũng đã có gia đình riêng, chuyện cũ cũng không nên nhắc lại nữa.”
Lâm Nhạc nói xong quay lưng rời đi, nhưng cô lại bị câu nói của Trình Dư làm khựng lại.
“Nếu tôi đoán không nhầm hai đứa trẻ là kết quả của đêm bảy năm về trước với chủ tịch Mộ. Lâm tiểu thư định che dấu chuyện này đến bao giờ?”
Câu nói của Trình Dư đã vô tình lọt vào tai của Mục Tử Yên đang đứng nép sau cánh cửa gần đó. Ánh mắt cô ta mở lớn đến kinh ngạc.
“Lâm Nhạc có con với Mộ Thần sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro