Chương 21
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Lâm Nhạc quay phắt lại nhìn Trình Dư bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Làm sao anh ấy biết chuyện này? Ngoài bạn thân của cô là Phùng Lệ Quân ra thì cô đâu có nói với bất kỳ ai chứ!
“Trợ lý Trình anh đừng đoán mò lung tung kẻo người khác nghe được lại hiểu lầm. Hai đứa trẻ là con tôi, không liên quan gì đến chú ấy cả. Nếu anh gọi tôi ra đây chỉ để nói những chuyện vớ vẩn này thì tôi không có hứng thú đứng đây nghe đâu.”
Nói rồi Làm nhà quay lưng bỏ đi, Trình Dư muốn giữ cô lại nhưng lại thôi.Có lẽ giữa hai người còn có khúc mắc gì đó chưa thể nói với nhau, Đành tìm cơ hội khác để giải hòa cho hai người vậy.
Trình Dư rời đi, Mục Tử Yên chầm chậm bước ra từ phía sau cửa. Hóa ra từ sau đêm đó cô ta đã có thai. Thật tức chết mà, mình trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ là cô ta đã có con với Mộ Thần. Không được, không thể để sự xuất hiện của cô ta và bọn tạp chủng kia cướp mất Mộ Thần được. Nếu không nhanh chóng hối thúc Mộ Thần chuyện hôn sự, sợ là anh ta biết được người đêm đó không phải là mình thì sẽ hủy hôn mất.
“Con khốn chết tiệt, mày muốn cướp đi những thứ thuộc về tao không dễ đâu.”
****************
Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhìn hai đứa trẻ trong lòng cô lại cảm giác yên bình. Nhớ đến chuyện hôm nay Trình Dư hỏi cô lại cảm giác bồn chồn lo lắng. Rốt cuộc Trình Dư đã biết những gì hay anh ấy chỉ đoán mò thôi? Liệu anh ấy có nói lại với chú ấy không? Nếu như Trình Dư nói lại với chú ấy người đêm đó là mình chú ấy có tin không? Chú ấy sẽ nghĩ thế nào khi có hai mặt con với mình đây? Có khi nào chú ấy sẽ cướp hai đứa trẻ của mình không? Không được, đây là hai đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau, cô không thể chấp nhận bất cứ lý do gì hoặc bất kỳ ai cướp mất đi chúng khỏi cô.
Nghĩ thế, Lâm Nhạc quyết tâm cố gắng hoàn thành bản thiết kế, để có thể sớm ngày rời khỏi nơi đây. Giấy không thể gói được lửa, nếu không may một ngày chú ấy biết được thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Đầu óc mãi suy nghĩ xa xôi, phút bất cẩn cô cắt trúng vào tay mình. Nhìn thấy mẹ bị thương, Lâm Kỳ và Lâm An nhanh nhẹn chạy đến cầm lấy tay mẹ mình kiểm tra. Vết thương khá sâu khiến cậu bé nhíu mày nói.
“Mẹ bị thương rồi, mẹ đừng làm nữa để con xử lý vết thương giúp mẹ. Tiểu An, lấy giúp anh hộp thuốc.”
“Vâng ạ.”
“Mẹ không sao, vết thương nhỏ thôi mà.”
“Mẹ không được lơ là như thế, qua đây còn giúp mẹ bôi thuốc.”
Nhìn từng động tác ôn nhu nhẹ nhàng vì sợ làm cô đau của cậu bé, khóe mắt Lâm Nhạc chợt hoe đỏ. Con trai mình đã lớn thật rồi, còn biết quan tâm chăm sóc mẹ nữa. Nhưng sao nhìn dáng vẻ này cô lại nhớ đến dáng vẻ Mộ Thần của trước đây chứ! Trước đây mỗi lần cô nghịch ngợm rồi tự làm mình bị thương, chú ấy cũng dịu dàng ôn nhu chăm sóc mình như thế. Hình ảnh của chú ấy đã khắc sâu vào trong tim của cô không thể nào bôi xóa được. Vậy mà chú ấy nào biết, lúc nào cũng một câu “Chú là chú của cháu.” Chẳng lẽ chú ấy chưa bao giờ có thứ tình cảm nào với mình ngoài hai từ chú cháu sao?
“Tay mẹ bị thương rồi không tiện đụng vào nước đâu. Chúng ta ra ngoài ăn đi!”
“Tiểu An tán thành ý của của anh. Mẹ chúng ta ra ngoài ăn đi, đến đây lâu rồi mà tiểu An chưa được đi đâu cả.”
“Thôi được rồi, vậy mẹ đưa các con ra ngoài ăn, sẵn tiện đi dạo một vòng được không?”
“Mẹ là tuyệt vời nhất ạ.”
Tiểu An vừa tung hô mẹ mình vừa chạy vội vào phòng chuẩn bị, không quên cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mộ Thần.
“Chú ơi, tay mẹ cháu bị thương rồi, nghiêm trọng đến mức không thể tự làm gì được nên đưa bọn cháu ra ngoài ăn. Chú đi cùng chứ ạ?”
Nhận được tin nhắn của Lâm An, trong lòng Mộ Thần cảm thấy vô cùng lo lắng. Trước đây chỉ một vết thương nhỏ cũng làm cô khóc ròng nũng nịu muốn được anh ôm, bây giờ một vết thương nghiêm trọng như thế chắc đang tủi thân lắm.
“Mình phải đi xem Nhạc Nhạc thế nào đã.”
Nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà, kiểm tra định vị của tiểu An anh đến một nhà hàng nơi mấy mẹ con vừa đến. Nhìn thấy Lâm Nhạc cùng hai đứa trẻ đang quấn quýt cười nói, trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp đến lạ. Nụ cười hồn nhiên vô tư ấy của cô đã bảy năm rồi anh chưa từng nhìn thấy, hóa ra vẫn đẹp và đáng yêu đến như vậy. Ý nghĩ trong đầu làm khóe môi anh cong lên một nụ cười hạnh phúc. Anh chầm chậm bước đến gần lên tiếng.
“Trùng hợp quá, ba mẹ con cũng đến đây ăn sao?”
“Trợ lý Trình anh đừng đoán mò lung tung kẻo người khác nghe được lại hiểu lầm. Hai đứa trẻ là con tôi, không liên quan gì đến chú ấy cả. Nếu anh gọi tôi ra đây chỉ để nói những chuyện vớ vẩn này thì tôi không có hứng thú đứng đây nghe đâu.”
Nói rồi Làm nhà quay lưng bỏ đi, Trình Dư muốn giữ cô lại nhưng lại thôi.Có lẽ giữa hai người còn có khúc mắc gì đó chưa thể nói với nhau, Đành tìm cơ hội khác để giải hòa cho hai người vậy.
Trình Dư rời đi, Mục Tử Yên chầm chậm bước ra từ phía sau cửa. Hóa ra từ sau đêm đó cô ta đã có thai. Thật tức chết mà, mình trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ là cô ta đã có con với Mộ Thần. Không được, không thể để sự xuất hiện của cô ta và bọn tạp chủng kia cướp mất Mộ Thần được. Nếu không nhanh chóng hối thúc Mộ Thần chuyện hôn sự, sợ là anh ta biết được người đêm đó không phải là mình thì sẽ hủy hôn mất.
“Con khốn chết tiệt, mày muốn cướp đi những thứ thuộc về tao không dễ đâu.”
****************
Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhìn hai đứa trẻ trong lòng cô lại cảm giác yên bình. Nhớ đến chuyện hôm nay Trình Dư hỏi cô lại cảm giác bồn chồn lo lắng. Rốt cuộc Trình Dư đã biết những gì hay anh ấy chỉ đoán mò thôi? Liệu anh ấy có nói lại với chú ấy không? Nếu như Trình Dư nói lại với chú ấy người đêm đó là mình chú ấy có tin không? Chú ấy sẽ nghĩ thế nào khi có hai mặt con với mình đây? Có khi nào chú ấy sẽ cướp hai đứa trẻ của mình không? Không được, đây là hai đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau, cô không thể chấp nhận bất cứ lý do gì hoặc bất kỳ ai cướp mất đi chúng khỏi cô.
Nghĩ thế, Lâm Nhạc quyết tâm cố gắng hoàn thành bản thiết kế, để có thể sớm ngày rời khỏi nơi đây. Giấy không thể gói được lửa, nếu không may một ngày chú ấy biết được thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Đầu óc mãi suy nghĩ xa xôi, phút bất cẩn cô cắt trúng vào tay mình. Nhìn thấy mẹ bị thương, Lâm Kỳ và Lâm An nhanh nhẹn chạy đến cầm lấy tay mẹ mình kiểm tra. Vết thương khá sâu khiến cậu bé nhíu mày nói.
“Mẹ bị thương rồi, mẹ đừng làm nữa để con xử lý vết thương giúp mẹ. Tiểu An, lấy giúp anh hộp thuốc.”
“Vâng ạ.”
“Mẹ không sao, vết thương nhỏ thôi mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ không được lơ là như thế, qua đây còn giúp mẹ bôi thuốc.”
Nhìn từng động tác ôn nhu nhẹ nhàng vì sợ làm cô đau của cậu bé, khóe mắt Lâm Nhạc chợt hoe đỏ. Con trai mình đã lớn thật rồi, còn biết quan tâm chăm sóc mẹ nữa. Nhưng sao nhìn dáng vẻ này cô lại nhớ đến dáng vẻ Mộ Thần của trước đây chứ! Trước đây mỗi lần cô nghịch ngợm rồi tự làm mình bị thương, chú ấy cũng dịu dàng ôn nhu chăm sóc mình như thế. Hình ảnh của chú ấy đã khắc sâu vào trong tim của cô không thể nào bôi xóa được. Vậy mà chú ấy nào biết, lúc nào cũng một câu “Chú là chú của cháu.” Chẳng lẽ chú ấy chưa bao giờ có thứ tình cảm nào với mình ngoài hai từ chú cháu sao?
“Tay mẹ bị thương rồi không tiện đụng vào nước đâu. Chúng ta ra ngoài ăn đi!”
“Tiểu An tán thành ý của của anh. Mẹ chúng ta ra ngoài ăn đi, đến đây lâu rồi mà tiểu An chưa được đi đâu cả.”
“Thôi được rồi, vậy mẹ đưa các con ra ngoài ăn, sẵn tiện đi dạo một vòng được không?”
“Mẹ là tuyệt vời nhất ạ.”
Tiểu An vừa tung hô mẹ mình vừa chạy vội vào phòng chuẩn bị, không quên cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mộ Thần.
“Chú ơi, tay mẹ cháu bị thương rồi, nghiêm trọng đến mức không thể tự làm gì được nên đưa bọn cháu ra ngoài ăn. Chú đi cùng chứ ạ?”
Nhận được tin nhắn của Lâm An, trong lòng Mộ Thần cảm thấy vô cùng lo lắng. Trước đây chỉ một vết thương nhỏ cũng làm cô khóc ròng nũng nịu muốn được anh ôm, bây giờ một vết thương nghiêm trọng như thế chắc đang tủi thân lắm.
“Mình phải đi xem Nhạc Nhạc thế nào đã.”
Nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà, kiểm tra định vị của tiểu An anh đến một nhà hàng nơi mấy mẹ con vừa đến. Nhìn thấy Lâm Nhạc cùng hai đứa trẻ đang quấn quýt cười nói, trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp đến lạ. Nụ cười hồn nhiên vô tư ấy của cô đã bảy năm rồi anh chưa từng nhìn thấy, hóa ra vẫn đẹp và đáng yêu đến như vậy. Ý nghĩ trong đầu làm khóe môi anh cong lên một nụ cười hạnh phúc. Anh chầm chậm bước đến gần lên tiếng.
“Trùng hợp quá, ba mẹ con cũng đến đây ăn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro