Chương 22
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Nhìn thấy Mộ Thần xuất hiện trước mặt mình Lâm Nhạc có chút ngạc nhiên, đây thật sự trùng hợp sao? Sao lại đúng lúc như vậy chứ! Lâm An nhìn thấy Mộ Thần thì nhanh nhẹn bước đến ôm chầm lấy anh nói.
“Chú Mộ, chú đi một mình sao? Vậy ngồi đây với chúng cháu đi!”
“Tiểu An không được, chú có hẹn với người khác không tiện ngồi đây đâu.”
“Chú đi một mình, không có hẹn với ai cả.”
“Vậy tốt quá chú Mộ ngồi đây ăn cùng tiểu An đi. À không được, chú phải ngồi cạnh mẹ cháu, bên chỗ cháu hết chỗ rồi.”
Lâm An vừa nói vừa đẩy Mộ Thần sang ngồi cạnh Lâm Nhạc mà không đợi Lâm Nhạc đồng ý. Mộ Thần không tỏ vẻ gượng ép khi được Lâm An sắp xếp ngồi cạnh cô, trái lại ánh mắt anh tỏ vẻ hài lòng nhìn về phía Lâm An một cách thích thú. Lâm Nhạc đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Mộ Thần nói.
“Ở đây còn rất nhiều chỗ, chú không thể ngồi chỗ khác sao?”
“Tiểu An có lòng mời, sao chú từ chối được chứ!”
Lâm Nhạc đưa mắt lườm anh một cái rồi lại quay mặt về hướng khác. Lâm Kỳ và Lâm An nhìn nhau cười thầm, cậu không tin là tạo nhiều cơ hội cho hai người mà hai người vẫn cứng miệng được mãi. Nhưng nhìn thái độ mặt trăng mặt trời này của hai người họ, còn lâu lắm mới hòa thuận với nhau.
Trong bữa ăn Tiểu An không ngừng huyên thuyên, chợt cô bé hỏi.
“Chú Mộ, chú đã có vợ chưa ạ?”
“Chưa.”
Câu trả lời của Mộ Thần làm Lâm Nhạc phải quay sang nhìn. Chưa sao? Thế Mục Tử Yên là gì của chú? Vợ đính hôn thì không được coi là đã có vợ rồi sao?
“Nhìn chú như vậy làm gì? Không tin chú sao?”
“Chú định lừa trẻ con sao?”
“Chú ơi, vậy tiêu chuẩn chọn vợ của chú là gì?” Lâm An hỏi.
“Đối với chú chỉ cần là người mình thích thì không cần tiêu chuẩn gì cả.”
“Vậy sao? Vậy chú thấy mẹ chúng cháu thế nào?”
Câu hỏi ngây thơ của Lâm An làm Lâm Nhạc kinh ngạc đến sặc sụa. Cô với tay cầm vội cốc nước uống một ngụm rồi nhìn con gái mình nói.
“Con hỏi gì thế, chú ấy là chú của mẹ. Trẻ con không được hỏi những chuyện như thế biết không?”
“Chỉ là một tiếng gọi ngoài miệng thôi mà, nào có phải họ hàng gì. Dù chú có thích mẹ hoặc mẹ thích chú thì cũng đâu có gì sai chứ!”
Nghe câu lý giải của Lâm An, Mộ Thần lại cảm thấy cô bé nói cũng không sai. Hai người hoàn toàn không có máu mủ ruột rà hay họ hàng gì, nếu có thích nhau thì cũng đâu có gì là không được chứ!
Nhìn sắc mặt của Mộ Thần có chút trầm xuống, Lâm Nhạc cứ ngỡ là anh đang không vui khi nghe Lâm An nói như thế. Bởi trước đây cô nhiều lần bày tỏ rằng cô thích anh, anh đã thẳng thừng từ chối và nói anh là chú của cô. Dù không họ hàng nhưng anh cũng đã nuôi lớn cô, chuyện tình cảm là không thể. Nghĩ thế, Lâm Nhạc đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm An nói.
“Tiểu An, còn là trẻ con không hiểu chuyện người lớn. Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa biết không? Chú không thích đâu.”
“Đừng mắng con bé, tiểu An chỉ nói những gì đang nghĩ thôi.”
Đưa ánh mắt nuông chiều nhìn về phía Lâm An anh nhẹ giọng.
“Tiểu An nói rất đúng, giữa chú và mẹ cháu không có họ hàng hay máu mủ gì, chuyện có tình cảm với nhau cũng không có gì là sai. Nhưng chuyện người lớn không đơn giản như tiểu An nghĩ, nào ăn cơm nhiều vào đi.”
“Vâng ạ.”
Chuyện có tình cảm với nhau không có gì là sai? Chú ấy vừa nói mấy câu đó sao? Mình không nghe lầm chứ! Chẳng phải bảy năm trước chú ấy nói không thể sao? Bây giờ lại nói… Rốt cuộc chú ấy có biết mình đang nói gì không?
Sau bữa ăn, Mộ Thần ngỏ ý muốn đưa Lâm Kỳ và Lâm An đi chơi một vòng thành phố. Lâm Nhạc rất nhanh đã lên tiếng từ chối, nhưng hai bảo bối nhỏ thì lại khác. Không còn cách nào khác Lâm Nhạc đành phải đi cùng hai bảo bối lên xe của Mộ Thần.
Anh đưa ba mẹ con đi một vòng thành phố, rồi lại đến khu vui chơi dành cho trẻ em. Lâm An nở nụ cười tươi tắn trên môi với vẻ mặt vô cùng thích thú, Lâm Kỳ tuy không bày ra vẻ mặt hớn hở như em gái mình, nhưng cậu bé cũng rất thích thú với những nơi cậu đến. Mộ Thần luôn chú ý đến những thái độ cử chỉ của cậu bé, có nhìn thế nào anh cũng thấy thằng bé vô cùng giống mình. Rốt cuộc là sao chứ!
Ngồi trên băng ghế chờ tiểu An và Lâm Nhạc chơi vòng quay, Mộ Thần nhìn sang Lâm Kỳ hỏi.
“Sao cháu không ra đó chơi với em?”
“Trò ấy trẻ con lắm, cháu không thích.”
“Thế cháu thích gì?”
“Chú có thể cho cháu sao?”
“Bất cứ thứ gì cháu muốn chú đều có thể cho.”
“Cháu thích có ba. Chú có chỗ được không?”
Câu nói đơn giản giản nhưng Mộ Thần thật sự không biết trả lời sao cho đúng. Đứa trẻ nào cũng thích có ba, nhưng sao câu nói phát ra từ miệng tiểu Kỳ lại làm lòng anh nhói lên một cơn đau. Rốt cuộc là vì sao?
“Chú cũng rất muốn tìm ba cho cháu, nhưng thật sự chú không biết bà cháu là ai cả.”
“Là chú không muốn tìm hiểu chứ không phải không biết.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Chú không thấy giữa chú và cháu rất giống nhau sao? Chú không tò mò về điều này sao?”
“Thần, anh làm gì ở đây thế?”
Còn chưa kịp nói gì, Mộ Thần đã nghe giọng của Mục Tử Yên gọi mình. Cô ta nhanh chóng tiến về phía anh, vừa nhìn thấy Lâm Kỳ cô ta ngạc nhiên đến tròn mắt. Thằng nhóc này sao lại giống Mộ Thần như vậy chứ! Chẳng lẽ…
“Cô đến đây làm gì?”
“Em… tình cờ đi ngang qua, cậu bé này là ai thế?”
“Chú Mộ, chú đi một mình sao? Vậy ngồi đây với chúng cháu đi!”
“Tiểu An không được, chú có hẹn với người khác không tiện ngồi đây đâu.”
“Chú đi một mình, không có hẹn với ai cả.”
“Vậy tốt quá chú Mộ ngồi đây ăn cùng tiểu An đi. À không được, chú phải ngồi cạnh mẹ cháu, bên chỗ cháu hết chỗ rồi.”
Lâm An vừa nói vừa đẩy Mộ Thần sang ngồi cạnh Lâm Nhạc mà không đợi Lâm Nhạc đồng ý. Mộ Thần không tỏ vẻ gượng ép khi được Lâm An sắp xếp ngồi cạnh cô, trái lại ánh mắt anh tỏ vẻ hài lòng nhìn về phía Lâm An một cách thích thú. Lâm Nhạc đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Mộ Thần nói.
“Ở đây còn rất nhiều chỗ, chú không thể ngồi chỗ khác sao?”
“Tiểu An có lòng mời, sao chú từ chối được chứ!”
Lâm Nhạc đưa mắt lườm anh một cái rồi lại quay mặt về hướng khác. Lâm Kỳ và Lâm An nhìn nhau cười thầm, cậu không tin là tạo nhiều cơ hội cho hai người mà hai người vẫn cứng miệng được mãi. Nhưng nhìn thái độ mặt trăng mặt trời này của hai người họ, còn lâu lắm mới hòa thuận với nhau.
Trong bữa ăn Tiểu An không ngừng huyên thuyên, chợt cô bé hỏi.
“Chú Mộ, chú đã có vợ chưa ạ?”
“Chưa.”
Câu trả lời của Mộ Thần làm Lâm Nhạc phải quay sang nhìn. Chưa sao? Thế Mục Tử Yên là gì của chú? Vợ đính hôn thì không được coi là đã có vợ rồi sao?
“Nhìn chú như vậy làm gì? Không tin chú sao?”
“Chú định lừa trẻ con sao?”
“Chú ơi, vậy tiêu chuẩn chọn vợ của chú là gì?” Lâm An hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đối với chú chỉ cần là người mình thích thì không cần tiêu chuẩn gì cả.”
“Vậy sao? Vậy chú thấy mẹ chúng cháu thế nào?”
Câu hỏi ngây thơ của Lâm An làm Lâm Nhạc kinh ngạc đến sặc sụa. Cô với tay cầm vội cốc nước uống một ngụm rồi nhìn con gái mình nói.
“Con hỏi gì thế, chú ấy là chú của mẹ. Trẻ con không được hỏi những chuyện như thế biết không?”
“Chỉ là một tiếng gọi ngoài miệng thôi mà, nào có phải họ hàng gì. Dù chú có thích mẹ hoặc mẹ thích chú thì cũng đâu có gì sai chứ!”
Nghe câu lý giải của Lâm An, Mộ Thần lại cảm thấy cô bé nói cũng không sai. Hai người hoàn toàn không có máu mủ ruột rà hay họ hàng gì, nếu có thích nhau thì cũng đâu có gì là không được chứ!
Nhìn sắc mặt của Mộ Thần có chút trầm xuống, Lâm Nhạc cứ ngỡ là anh đang không vui khi nghe Lâm An nói như thế. Bởi trước đây cô nhiều lần bày tỏ rằng cô thích anh, anh đã thẳng thừng từ chối và nói anh là chú của cô. Dù không họ hàng nhưng anh cũng đã nuôi lớn cô, chuyện tình cảm là không thể. Nghĩ thế, Lâm Nhạc đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm An nói.
“Tiểu An, còn là trẻ con không hiểu chuyện người lớn. Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa biết không? Chú không thích đâu.”
“Đừng mắng con bé, tiểu An chỉ nói những gì đang nghĩ thôi.”
Đưa ánh mắt nuông chiều nhìn về phía Lâm An anh nhẹ giọng.
“Tiểu An nói rất đúng, giữa chú và mẹ cháu không có họ hàng hay máu mủ gì, chuyện có tình cảm với nhau cũng không có gì là sai. Nhưng chuyện người lớn không đơn giản như tiểu An nghĩ, nào ăn cơm nhiều vào đi.”
“Vâng ạ.”
Chuyện có tình cảm với nhau không có gì là sai? Chú ấy vừa nói mấy câu đó sao? Mình không nghe lầm chứ! Chẳng phải bảy năm trước chú ấy nói không thể sao? Bây giờ lại nói… Rốt cuộc chú ấy có biết mình đang nói gì không?
Sau bữa ăn, Mộ Thần ngỏ ý muốn đưa Lâm Kỳ và Lâm An đi chơi một vòng thành phố. Lâm Nhạc rất nhanh đã lên tiếng từ chối, nhưng hai bảo bối nhỏ thì lại khác. Không còn cách nào khác Lâm Nhạc đành phải đi cùng hai bảo bối lên xe của Mộ Thần.
Anh đưa ba mẹ con đi một vòng thành phố, rồi lại đến khu vui chơi dành cho trẻ em. Lâm An nở nụ cười tươi tắn trên môi với vẻ mặt vô cùng thích thú, Lâm Kỳ tuy không bày ra vẻ mặt hớn hở như em gái mình, nhưng cậu bé cũng rất thích thú với những nơi cậu đến. Mộ Thần luôn chú ý đến những thái độ cử chỉ của cậu bé, có nhìn thế nào anh cũng thấy thằng bé vô cùng giống mình. Rốt cuộc là sao chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi trên băng ghế chờ tiểu An và Lâm Nhạc chơi vòng quay, Mộ Thần nhìn sang Lâm Kỳ hỏi.
“Sao cháu không ra đó chơi với em?”
“Trò ấy trẻ con lắm, cháu không thích.”
“Thế cháu thích gì?”
“Chú có thể cho cháu sao?”
“Bất cứ thứ gì cháu muốn chú đều có thể cho.”
“Cháu thích có ba. Chú có chỗ được không?”
Câu nói đơn giản giản nhưng Mộ Thần thật sự không biết trả lời sao cho đúng. Đứa trẻ nào cũng thích có ba, nhưng sao câu nói phát ra từ miệng tiểu Kỳ lại làm lòng anh nhói lên một cơn đau. Rốt cuộc là vì sao?
“Chú cũng rất muốn tìm ba cho cháu, nhưng thật sự chú không biết bà cháu là ai cả.”
“Là chú không muốn tìm hiểu chứ không phải không biết.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Chú không thấy giữa chú và cháu rất giống nhau sao? Chú không tò mò về điều này sao?”
“Thần, anh làm gì ở đây thế?”
Còn chưa kịp nói gì, Mộ Thần đã nghe giọng của Mục Tử Yên gọi mình. Cô ta nhanh chóng tiến về phía anh, vừa nhìn thấy Lâm Kỳ cô ta ngạc nhiên đến tròn mắt. Thằng nhóc này sao lại giống Mộ Thần như vậy chứ! Chẳng lẽ…
“Cô đến đây làm gì?”
“Em… tình cờ đi ngang qua, cậu bé này là ai thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro