Chương 23
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Cùng lúc đó Lâm Nhạc cũng đưa Lâm An đến. Nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Nhạc cùng một đứa bé nữa, Mục Tử Yên vô cùng kinh ngạc đến không tin vào mắt mình. Hai đứa trẻ này đều có nét giống với Mộ Thần, đặc biệt là thằng nhóc kia. Chẳng lẽ cả hai đứa trẻ này đều là con của Lâm Nhạc và Mộ Thần sao? Vẫn giữ được bình tĩnh Mục Tử Yên lên tiếng.
“Nhạc Nhạc, em cũng ở đây sao? Hai đứa trẻ này là ai thế?”
“Đây là con của tôi.”
“Con của em sao? Em lấy chồng từ bao giờ thế?”
“Việc này tôi cũng cần báo cáo với chị sao?”
“Chị không có ý đó, chị chỉ quan tâm em thôi, chị không có ý gì đâu. Thần, em không cố ý xỉa xói Nhạc Nhạc đâu.”
“Đủ rồi, cô đến đây có việc gì không?” Mộ Thần khó chịu hỏi.
“Em đến nhà tìm nghe người giúp việc trong nhà nói anh ra ngoài, em chỉ là đi một vòng cho khuây khỏa thì vô tình gặp anh ở đây.”
“Cô đến nhà tìm tôi có việc gì?”
“Ba mẹ em muốn hỏi anh là định bao giờ tính đến chuyện hôn nhân của chúng ta. Trước đây anh từng nói đợi khi tìm được Nhạc Nhạc về thì sẽ tính chuyện kết hôn. Em đã đợi anh bảy năm rồi, bây giờ Nhạc Nhạc cũng đã trở về. Chúng ta cũng nên…”
Nghe câu nói này của Mục Tử Yên, Lâm Nhạc mới biết những gì trợ lý Trình nói với mình đều là sự thật. Chú ấy vì sự biến mất của mình mà hoãn kết hôn bảy năm, hay vì muốn để mình chính mắt nhìn thấy chú ấy kết hôn để hoàn toàn chết tâm với chú ấy đây?
Ánh mắt Mộ Thần nhìn chằm chằm về phía Lâm Nhạc như dò xét, nhìn sắc mặt cô có chút trầm xuống khi nghe Mục Tử Yên nhắc đến chuyện kết hôn làm anh thầm nghĩ. Nhạc Nhạc sao thế nhỉ! Sao nghe Mục Tử Yên nhắc đến chuyện kết hôn của mình sắc mặt lại khó coi như vậy. Chẳng lẽ Nhạc Nhạc vẫn còn tình cảm với mình sao? Không hiểu vì sao khi nghĩ đến vấn đề này trong lòng anh lại cảm thấy có chút vui nhỉ!
Trái lại với tâm trạng thích thú của Mộ Thần, Lâm Kỳ và Lâm An nghe Mục Tử Yên nhắc đến chuyện kết hôn thì lập tức không vui. Nhìn thấy Mục Tử Yên bước đến ôm lấy cánh tay của Mộ Thần, Lâm An không chịu được liền bước đến gở tay cô ta ra rồi bày ra vẻ mặt nũng nịu đưa tay về phía Mộ Thần nói.
“Tiểu An muốn được chú bế.”
Nhìn gương mặt đáng yêu đang nũng nịu, Mộ Thần không cưỡng lại được mà khom người xuống bế Lâm An. Mục Tử Yên thấy thế thì vô cùng tức giận, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Lâm An siết chặt bàn tay mình thầm mắng.
“Tiểu quỷ chết tiệt, mẹ mày dạy mày làm thế đúng không? Muốn cướp Mộ Thần từ tay tao chứ gì, không dễ thế đâu.”
Mục Tử Yên nở nụ cười gượng gạo, vẻ mặt giả tạo bước đến gần Mộ Thần lên tiếng.
“Thần, không còn sớm nữa. Chúng ta trở về gặp ba mẹ em một chút, có lẽ ba mẹ đang đợi.”
“Chuyện đó hôm khác nói đi! Hôm nay tôi bận.”
“Nhưng…”
Nhận thấy ánh mắt khó chịu của Mộ Thần đang nhìn mình, Mục Tử Yên cũng không dám nói gì thêm nữa. Cô ta lại bày ra vẻ mặt đáng thương đầy ủy khuất như đang bị bắt nạt khiến Lâm Nhạc cảm thấy buồn cười. Cảm thấy nhàm chán với vở kịch vợ chồng của hai người, Lâm Nhạc bước đến đón lấy tiểu An từ trong lòng Mộ Thần nói.
“Không dám làm phiền chủ tịch Mộ nữa, nếu chủ tịch Mộ có việc thì cứ đi đi. Tôi cũng có việc phải trở về rồi.”
“Tiểu An không muốn, tiểu An muốn chú Mộ cơ.”
“Tiểu An ngoan, chú Mộ đây còn bận theo vợ tương lai về bàn chuyện hôn nhân đại sự, không có thời gian chơi với con. Chúng ta về thôi.”
Lâm Nhạc vừa nói vừa đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía Mộ Thần rồi quay lưng đi. Lâm Kỳ cho hai bàn tay nhỏ cho vào túi quần chậm rãi đến trước mặt Mộ Thần lên tiếng.
“Cơ hội là do chúng cháu tạo ra, nhưng có vẻ chú không biết trân trọng rồi.”
Nói dứt lời Lâm Kỳ nhanh chân bước theo mẹ mình rời khỏi. Mộ Thần im lặng nhìn theo ba mẹ con đang rời đi mà trầm tư. Điều anh đang nghĩ không phải là tiếc nuối cơ hội của Lâm Kỳ nói, mà anh cảm thấy trong lời nói của Lâm Nhạc dường như đang chứa sự giận dỗi và trách móc. Dường như Nhạc Nhạc vẫn còn rất để tâm đến anh, chẳng lẽ cô ấy đang ghen sao?Nếu đúng như thế thì Nhạc Nhạc vẫn còn tình cảm với anh rồi! Vậy người mà bảy năm trước cô ấy yêu thầm là ai? Khoan đã, năm đó Nhạc Nhạc nói người Nhạc Nhạc thích sắp đính hôn với người khác. Trùng hợp thời điểm đó mình cũng sắp đính hôn với Mục Tử Yên. Chẳng lẽ người Nhạc Nhạc nói đến lúc đó là mình sao? Nhưng nếu từ đầu đến cuối người Nhạc Nhạc thích chỉ có mình, vậy vì sao lại có con với người khác chứ! Chuyện này rốt cuộc còn khúc mắc ở đâu?
“Thần, anh đang nghĩ gì thế? Chúng ta đi thôi.”
Sắc mặt trở nên khó chịu khi thấy Mục Tử Yên chạm vào mình. Anh rút tay mình ra khỏi tay Mục Tử Yên một cách dứt khoát nói.
“Không còn sớm nữa, chuyện đó hôm khác bàn đi.”
“Thần, em đã đợi anh bảy năm rồi. Anh định để em chờ anh đến lỡ làng đời con gái sao? Đây là cách anh chịu trách nhiệm với em sao?”
Mộ Thần tuy có chút ái náy về đêm bảy năm trước đã xâm phạm cô ta, nhưng anh đã cố gắng bù đắp cho cô tất cả những gì anh có thể. Tuy không còn cách nào khác đành phải hứa hôn với cô ta, nhưng với sự đòi hỏi thái quá của cô ta đã làm anh khó chịu.
“Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm với cô vì sai lầm của mình bảy năm trước, nhưng tôi không nói mình sẽ yêu cô. Cô muốn thân phận Mộ phu nhân tôi có thể cho cô, nhưng cô đừng đòi hỏi thái quá. Cô sẽ không bao giờ có được trái tim tôi đâu.”
Vừa dứt lời Mộ Thần quay lưng bỏ đi không nhìn lại. Mục Tử Yên tức điên lên đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía anh siết chặt chiếc túi xách trong tay nói.
“Tôi sẽ không để anh và con khốn kia đến với nhau đâu. Thứ tôi muốn nhất định sẽ lấy cho bằng được. Thân phận Mộ phu nhân này tôi nhất định phải làm, để cô ta cả đời phải sống trong thân phận tiểu tam giật chồng người khác bị người đời phỉ bán. Lâm Nhạc, cô không thắng được tôi đâu.”
“Nhạc Nhạc, em cũng ở đây sao? Hai đứa trẻ này là ai thế?”
“Đây là con của tôi.”
“Con của em sao? Em lấy chồng từ bao giờ thế?”
“Việc này tôi cũng cần báo cáo với chị sao?”
“Chị không có ý đó, chị chỉ quan tâm em thôi, chị không có ý gì đâu. Thần, em không cố ý xỉa xói Nhạc Nhạc đâu.”
“Đủ rồi, cô đến đây có việc gì không?” Mộ Thần khó chịu hỏi.
“Em đến nhà tìm nghe người giúp việc trong nhà nói anh ra ngoài, em chỉ là đi một vòng cho khuây khỏa thì vô tình gặp anh ở đây.”
“Cô đến nhà tìm tôi có việc gì?”
“Ba mẹ em muốn hỏi anh là định bao giờ tính đến chuyện hôn nhân của chúng ta. Trước đây anh từng nói đợi khi tìm được Nhạc Nhạc về thì sẽ tính chuyện kết hôn. Em đã đợi anh bảy năm rồi, bây giờ Nhạc Nhạc cũng đã trở về. Chúng ta cũng nên…”
Nghe câu nói này của Mục Tử Yên, Lâm Nhạc mới biết những gì trợ lý Trình nói với mình đều là sự thật. Chú ấy vì sự biến mất của mình mà hoãn kết hôn bảy năm, hay vì muốn để mình chính mắt nhìn thấy chú ấy kết hôn để hoàn toàn chết tâm với chú ấy đây?
Ánh mắt Mộ Thần nhìn chằm chằm về phía Lâm Nhạc như dò xét, nhìn sắc mặt cô có chút trầm xuống khi nghe Mục Tử Yên nhắc đến chuyện kết hôn làm anh thầm nghĩ. Nhạc Nhạc sao thế nhỉ! Sao nghe Mục Tử Yên nhắc đến chuyện kết hôn của mình sắc mặt lại khó coi như vậy. Chẳng lẽ Nhạc Nhạc vẫn còn tình cảm với mình sao? Không hiểu vì sao khi nghĩ đến vấn đề này trong lòng anh lại cảm thấy có chút vui nhỉ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái lại với tâm trạng thích thú của Mộ Thần, Lâm Kỳ và Lâm An nghe Mục Tử Yên nhắc đến chuyện kết hôn thì lập tức không vui. Nhìn thấy Mục Tử Yên bước đến ôm lấy cánh tay của Mộ Thần, Lâm An không chịu được liền bước đến gở tay cô ta ra rồi bày ra vẻ mặt nũng nịu đưa tay về phía Mộ Thần nói.
“Tiểu An muốn được chú bế.”
Nhìn gương mặt đáng yêu đang nũng nịu, Mộ Thần không cưỡng lại được mà khom người xuống bế Lâm An. Mục Tử Yên thấy thế thì vô cùng tức giận, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Lâm An siết chặt bàn tay mình thầm mắng.
“Tiểu quỷ chết tiệt, mẹ mày dạy mày làm thế đúng không? Muốn cướp Mộ Thần từ tay tao chứ gì, không dễ thế đâu.”
Mục Tử Yên nở nụ cười gượng gạo, vẻ mặt giả tạo bước đến gần Mộ Thần lên tiếng.
“Thần, không còn sớm nữa. Chúng ta trở về gặp ba mẹ em một chút, có lẽ ba mẹ đang đợi.”
“Chuyện đó hôm khác nói đi! Hôm nay tôi bận.”
“Nhưng…”
Nhận thấy ánh mắt khó chịu của Mộ Thần đang nhìn mình, Mục Tử Yên cũng không dám nói gì thêm nữa. Cô ta lại bày ra vẻ mặt đáng thương đầy ủy khuất như đang bị bắt nạt khiến Lâm Nhạc cảm thấy buồn cười. Cảm thấy nhàm chán với vở kịch vợ chồng của hai người, Lâm Nhạc bước đến đón lấy tiểu An từ trong lòng Mộ Thần nói.
“Không dám làm phiền chủ tịch Mộ nữa, nếu chủ tịch Mộ có việc thì cứ đi đi. Tôi cũng có việc phải trở về rồi.”
“Tiểu An không muốn, tiểu An muốn chú Mộ cơ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu An ngoan, chú Mộ đây còn bận theo vợ tương lai về bàn chuyện hôn nhân đại sự, không có thời gian chơi với con. Chúng ta về thôi.”
Lâm Nhạc vừa nói vừa đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía Mộ Thần rồi quay lưng đi. Lâm Kỳ cho hai bàn tay nhỏ cho vào túi quần chậm rãi đến trước mặt Mộ Thần lên tiếng.
“Cơ hội là do chúng cháu tạo ra, nhưng có vẻ chú không biết trân trọng rồi.”
Nói dứt lời Lâm Kỳ nhanh chân bước theo mẹ mình rời khỏi. Mộ Thần im lặng nhìn theo ba mẹ con đang rời đi mà trầm tư. Điều anh đang nghĩ không phải là tiếc nuối cơ hội của Lâm Kỳ nói, mà anh cảm thấy trong lời nói của Lâm Nhạc dường như đang chứa sự giận dỗi và trách móc. Dường như Nhạc Nhạc vẫn còn rất để tâm đến anh, chẳng lẽ cô ấy đang ghen sao?Nếu đúng như thế thì Nhạc Nhạc vẫn còn tình cảm với anh rồi! Vậy người mà bảy năm trước cô ấy yêu thầm là ai? Khoan đã, năm đó Nhạc Nhạc nói người Nhạc Nhạc thích sắp đính hôn với người khác. Trùng hợp thời điểm đó mình cũng sắp đính hôn với Mục Tử Yên. Chẳng lẽ người Nhạc Nhạc nói đến lúc đó là mình sao? Nhưng nếu từ đầu đến cuối người Nhạc Nhạc thích chỉ có mình, vậy vì sao lại có con với người khác chứ! Chuyện này rốt cuộc còn khúc mắc ở đâu?
“Thần, anh đang nghĩ gì thế? Chúng ta đi thôi.”
Sắc mặt trở nên khó chịu khi thấy Mục Tử Yên chạm vào mình. Anh rút tay mình ra khỏi tay Mục Tử Yên một cách dứt khoát nói.
“Không còn sớm nữa, chuyện đó hôm khác bàn đi.”
“Thần, em đã đợi anh bảy năm rồi. Anh định để em chờ anh đến lỡ làng đời con gái sao? Đây là cách anh chịu trách nhiệm với em sao?”
Mộ Thần tuy có chút ái náy về đêm bảy năm trước đã xâm phạm cô ta, nhưng anh đã cố gắng bù đắp cho cô tất cả những gì anh có thể. Tuy không còn cách nào khác đành phải hứa hôn với cô ta, nhưng với sự đòi hỏi thái quá của cô ta đã làm anh khó chịu.
“Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm với cô vì sai lầm của mình bảy năm trước, nhưng tôi không nói mình sẽ yêu cô. Cô muốn thân phận Mộ phu nhân tôi có thể cho cô, nhưng cô đừng đòi hỏi thái quá. Cô sẽ không bao giờ có được trái tim tôi đâu.”
Vừa dứt lời Mộ Thần quay lưng bỏ đi không nhìn lại. Mục Tử Yên tức điên lên đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía anh siết chặt chiếc túi xách trong tay nói.
“Tôi sẽ không để anh và con khốn kia đến với nhau đâu. Thứ tôi muốn nhất định sẽ lấy cho bằng được. Thân phận Mộ phu nhân này tôi nhất định phải làm, để cô ta cả đời phải sống trong thân phận tiểu tam giật chồng người khác bị người đời phỉ bán. Lâm Nhạc, cô không thắng được tôi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro