Chương 24
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Lâm Nhạc đưa Lâm Kỳ và Lâm An về nhà, trong lòng cảm giác bực tức đến khó chịu làm cô chẳng cảm thấy vui. Cô ta không nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt người khác thì sợ người khác không biết hai người họ là một đôi sao? Còn chú ấy cũng thế, nghe người ta hối thúc kết hôn thì thích gần chết mà còn giả vờ bày ra vẻ mặt gượng ép đó làm gì chứ!
Càng nghĩ Lâm Nhạc lại càng cảm thấy cay cú trong lòng. Cố tình diễn vở tình cảm gắn bó lâu dài không thể chia cắt cho cô xem sao? Ai muốn xem chứ! Tôi cũng chống mắt lên xem hai người hạnh phúc được bao lâu đấy! Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mẹ mình, Lâm Kỳ bước đến ghế ngồi đối diện cô hỏi.
“Mẹ sao vậy, không vui sao?”
“Không có, mẹ có gì không vui chứ!”
“Thật sao? Con thấy từ lúc về nhà đến giờ mẹ cứ mặt mày cao có, còn tự nói chuyện một mình nữa.”
Lâm Nhạc kéo Lâm Kỳ ngồi xuống cạnh mình xoa đầu cậu yêu chiều nói.
“Đại thiếu gia của tôi, mẹ không có gì thật mà! À tiểu An đâu?”
“Tiểu An ngủ rồi ạ.”
“Vậy sao con không ngủ?”
“Mẹ, mẹ thích chú Mộ đúng không?”
Câu hỏi của Lâm Kỳ làm nụ cười trên môi của Lâm Nhạc trở nên cứng nhắc rồi tắt hẳn. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Kỳ cô vội nở nụ cười gượng gạo nói.
“Con nghĩ gì thế, chú ấy là chú…”
“Mẹ không cần dấu con đâu. Mẹ và chú đâu có họ hàng máu mủ, mẹ có thích chú ấy thì có gì là sai đâu.”
“Con là trẻ con con không hiểu chuyện của người lớn đâu. Ngoan đi ngủ đi!”
“Không phải là con không hiểu chuyện người lớn, mà là do mẹ không dám đối diện thôi. Mẹ, hạnh phúc của chính bản thân mình phải tự mình giành lấy, không thể vì một chút hiểu lầm hay khó khăn mà từ bỏ. Con không biết trước đây vì sao hai người trở mặt, nhưng con nhìn thấy được chú ấy rất để tâm đến mẹ. Con muốn hỏi mẹ, chú ấy có phải là ba của chúng con không?”
Lâm Nhạc ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Lâm Kỳ. Vì sao thằng bé lại hỏi mình như thế! Chẳng lẽ Lệ Quân đã nói gì với thằng bé sao?
“Tiểu Kỳ à, thật ra…”
Định giải thích với Lâm Kỳ để cậu bé bỏ suy nghĩ Mộ Thần là ba, nhưng chưa nói được gì thì điện thoại của cô lại vang lên. Lâm Nhạc nhìn điện thoại rồi lại nhìn Lâm Kỳ nói.
“Mẹ nghe điện thoại.”
Lâm Nhạc cầm điện thoại bước ra bên ngoài, Lâm Kỳ cầm mẫu tóc trên tay. Lúc nãy cậu bé đã định đưa cho Mộ Thần để anh xét nghiệm, nhưng chưa kịp nói gì thì Mục Tử Yên đã đến phá đám rồi. Nhìn mẫu tóc trong tay cậu bé thầm nghĩ.
“Đành tự mình làm vậy.”
Lâm Nhạc cầm điện thoại bước ra ngoài nghe máy. Đầu dây bên kia Phùng Lệ Quân liền vui vẻ lên tiếng.
“Bạn thân mến, mình đang chuẩn bị lên chuyến bay đến với cậu đây! Sau mười hai tiếng nữa cậu nhớ ra sân bay đón mình đấy!”
“Cậu cũng sang đây luôn sao?”
“Đúng thế, còn có anh Mạnh Đình nữa. Mình và anh ấy đến đó công tác hai tháng, sẵn tiện muốn cùng cậu và hai bảo bối đi du lịch một chuyến.”
“Cậu thì hãy rồi mình thì vẫn thê thảm đây.”
“Có khó khăn gì sao?”
“Cậu thừa biết chú ấy sẽ thế nào khi phát hiện ra mình còn gì, mình chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này thôi.”
“Được rồi đừng than thở nữa, dù gì anh ta cũng là…”
“Cậu tuyệt đối không được nhắc mối quan hệ đó với bất kỳ ai nghe không? Tiểu Kỳ nghi ngờ rồi, mình còn đang định hỏi cậu xem cậu có lỡ lời nói ra không đấy!”
“Mình đâu có điên chứ! Nhưng tiểu Kỳ tinh ý như thế, cha con họ tiếp xúc nhiều thể nào cũng sẽ bại lộ thôi. Vã lại, tiểu Kỳ cứ như bản sau của anh ta ấy, cậu giấu được bao lâu chứ!”
“Đến đâu hay đến đó thôi, chú ấy sắp kết hôn rồi. Mình không muốn làm người phá vỡ hạnh phúc của chú ấy nữa.”
“Thôi được rồi mai gặp nhé! Mình phải lên máy bay rồi.”
“Được hẹn gặp cậu ngày mai.”
Vừa cúp điện thoại tâm trạng còn đang miên man suy nghĩ lung tung, chợt cô nhìn thấy Mộ Thần đang đứng trước cửa thang máy nhìn cô. Cô bị hoa mắt sao? Chẳng phải lúc nãy theo Mục Tử Yên về ra mắt bố mẹ vợ bàn chuyện kết hôn à! Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây thế? Khoan đã, cuộc nói chuyện nãy giờ của mình và Lệ Quân chú ấy có nghe thấy không?
Mộ Thần từng bước chậm rãi bước về phía cô, sắc mặt vẫn một vẻ lạnh lùng không cảm xúc làm Lâm Nhạc hoang mang lo lắng. Cô theo phản xạ lùi lại về sau, định quay lưng trở vào nhà thì đã bị anh tóm lại áp vào tường. Cô lắp bắp.
“Chú… chú làm gì thế?”
“Tại sao bỏ chạy? Có tật giật mình sao?”
“Có tật… tật gì chứ! Tôi…”
“Vừa rồi nói chuyện với ai? Nói lại nghe xem?”
Chú ấy nghe thấy rồi sao?
Càng nghĩ Lâm Nhạc lại càng cảm thấy cay cú trong lòng. Cố tình diễn vở tình cảm gắn bó lâu dài không thể chia cắt cho cô xem sao? Ai muốn xem chứ! Tôi cũng chống mắt lên xem hai người hạnh phúc được bao lâu đấy! Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mẹ mình, Lâm Kỳ bước đến ghế ngồi đối diện cô hỏi.
“Mẹ sao vậy, không vui sao?”
“Không có, mẹ có gì không vui chứ!”
“Thật sao? Con thấy từ lúc về nhà đến giờ mẹ cứ mặt mày cao có, còn tự nói chuyện một mình nữa.”
Lâm Nhạc kéo Lâm Kỳ ngồi xuống cạnh mình xoa đầu cậu yêu chiều nói.
“Đại thiếu gia của tôi, mẹ không có gì thật mà! À tiểu An đâu?”
“Tiểu An ngủ rồi ạ.”
“Vậy sao con không ngủ?”
“Mẹ, mẹ thích chú Mộ đúng không?”
Câu hỏi của Lâm Kỳ làm nụ cười trên môi của Lâm Nhạc trở nên cứng nhắc rồi tắt hẳn. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Kỳ cô vội nở nụ cười gượng gạo nói.
“Con nghĩ gì thế, chú ấy là chú…”
“Mẹ không cần dấu con đâu. Mẹ và chú đâu có họ hàng máu mủ, mẹ có thích chú ấy thì có gì là sai đâu.”
“Con là trẻ con con không hiểu chuyện của người lớn đâu. Ngoan đi ngủ đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải là con không hiểu chuyện người lớn, mà là do mẹ không dám đối diện thôi. Mẹ, hạnh phúc của chính bản thân mình phải tự mình giành lấy, không thể vì một chút hiểu lầm hay khó khăn mà từ bỏ. Con không biết trước đây vì sao hai người trở mặt, nhưng con nhìn thấy được chú ấy rất để tâm đến mẹ. Con muốn hỏi mẹ, chú ấy có phải là ba của chúng con không?”
Lâm Nhạc ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Lâm Kỳ. Vì sao thằng bé lại hỏi mình như thế! Chẳng lẽ Lệ Quân đã nói gì với thằng bé sao?
“Tiểu Kỳ à, thật ra…”
Định giải thích với Lâm Kỳ để cậu bé bỏ suy nghĩ Mộ Thần là ba, nhưng chưa nói được gì thì điện thoại của cô lại vang lên. Lâm Nhạc nhìn điện thoại rồi lại nhìn Lâm Kỳ nói.
“Mẹ nghe điện thoại.”
Lâm Nhạc cầm điện thoại bước ra bên ngoài, Lâm Kỳ cầm mẫu tóc trên tay. Lúc nãy cậu bé đã định đưa cho Mộ Thần để anh xét nghiệm, nhưng chưa kịp nói gì thì Mục Tử Yên đã đến phá đám rồi. Nhìn mẫu tóc trong tay cậu bé thầm nghĩ.
“Đành tự mình làm vậy.”
Lâm Nhạc cầm điện thoại bước ra ngoài nghe máy. Đầu dây bên kia Phùng Lệ Quân liền vui vẻ lên tiếng.
“Bạn thân mến, mình đang chuẩn bị lên chuyến bay đến với cậu đây! Sau mười hai tiếng nữa cậu nhớ ra sân bay đón mình đấy!”
“Cậu cũng sang đây luôn sao?”
“Đúng thế, còn có anh Mạnh Đình nữa. Mình và anh ấy đến đó công tác hai tháng, sẵn tiện muốn cùng cậu và hai bảo bối đi du lịch một chuyến.”
“Cậu thì hãy rồi mình thì vẫn thê thảm đây.”
“Có khó khăn gì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu thừa biết chú ấy sẽ thế nào khi phát hiện ra mình còn gì, mình chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này thôi.”
“Được rồi đừng than thở nữa, dù gì anh ta cũng là…”
“Cậu tuyệt đối không được nhắc mối quan hệ đó với bất kỳ ai nghe không? Tiểu Kỳ nghi ngờ rồi, mình còn đang định hỏi cậu xem cậu có lỡ lời nói ra không đấy!”
“Mình đâu có điên chứ! Nhưng tiểu Kỳ tinh ý như thế, cha con họ tiếp xúc nhiều thể nào cũng sẽ bại lộ thôi. Vã lại, tiểu Kỳ cứ như bản sau của anh ta ấy, cậu giấu được bao lâu chứ!”
“Đến đâu hay đến đó thôi, chú ấy sắp kết hôn rồi. Mình không muốn làm người phá vỡ hạnh phúc của chú ấy nữa.”
“Thôi được rồi mai gặp nhé! Mình phải lên máy bay rồi.”
“Được hẹn gặp cậu ngày mai.”
Vừa cúp điện thoại tâm trạng còn đang miên man suy nghĩ lung tung, chợt cô nhìn thấy Mộ Thần đang đứng trước cửa thang máy nhìn cô. Cô bị hoa mắt sao? Chẳng phải lúc nãy theo Mục Tử Yên về ra mắt bố mẹ vợ bàn chuyện kết hôn à! Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây thế? Khoan đã, cuộc nói chuyện nãy giờ của mình và Lệ Quân chú ấy có nghe thấy không?
Mộ Thần từng bước chậm rãi bước về phía cô, sắc mặt vẫn một vẻ lạnh lùng không cảm xúc làm Lâm Nhạc hoang mang lo lắng. Cô theo phản xạ lùi lại về sau, định quay lưng trở vào nhà thì đã bị anh tóm lại áp vào tường. Cô lắp bắp.
“Chú… chú làm gì thế?”
“Tại sao bỏ chạy? Có tật giật mình sao?”
“Có tật… tật gì chứ! Tôi…”
“Vừa rồi nói chuyện với ai? Nói lại nghe xem?”
Chú ấy nghe thấy rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro