Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Không Thích
2024-10-18 04:39:12
Ngay cả con trai cả của mình cũng hơi oán giận nói với ông ấy:
“Cha, Sở Uẩn Hề này căn bản không có khả năng thay thế được Nguyệt Nguyệt của chúng con, sao cha mẹ có thể nghĩ tới chuyện bảo bọn con nhận nuôi đứa bé kia như vậy?”
Mộc lão phu nhân vốn muốn để Sở Uẩn Hề dưới danh nghĩa của con trai cả mình, nhưng mà con trai cả và con dâu cả đều không đồng ý.
Mà lúc này con dâu cả vì mất đi đứa bé, cảm xúc đã gần như sắp hỏng mất.
Mộc lão phu nhân không dám quá cưỡng cầu hai vợ chồng bọn họ, nhưng mà mình đã đồng ý với em gái để Sở Uẩn Hề ở bên người, cho nên Mộc lão phu nhân nghĩ một lát, Mộc gia có nhiều cháu trai, cháu gái duy nhất cũng bị mất, cho nên giữ Sở Uẩn Hề ở lại Mộc gia.
…
Bên này Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Uẩn Hề không còn khẩn trương và lo lắng như vừa rồi nữa, thì lộ ra tươi cười hòa ái nói:
“Hề Hề, chuyện bà nội nói với cháu, cháu phải để trong lòng, cháu phải biết rằng bà nội làm như vậy đều là vì cháu, vì Sở gia chúng ta. Cháu phải kiên trì thêm một chút, chúng ta sắp thành công rồi!”
Sở Uẩn Hề đang ăn cơm nghe thấy lời Sở lão phu nhân nói xong, thì ngoan ngoãn gật đầu.
Gia thế của Mộc gia mạnh hơn Sở gia bọn họ gấp trăm lần, mà cô ta có thể lớn lên ở Mộc gia, đều là dựa vào bà nội cô ta trù tính cho cô ta.
Cho nên từ nhỏ cô ta đã biết, bất cứ chuyện gì nghe bà nội nói sẽ không sai.
Mà lúc này cô ta lo lắng chính là, nếu Mộc Uẩn Nguyệt kia thật sự trở về mà nói, người Mộc gia còn cưng chiều cô ta như trước sao?
Nếu không có sự cưng chiều của bọn họ, vậy kế hoạch của cô ta và bà nội…
Sở Uẩn Hề nghĩ đến đây, trong mắt không nhịn được lại có lo lắng.
Dù sao cô ta ở Mộc gia cũng không phải được mọi người yêu thích, ví dụ như cha mẹ ruột của Mộc Uẩn Nguyệt, cũng chính là con trai cả Mộc Hoành Đào và con dâu cả Giang Tinh Mạn của Mộc lão phu nhân, cùng với con trai cả của bọn họ Mộc Cảnh Trần.
Mười mấy năm qua cô ta lấy lòng bọn họ vô số lần, nhưng mà bọn họ đối với cô ta vẫn rất lạnh nhạt.
Ở trong lòng bọn họ, con gái ruột và em gái ruột của bọn họ mới là quan trọng nhất.
Đặc biệt là Giang Tinh Mạn, cho dù mình ngoan ngoãn trước mặt bà ấy, nhưng vẫn không chiếm được một ánh mắt trìu mến của bà ấy.
À, người như bọn họ xứng đáng mất đi đứa bé, Sở Uẩn Hề oán hận nghĩ, cô ta hy vọng cả đời này bọn họ không tìm được Mộc Uẩn Nguyệt đã mất đi.
Nói đến Mộc Uẩn Nguyệt, trong lòng Sở Uẩn Hề càng ghen tị.
Lúc trước khi bà nội ôm cô ta và Mộc gia, đã sửa tên cô ta thành Uẩn Hề, lúc trước bà nội chính là muốn người Mộc gia có thể nể mặt tên cô ta có chút tương tự với Mộc Uẩn Nguyệt, mà đổi tên cô ta thành Mộc Uẩn Hề.
Đâu biết cô ta ở Mộc gia mười mấy năm, vẫn mang họ “Sở”, tuy bên ngoài đều biết cô ta là đại tiểu thư duy nhất của Mộc gia, nhưng vì họ của cô ta, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt của người khác nhìn cô ta đều hơi kỳ lạ.
Cũng may người Mộc gia ngoại trừ vợ chồng đại phòng không thân thiết với cô ta ra, những người khác đều vì cô ta là bé gái duy nhất của Mộc gia, cho nên đều cưng chiều cô ta.
Vì thế người ngoài thấy cô ta ở Mộc gia được chiều như vậy, mới có thể nịnh bợ và lấy lòng cô ta.
Sở lão phu nhân nhìn thấy cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà ta gật đầu hài lòng.
“Cha, Sở Uẩn Hề này căn bản không có khả năng thay thế được Nguyệt Nguyệt của chúng con, sao cha mẹ có thể nghĩ tới chuyện bảo bọn con nhận nuôi đứa bé kia như vậy?”
Mộc lão phu nhân vốn muốn để Sở Uẩn Hề dưới danh nghĩa của con trai cả mình, nhưng mà con trai cả và con dâu cả đều không đồng ý.
Mà lúc này con dâu cả vì mất đi đứa bé, cảm xúc đã gần như sắp hỏng mất.
Mộc lão phu nhân không dám quá cưỡng cầu hai vợ chồng bọn họ, nhưng mà mình đã đồng ý với em gái để Sở Uẩn Hề ở bên người, cho nên Mộc lão phu nhân nghĩ một lát, Mộc gia có nhiều cháu trai, cháu gái duy nhất cũng bị mất, cho nên giữ Sở Uẩn Hề ở lại Mộc gia.
…
Bên này Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Uẩn Hề không còn khẩn trương và lo lắng như vừa rồi nữa, thì lộ ra tươi cười hòa ái nói:
“Hề Hề, chuyện bà nội nói với cháu, cháu phải để trong lòng, cháu phải biết rằng bà nội làm như vậy đều là vì cháu, vì Sở gia chúng ta. Cháu phải kiên trì thêm một chút, chúng ta sắp thành công rồi!”
Sở Uẩn Hề đang ăn cơm nghe thấy lời Sở lão phu nhân nói xong, thì ngoan ngoãn gật đầu.
Gia thế của Mộc gia mạnh hơn Sở gia bọn họ gấp trăm lần, mà cô ta có thể lớn lên ở Mộc gia, đều là dựa vào bà nội cô ta trù tính cho cô ta.
Cho nên từ nhỏ cô ta đã biết, bất cứ chuyện gì nghe bà nội nói sẽ không sai.
Mà lúc này cô ta lo lắng chính là, nếu Mộc Uẩn Nguyệt kia thật sự trở về mà nói, người Mộc gia còn cưng chiều cô ta như trước sao?
Nếu không có sự cưng chiều của bọn họ, vậy kế hoạch của cô ta và bà nội…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Uẩn Hề nghĩ đến đây, trong mắt không nhịn được lại có lo lắng.
Dù sao cô ta ở Mộc gia cũng không phải được mọi người yêu thích, ví dụ như cha mẹ ruột của Mộc Uẩn Nguyệt, cũng chính là con trai cả Mộc Hoành Đào và con dâu cả Giang Tinh Mạn của Mộc lão phu nhân, cùng với con trai cả của bọn họ Mộc Cảnh Trần.
Mười mấy năm qua cô ta lấy lòng bọn họ vô số lần, nhưng mà bọn họ đối với cô ta vẫn rất lạnh nhạt.
Ở trong lòng bọn họ, con gái ruột và em gái ruột của bọn họ mới là quan trọng nhất.
Đặc biệt là Giang Tinh Mạn, cho dù mình ngoan ngoãn trước mặt bà ấy, nhưng vẫn không chiếm được một ánh mắt trìu mến của bà ấy.
À, người như bọn họ xứng đáng mất đi đứa bé, Sở Uẩn Hề oán hận nghĩ, cô ta hy vọng cả đời này bọn họ không tìm được Mộc Uẩn Nguyệt đã mất đi.
Nói đến Mộc Uẩn Nguyệt, trong lòng Sở Uẩn Hề càng ghen tị.
Lúc trước khi bà nội ôm cô ta và Mộc gia, đã sửa tên cô ta thành Uẩn Hề, lúc trước bà nội chính là muốn người Mộc gia có thể nể mặt tên cô ta có chút tương tự với Mộc Uẩn Nguyệt, mà đổi tên cô ta thành Mộc Uẩn Hề.
Đâu biết cô ta ở Mộc gia mười mấy năm, vẫn mang họ “Sở”, tuy bên ngoài đều biết cô ta là đại tiểu thư duy nhất của Mộc gia, nhưng vì họ của cô ta, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt của người khác nhìn cô ta đều hơi kỳ lạ.
Cũng may người Mộc gia ngoại trừ vợ chồng đại phòng không thân thiết với cô ta ra, những người khác đều vì cô ta là bé gái duy nhất của Mộc gia, cho nên đều cưng chiều cô ta.
Vì thế người ngoài thấy cô ta ở Mộc gia được chiều như vậy, mới có thể nịnh bợ và lấy lòng cô ta.
Sở lão phu nhân nhìn thấy cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà ta gật đầu hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro