Tình Bấn Loạn: Nữ Nhân Sau Lưng Vai Ác
Chọn Lại, Được Ăn Cả Ngã Về Không
Đơn giản là Chi
2024-06-09 00:45:20
Minh Hạ năm thứ 18–Khuynh Thần trị vì.
Cơn bão tuyết ào ạt phủ kín mọi thứ, cả bầu trời và mặt đất trở nên mờ mịt bởi những hạt tuyết trắng xóa bay tứ phía, bị cuốn đi bởi cơn gió mạnh mẽ. Không gian bao quanh là một màu trắng tinh khiết, khung cảnh tĩnh lặng và lạnh lẽo, khiến ai cũng phải rùng mình.
Giữa màu trắng bạt ngàn ấy hiện ra một mảng đỏ chói mắt, nổi bật giữa mảng đỏ đó là dáng người nhỏ nhắn của một nữ nhân. Khuôn mặt nàng trắng bệch, môi tái đi vì giá lạnh, đôi mắt hờ hững, chiếc mũi nhỏ đang cố gắng duy trì hô hấp. Vẻ ngoài của nàng xinh đẹp tuyệt trần nhưng vô cùng bi thương, nhìn vào thật khiến người ta phải đau lòng.
Cơn đau kinh người truyền khắp thân thể của Đường Ân, máu từ chiếc gươm cắm bên ngực trái của nàng vẫn không ngừng chảy.
"Khuynh Thần, ngươi phản bội ta. Tận kiếp này ta ngu ngốc một lòng vì ngươi, xin kiếp sau tránh xa nghìn bước, nguyện dấn thân vào một đời ác độc, trả lại ngươi gấp 10 lần"
Nàng rơi nước mắt. Tuyết trắng từ mặt đất bay lên ôm phủ lấy nàng.
...
Minh Hạ năm thứ 17–Khuynh Thần trị vì.
– Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh dậy. Tiểu thư, sắp đến giờ rồi...!!
Tiếng gọi gấp gáp, giục giã vang lên liền hồi khiến Đường Ân choàng mở mắt, giật mình ngồi bật dậy.
Nàng thở hổn hển, mồ hôi túa ra ướt hết cả tóc tái, mặt mũi đỏ bừng bừng. Nàng đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh rồi lại nhìn sang phía cạnh giường. Án Nhy đang cung kính đứng cạnh, nét mặt tỏ rõ sự bất lực, vội vã:
– Tiểu thư gặp ác mộng sao ? Người hãy bình tĩnh lại rồi em sẽ giúp người sửa soạn trang điểm, sắp đến giờ rồi.
– Em, là Án Nhy ? Đây là phủ Đường gia sao ?
Đường Ân tròn xoe mắt, nàng bất ngờ kéo lấy tay Án Nhy, trong đáy mắt hiện rõ lên cái nhìn nửa tin nửa ngờ. Rõ ràng nàng mới ăn một nhát kiếm của chính phu quân mình rồi bị hắn ném ra ngoài giữa trời bão tuyết, thế mờ giờ mở mắt một cái đã nằm trên chiếc giường êm ái quen thuộc.
Án Nhy cau mày khó hiểu trước câu hỏi của tiểu thư, cô chẹp chẹp miệng đỡ tay nàng kéo xuống giường.
– Tiểu thư, không còn thời gian hỏi nữa đâu. Hoàng thượng sắp đến rồi, chúng ta không thể vô lễ được.
– Em nói ai đến ? Hoàng thượng, Khuynh Thần ?
– Áa, không được gọi hẳn tên Hoàng thượng ra, như thế là phạm thượng, ai nghe được sẽ không hay đâu.
Nét mặt Án Nhy có chút hoảng hốt, vội vã đưa tay ra bịt miệng nàng rồi nhất quyết kéo nàng vào phòng tắm. Cô rất nhanh nhẹn chuẩn bị khăn, nước thơm, nhanh chóng giúp tiểu thư cởi đồ, miệng vẫn không ngừng nói:
– Hôm nay Hoàng thượng đích thân đến Đường gia ngỏ chuyện với Lão gia và phu nhân, có vẻ là Người đang có ý với Tiểu thư đấy. Còn 1 canh giờ nữa thôi là đến giờ rồi, nếu không nhanh lên thì sẽ muộn mất.
Đường Ân sực nhớ lại, đây chính là chuyện của một năm trước. Khuynh Thần đã từng ngỏ lời muốn nàng làm Hoàng hậu của hắn, hứa hẹn sẽ bên nhau trọn kiếp. Nhưng khi nhớ lại kết cục bi thảm, máu hận thù sục sôi trong người nàng. Nàng nhìn vào khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của mình trong gương, khoé môi nhếch lên, nàng cười lạnh:
– Ta cũng đâu có nói là ta sẽ đồng ý nhỉ ?
– Tiểu thư lại thế rồi, chẳng lẽ tiểu thư muốn đồng ý với lời ngỏ của Tể tướng sao ?
– Ý em là Tể tướng Tử Nhạc ?
Nhắc đến cái tên này, Đường Ân nhíu mày, nàng quay mặt lại phía Án Nhy đang luôn tay giội nước lên hai vai gầy trắng trẻo của nàng, đôi mắt đẹp mở to đầy dò xét:
– Tể tướng cũng từng ngỏ lời với ta ?
– Tiểu thư quên rồi sao, Tể tướng đó cứ như con thú đói khát, dẫn quân lao vào tận phủ muốn ép gả. Đúng là không thể tin nổi, nghĩ lại thôi tiểu thần cũng thấy rùng mình.
Nghe đến đây, Đường Ân ngẩn người, quả thật là có chuyện này. Kiếp trước nàng cực kì ghét tính tình khó ưa của vị Tể tướng đó, một mực từ chối hắn mà đồng ý gả cho Khuynh Thần. Bây giờ nghĩ lại, nàng mới biết lựa chọn của mình là sai rồi.
Đường Ân cuộn tròn hay tai thành nắm đấm, trong ánh mắt loé lên tia hận thù. Nếu kiếp trước đã chọn sai, vậy thì kiếp này nàng bắt buộc phải chọn cái còn lại. Được ăn cả, ngã về không.
Cơn bão tuyết ào ạt phủ kín mọi thứ, cả bầu trời và mặt đất trở nên mờ mịt bởi những hạt tuyết trắng xóa bay tứ phía, bị cuốn đi bởi cơn gió mạnh mẽ. Không gian bao quanh là một màu trắng tinh khiết, khung cảnh tĩnh lặng và lạnh lẽo, khiến ai cũng phải rùng mình.
Giữa màu trắng bạt ngàn ấy hiện ra một mảng đỏ chói mắt, nổi bật giữa mảng đỏ đó là dáng người nhỏ nhắn của một nữ nhân. Khuôn mặt nàng trắng bệch, môi tái đi vì giá lạnh, đôi mắt hờ hững, chiếc mũi nhỏ đang cố gắng duy trì hô hấp. Vẻ ngoài của nàng xinh đẹp tuyệt trần nhưng vô cùng bi thương, nhìn vào thật khiến người ta phải đau lòng.
Cơn đau kinh người truyền khắp thân thể của Đường Ân, máu từ chiếc gươm cắm bên ngực trái của nàng vẫn không ngừng chảy.
"Khuynh Thần, ngươi phản bội ta. Tận kiếp này ta ngu ngốc một lòng vì ngươi, xin kiếp sau tránh xa nghìn bước, nguyện dấn thân vào một đời ác độc, trả lại ngươi gấp 10 lần"
Nàng rơi nước mắt. Tuyết trắng từ mặt đất bay lên ôm phủ lấy nàng.
...
Minh Hạ năm thứ 17–Khuynh Thần trị vì.
– Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh dậy. Tiểu thư, sắp đến giờ rồi...!!
Tiếng gọi gấp gáp, giục giã vang lên liền hồi khiến Đường Ân choàng mở mắt, giật mình ngồi bật dậy.
Nàng thở hổn hển, mồ hôi túa ra ướt hết cả tóc tái, mặt mũi đỏ bừng bừng. Nàng đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh rồi lại nhìn sang phía cạnh giường. Án Nhy đang cung kính đứng cạnh, nét mặt tỏ rõ sự bất lực, vội vã:
– Tiểu thư gặp ác mộng sao ? Người hãy bình tĩnh lại rồi em sẽ giúp người sửa soạn trang điểm, sắp đến giờ rồi.
– Em, là Án Nhy ? Đây là phủ Đường gia sao ?
Đường Ân tròn xoe mắt, nàng bất ngờ kéo lấy tay Án Nhy, trong đáy mắt hiện rõ lên cái nhìn nửa tin nửa ngờ. Rõ ràng nàng mới ăn một nhát kiếm của chính phu quân mình rồi bị hắn ném ra ngoài giữa trời bão tuyết, thế mờ giờ mở mắt một cái đã nằm trên chiếc giường êm ái quen thuộc.
Án Nhy cau mày khó hiểu trước câu hỏi của tiểu thư, cô chẹp chẹp miệng đỡ tay nàng kéo xuống giường.
– Tiểu thư, không còn thời gian hỏi nữa đâu. Hoàng thượng sắp đến rồi, chúng ta không thể vô lễ được.
– Em nói ai đến ? Hoàng thượng, Khuynh Thần ?
– Áa, không được gọi hẳn tên Hoàng thượng ra, như thế là phạm thượng, ai nghe được sẽ không hay đâu.
Nét mặt Án Nhy có chút hoảng hốt, vội vã đưa tay ra bịt miệng nàng rồi nhất quyết kéo nàng vào phòng tắm. Cô rất nhanh nhẹn chuẩn bị khăn, nước thơm, nhanh chóng giúp tiểu thư cởi đồ, miệng vẫn không ngừng nói:
– Hôm nay Hoàng thượng đích thân đến Đường gia ngỏ chuyện với Lão gia và phu nhân, có vẻ là Người đang có ý với Tiểu thư đấy. Còn 1 canh giờ nữa thôi là đến giờ rồi, nếu không nhanh lên thì sẽ muộn mất.
Đường Ân sực nhớ lại, đây chính là chuyện của một năm trước. Khuynh Thần đã từng ngỏ lời muốn nàng làm Hoàng hậu của hắn, hứa hẹn sẽ bên nhau trọn kiếp. Nhưng khi nhớ lại kết cục bi thảm, máu hận thù sục sôi trong người nàng. Nàng nhìn vào khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của mình trong gương, khoé môi nhếch lên, nàng cười lạnh:
– Ta cũng đâu có nói là ta sẽ đồng ý nhỉ ?
– Tiểu thư lại thế rồi, chẳng lẽ tiểu thư muốn đồng ý với lời ngỏ của Tể tướng sao ?
– Ý em là Tể tướng Tử Nhạc ?
Nhắc đến cái tên này, Đường Ân nhíu mày, nàng quay mặt lại phía Án Nhy đang luôn tay giội nước lên hai vai gầy trắng trẻo của nàng, đôi mắt đẹp mở to đầy dò xét:
– Tể tướng cũng từng ngỏ lời với ta ?
– Tiểu thư quên rồi sao, Tể tướng đó cứ như con thú đói khát, dẫn quân lao vào tận phủ muốn ép gả. Đúng là không thể tin nổi, nghĩ lại thôi tiểu thần cũng thấy rùng mình.
Nghe đến đây, Đường Ân ngẩn người, quả thật là có chuyện này. Kiếp trước nàng cực kì ghét tính tình khó ưa của vị Tể tướng đó, một mực từ chối hắn mà đồng ý gả cho Khuynh Thần. Bây giờ nghĩ lại, nàng mới biết lựa chọn của mình là sai rồi.
Đường Ân cuộn tròn hay tai thành nắm đấm, trong ánh mắt loé lên tia hận thù. Nếu kiếp trước đã chọn sai, vậy thì kiếp này nàng bắt buộc phải chọn cái còn lại. Được ăn cả, ngã về không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro