Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 1

Diệp Kiến Tinh

2025-03-31 02:00:54

Sáng sớm, Tô Ngộ vừa mở mắt thì mí mắt phải đã giật liên tục. Quả nhiên, vừa làm xong bữa sáng, cô đã nhận được tin nhắn xin quay lại từ bạn trai cũ.[Ngộ Ngộ, hôm đó thực sự anh đã uống quá chén, không nhớ gì cả. Xin em cho anh thêm một cơ hội được không? Hôm nay tan làm, anh đợi em ở quán cà phê dưới toà nhà công ty em, chúng ta gặp nhau một lần đi.]Cô nhíu mày liếc nhìn màn hình. Sự chán ghét hiện lên rõ ràng trong đôi mắt trong trẻo tinh tế, gương mặt nhỏ trắng ngần lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.Cầm đĩa bước ra khỏi bếp, cô ngồi xuống bên bàn ăn, cúi đầu cho số điện thoại lạ này vào danh sách đen, thao tác thuần thục và dứt khoát không chút do dự.Xong xuôi, cô úp điện thoại xuống bàn, cúi đầu từ tốn ăn đĩa mì Ý sốt kem nấm.Mấy ngày qua, Khúc Đồng Chu đã đổi không dưới mười số điện thoại để có thể gọi điện và nhắn tin cho cô, thể hiện rõ thái độ không đạt được mục đích thì không chịu bỏ cuộc.Nếu như sớm biết được có ngày hôm nay thì ngay từ đầu cô đã không bắt đầu mối tình này.Khúc Đồng Chu là đàn anh trong khoa của cô thời đại học. Khi còn đi học, hai người cũng coi như quen biết, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc nữa.Nửa năm trước, hai người tình cờ gặp lại nhau tại một buổi họp mặt dự án. Anh ta vừa hay là người phụ trách của công ty đối tác, phụ trách làm việc với cô. Nhờ những lần gặp gỡ và trao đổi thường xuyên, họ dần dần trở nên thân thiết.Sau khi dự án kết thúc, Khúc Đồng Chu theo đuổi cô một thời gian, hai tháng trước hai người thuận theo tự nhiên đến với nhau.Cuối tuần họ cùng nhau đi xem phim, ăn uống, thỉnh thoảng sẽ tặng quà cho nhau, có qua có lại không ai lợi dụng ai cả. Ngay cả bạn bè cô cũng nói cô quá khách sáo, cảm giác hai người bên nhau không giống một cặp đôi mà như đồng nghiệp.Đối với chuyện này Tô Ngộ chỉ cười trừ cho qua, chưa bao giờ phản bác.Đó không phải là chuyện thường tình giữa nam và nữ sao? Dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu, cũng không thể chống lại hiện thực.Tình cảm cô dành cho Khúc Đồng Chu tuy không thể nói là thích hay yêu nhưng ít nhiều cô vẫn có thiện cảm với anh ta. Lúc còn học đại học, ấn tượng của cô về người đàn anh này là kiểu người nhã nhặn và lịch sự, hơn nữa sau khi hai người quen nhau, Khúc Đồng Chu rất dịu dàng và chu đáo. Hai người ở bên nhau cũng thoải mái, không khó chịu, nếu cứ thuận lợi như thế thì nói không chừng mối quan tình cảm có khả năng tiến xa hơn.Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không tận mắt thấy Khúc Đồng Chu hôn say đắm một người phụ nữ khác ngay trong thang máy ba ngày trước.Đến giờ, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.Tô Ngộ lập tức không còn chút hứng thú nào để ăn uống nữa.Cô đặt đũa xuống, tiếc nuối nhìn đĩa mì Ý sốt kem nấm mà cô đã cố tình dậy sớm để làm cho bản thân, giờ lại không thể ăn tiếp được nữa.Xử lý xong chỗ mì còn lại, Tô Ngộ mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.Vào thu, sau hai trận mưa lớn, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy. Đến giờ, mặt đất vẫn còn ẩm ướt.Vừa lái xe ra khỏi hầm để xe, điện thoại lại vang lên, cô liếc nhìn màn hình, nhíu mày trả lời: “Mẹ, hôm nay sao lại rảnh gọi cho con vậy? Con đang lái xe, có chuyện gì không ạ?”“Hôm qua Đồng Chu có gọi điện cho mẹ, nói về chuyện của hai đứa. Con…”“Khúc Đồng Chu gọi điện cho mẹ sao?”Đầu dây bên kia điện thoại còn chưa nói hết, Tô Ngộ đã không nhịn được mà nhíu mày ngắt lời.“Đồng Chu nói hai đứa cãi nhau, con đòi chia tay, không chịu gặp cậu ấy, nhờ mẹ khuyên giúp.”Tô Ngộ hỏi ngược lại: “Vậy anh ta có nói tại sao con muốn chia tay không?”Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Không phải chỉ phạm chút sai lầm thôi sao, đàn ông mà, cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa Đồng Chu đã nói với mẹ rằng hôm đó nó uống quá chén mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con đừng làm căng như thế.”Tô Ngộ tức giận đến bật cười, đột ngột phanh gấp rồi từ từ tấp xe vào lề đường: “Mẹ cảm thấy ngoại tình là lỗi nhỏ sao?”Cô bất lực nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại vô tình thấy rõ sườn mặt của người ngồi ở ghế lái của chiếc Maybach đi ngang qua cô.Tim Tô Ngộ đột ngột khựng lại, trong đầu cô gần như ngay lập tức hiện lên một gương mặt quen thuộc. Ngón tay cô vô thức siết chặt vô lăng. Nhưng khi cô định thần lại muốn nhìn kỹ một lần nữa, chiếc Maybach đã chạy đi xa, ngay cả biển số xe cũng không kịp thấy.Chắc là nhìn nhầm.Giọng nói của Dư Linh ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên.Tô Ngộ điều chỉnh lại cảm xúc, cô không muốn tranh cãi thêm với mẹ nữa: “Việc này con sẽ tự mình giải quyết. Nếu Khúc Đồng Chu gọi cho mẹ thì không cần phải nghe máy, mẹ cứ chặn số anh ta là được.”“Con định giải quyết thế nào? Chia tay sao?”Thấy cô không nghe lời khuyên của mình, Dư Linh ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu chỉ trích: “Cô có biết điều kiện của bản thân ở đâu không? Hoàn cảnh gia đình bình thường, ngoại hình không xinh đẹp, chỉ có Đồng Chu là không chê cô. Cô chia tay với cậu ấy thì đi đâu tìm được người có điều kiện tốt như vậy nữa?” Nghe vậy, ngực Tô Ngộ như bị một thứ gì đó đâm vào, từng cơn đau âm ỉ lan ra.Thấy cô không phản bác, Dư Linh lại tận tình khuyên bảo: “Đừng trách mẹ nói lời khó nghe, cũng là vì tốt cho con. Mẹ thật sự thích Đồng Chu, hôm qua lúc gọi điện nó nói rồi, nó muốn kết hôn với con. Nếu như con chịu tha thứ cho nó thì khi kết hôn, nó bằng lòng đưa 20 vạn tiền sính lễ. Đến lúc đó, em trai con cũng có tiền mua nhà, chẳng phải rất tốt sao?”Mặc dù đã quen với những lời nói như vậy từ lâu, nhưng khi nghe chính mẹ ruột của mình nói ra điều đó, trái tim Tô Ngộ vẫn đau như bị dao cùn cứa qua, từng nhát từng nhát.Dạ dày cô như bị trào ngược, cảm giác còn buồn nôn hơn cả khi đọc được tin nhắn của Khúc Đồng Chu.Cô trả lời một cách lạnh lùng và mỉa mai: ” Mẹ là vì muốn tốt cho con hay là vì 20 vạn tiền sính lễ đó, trong lòng mẹ tự biết rõ.”Có lẽ bị nói trúng tim đen, Dư Linh thẹn quá hóa giận, lại sử dụng chiêu cũ mà bà ta đã dùng trước đó để đối phó với cô, cảm xúc có chút mất kiểm soát, lớn tiếng trách mắng cô: “Tôi không nghĩ cho cô thì nghĩ cho ai? Từ nhỏ đến lớn, ăn mặc đều dành cái tốt nhất cho cô. Tiền trong nhà cũng ưu tiên dùng lên người cô, vì để cô học đại học mà em trai cô phải nghỉ học giữa chừng. Cô nói xem, chúng tôi có lỗi gì với cô hả?”Tô Ngộ run rẩy hít một hơi, cố gắng phản bác lại: “Em trai con là vì thành tích học tập kém nên bị nhà trường khuyên thôi học.”“Nếu không phải vì lo cho cô vào đại học thì tôi và bố cô hoàn toàn có thể để em cô vào trường dạy nghề học. Vì cô mà tôi và bố cô phải thắt lưng buộc bụng, em trai cô cũng phải đi làm từ sớm. Bây giờ cô có tiền đồ rồi, cô đến thành phố lớn làm việc, ở trong căn nhà lớn thì định không quan tâm đến em trai và gia đình nữa sao? 20 vạn tiền sính lễ cho em trai cô mua nhà cưới vợ có gì không được?”Chiêu này của Dư Linh luôn có tác dụng hết lần này đến lần khác, do cô được nuôi dạy dựa trên cảm giác tội lỗi từ khi còn nhỏ, dù bây giờ cô đã có nhận thức đúng đắn, nhưng mỗi khi Dư Linh nhắc đến những chuyện đó, cô không có cách nào khác ngoài nhượng bộ. Suy cho cùng, những gì bà ấy nói đều là sự thật. Họ sống rất tiết kiệm và dành phần lớn tiền bạc của gia đình cho việc cho cô đi học.Nhưng hôm nay không biết là bị Khúc Đồng Chu làm cho buồn nôn, hay bị Dư Linh kích động, hoặc do vừa nhớ đến một người mà đã lâu rồi cô không nghĩ đến, Tô Ngộ bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay, tất cả những ấm ức và tức giận tích tụ lâu nay như vỡ òa, giống như đã đến giới hạn.Cô gần như sụp đổ, gào lên với đầu dây bên kia: ” 20 vạn con sẽ đưa cho mẹ, đưa hết cho mẹ được chưa, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ! Đừng gọi điện cho con nữa!”Nói xong, cô cúp máy, ném điện thoại lên ghế lái phụ rồi dựa vào ghế ô tô nhắm mắt cố gắng bình tĩnh lại.Nhưng không hiểu vì sao, gương mặt thoáng qua trong đầu lúc nãy lại cứ xuất hiện mãi, không thể xua tan.Không lâu sau, điện thoại lại reo, có tin nhắn đến.Tô Ngộ đưa tay cầm điện thoại ở ghế lái phụ lên, bấm vào xem tin nhắn——[Con không muốn làm lành thì thôi, mẹ không ép con nhưng con hứa cho em trai 20 vạn mua nhà thì không được nuốt lời.]Tô Ngộ cười khẩy một tiếng, nhanh chóng mở ứng dụng ngân hàng và chuyển ngay 20 vạn tệ còn lại trong thẻ cho Dư Linh. Đây gần như là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được trong mấy năm qua, nhìn số dư 7000 tệ còn lại trong thẻ, Tô Ngộ thở dài rồi khởi động xe tiếp tục đi.Sau khi chuyển tiền, quả nhiên điện thoại suốt chặng đường không còn reo nữa.Vừa rồi cô đã lãng phí rất nhiều thời gian trên đường, vội bước nhanh vào công ty, suýt chút nữa thì quên chấm công.Ra khỏi thang máy, Tô Ngộ đi giày cao gót bước vội về phía văn phòng, vừa hay gặp Diêu Lộ đang hối hả chạy tới: “Chị của em ơi, sao bây giờ chị mới đến, dọa chết em rồi. Em còn tưởng hôm nay chị sẽ đến muộn đấy.”“Trên đường bị chậm trễ một chút, có chuyện gì sao?” Tô Ngộ hỏi.Khi Tô Ngộ ở công ty, cô luôn duy trì hình ảnh một người phụ nữ hoàn hảo trong công việc, khí chất bình tĩnh, chuyên nghiệp, những chuyện vặt vãnh ở nhà không hề ảnh hưởng đến công việc và học tập của cô. Đây là kỹ năng cô đã rèn luyện qua nhiều năm.“Chị còn hỏi em à?”Diêu Lộ tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi: “Hôm nay là ngày đầu tiên CEO mới đến nhậm chức, không phải chị quên rồi đấy chứ?”Tim Tô Ngộ khẽ thắt lại. Cô quả thật đã quên mất chuyện này.Hai ngày nay ở công ty và ở nhà có quá nhiều việc, cô đã quên mất chuyện hôm nay là ngày CEO mới đến nhậm chức. Chẳng trách Diêu Lộ vừa rồi lại lo lắng tìm cô như vậy.Tô Ngộ vừa đi về phía phòng họp vừa hỏi: “Mọi người đều đến rồi à?”Diêu Lộ: “Ngoại trừ sếp Đường thì sếp của các phòng ban đều đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mỗi chị thôi!” “Thấy sếp mới chưa?” Tô Ngộ vừa đi vừa hỏi. Nhắc đến điều này, đôi mắt Diêu Lộ sáng lên vì phấn khích: “Em chưa nhìn thấy chính diện, nhưng có nhìn thấy bóng lưng, má ơi đẹp trai cực!”Tô Ngộ nhướng mày, không khỏi bật cười: “Vậy à?”Cô cũng đã từng nhìn thấy một người có thể khiến người khác ngây ngẩn chỉ với bóng lưng.Diêu Lộ nháy mắt tinh nghịch, hạ giọng: “Chị cũng có hứng thú với trai đẹp à?”Tô Ngộ nửa đùa nửa thật nói: “Trai đẹp thì ai mà không thích. Sếp mà đẹp trai thì tăng ca cũng có tinh thần hơn, không phải sao?”“Em cứ đi làm việc của mình đi, chị vào đó đây.”Diêu Lộ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô: “Chị, sao mắt chị lại đỏ thế?”Tô Ngộ thoáng ngưng lại, sau đó khẽ cong môi cười: “Trên đường bị bụi bay vào mắt thôi.”Nói xong, cô sải bước đi về phía phòng họp, để lại Diêu Lộ bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời u ám do cơn mưa sáng sớm.Thời tiết như thế này lấy đâu ra có gió bụi?Tô Ngộ làm việc tại Tập đoàn Lạc Thái, một doanh nghiệp liên doanh trong và ngoài nước chuyên về hàng tiêu dùng nhanh, sở hữu nhiều thương hiệu nổi tiếng trong lĩnh vực này. Trụ sở chính của công ty đặt ở nước ngoài. Vị CEO lần này được bổ nhiệm từ trên xuống là người do trụ sở chính trực tiếp chỉ định, nghe nói được mời về với mức lương cao và là một nhân tài quản lý nổi danh ở Phố Wall. Ngay sau khi việc bổ nhiệm được công bố đã tạo nên một làn sóng tranh luận lớn trong nội bộ công ty. Mọi người đều tò mò về năng lực của vị CEO mới, đồng thời suy đoán xem anh thuộc phe phái nào.Trong một công ty lớn như Lạc Thái, từ tầng quản lý đến các bộ phận đều chia thành những phe phái khác nhau. Việc mọi người chạy theo danh vọng và lợi ích đã trở thành chuyện thường ngày.Thông thường, những buổi gặp gỡ giữa lãnh đạo cấp cao và trưởng các bộ phận không đến lượt Tô Ngộ vì cô chỉ là một quản lý bộ phận đến tham dự. Nhưng do vị trí giám đốc kinh doanh đang bị bỏ trống, cũng có thể vì quản lý cấp cao khác của bộ phận kinh doanh đang đi công tác nên tạm thời cô được phá lệ mời tham gia cuộc họp hôm nay.Cô không biết vị CEO mới này có dễ hòa hợp hay không, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng nghĩ lại, việc này chẳng liên quan nhiều đến cô, dù sao anh ta cũng không phải cấp trên trực tiếp của cô và cũng không quản được cô.Nghĩ đến đây, bước chân của cô nhẹ nhàng hơn nhiều.Cửa phòng họp không đóng, từ xa cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn nổi bật. Không, phải nói là nhìn thấy bóng lưng của ai đó, vì đứng ở góc độ của cô không thể thấy mặt.Tô Ngộ vô thức bước chậm lại, cảm giác bóng dáng này có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.Người đàn ông trong phòng họp quay lưng về phía cửa, trên người mặc bộ vest tối màu được cắt may khéo léo. Bờ vai rộng, eo thon, bóng lưng trông rất trẻ trung. Khi người đó bất giác nghiêng đầu, nửa khuôn mặt với đường nét tinh tế hiện ra.Đôi mày sâu, sống mũi cao, đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng hơi mím lại, nụ cười không chạm tới ánh mắt, toát lên vẻ lãnh đạm xa cách.Tô Ngộ hơi khựng lại, hàng mi khẽ rung, ánh mắt vô thức dừng lại trên nửa gương mặt lộ ra đó.Khuôn mặt quen thuộc trước mặt dần dần trùng khớp với người nào đó ở sâu trong ký ức của cô, đồng thời mí mắt phải của cô cũng giật hai lần.Cô còn chưa kịp phản ứng, người bên trong đã thấy cô tới, nhiệt tình nói: “Tô Ngộ, cô đến rồi à.”Giây tiếp theo, người đàn ông vốn đang quay lưng về phía cô xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng sắc bén đó, không mang theo chút cảm xúc nào, bất ngờ nhìn thẳng vào cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Số ký tự: 0