Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 10

Diệp Kiến Tinh

2025-03-31 02:00:54

Tô Ngộ bị Phó Tu Ninh ôm ngang từ phần hông trở xuống bằng một tay, tay còn lại xách đôi giày thể thao màu trắng của cô, bước đi trầm ổn mà vững vàng.Sợ bị rơi xuống, hai cánh tay của Tô Ngộ quấn chặt quanh cổ Phó Tu Ninh, chẳng khác nào một con gấu koala ôm chặt lấy thân cây không chịu buông.Dạo gần đây, vì theo sát dự án mà giờ giấc sinh hoạt của cô không đều, thường xuyên thức khuya tăng ca rồi lại ăn đêm. Dù bây giờ đã cố gắng điều chỉnh lại, nhưng số cân tăng lên trong thời gian vừa rồi chắc chắn không thể giảm ngay được.Nói ít cũng phải lên ba đến năm cân, không biết Phó Tu Ninh có thể dùng một tay ôm nổi cô không nữa.Trong đầu Tô Ngộ loạn thành một mớ suy nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn không nhận ra tim mình đang đập thình thịch vì căng thẳng, cũng chẳng nhận ra mình càng ôm chặt anh hơn.Ra khỏi thang máy, cuối cùng Phó Tu Ninh không chịu nổi nữa, giọng điệu đầy kìm nén gọi cô: “Tô Ngộ.”“Hả?” Cô theo phản xạ cúi đầu nhìn anh.Phó Tu Ninh: “Em định siết chết tôi à?”“?”Tô Ngộ chưa kịp hiểu ra, mất hai giây mới nhận thức được mình đang siết cổ anh chặt đến mức nào, vội vàng buông tay: “Xin lỗi, tôi không để ý… Tôi chỉ sợ bị rơi xuống nên mới…”“Vậy à?” Phó Tu Ninh liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi còn tưởng em định mưu sát bạn trai cũ.”“…”Tô Ngộ nghẹn lời, người này hôm nay ăn nhầm thuốc gì rồi? Sao cứ nhắc mãi đến chuyện bạn trai cũ thế?Còn chưa kịp phản bác, đã nghe giọng nói nhàn nhạt của Phó Tu Ninh vang lên: “Không đúng, tôi nói nhầm, phải là bạn trai cũ của cũ mới đúng.”Tô Ngộ: “?”Là ảo giác của cô sao? Sao cô cảm giác khi anh nói chữ “cũ” thứ hai, hàm răng như nghiến lại, giống như muốn xé xác ai đó ra vậy?Dừng lại hai giây, cô mím môi, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Làm gì có chuyện đó, Phó tổng đưa tôi đi khám, tôi cảm kích còn không kịp nữa là.”Phó Tu Ninh không biểu hiện cảm xúc gì: “Vậy đây là cách em thể hiện sự cảm kích à?”“…”Tô Ngộ giả vờ ho nhẹ một tiếng: “Thật ra thì gần đây tôi có lên hai cân, sợ bị rơi xuống nên mới ôm chặt hơn thôi…”Phó Tu Ninh nhướng mày, giọng điệu không nhanh không chậm: “Em chắc là mình chỉ lên có hai cân?”“…”Tô Ngộ câm nín.Thấy vậy, khóe môi Phó Tu Ninh hơi cong lên một chút, gần như không nhận ra, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.Thực tế, cân nặng của cô chẳng lên bao nhiêu, so với thời đại học cũng không khác là mấy. Hơn nữa, Phó Tu Ninh vẫn luôn có thói quen tập thể hình, dù có bế cô đi thêm mấy vòng nữa cũng chẳng hề gì.Vì anh đã chủ động kết thúc câu chuyện, Tô Ngộ cũng lười mở lời tiếp, dứt khoát tựa vào vai anh.Ánh đèn trong hành lang bệnh viện không quá sáng, những tia sáng lờ mờ chiếu xuống gương mặt góc cạnh rõ nét của người đàn ông. Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt anh dưới ánh đèn, thanh tú mà lạnh lùng.Khác hẳn với vẻ nghiêm nghị và xa cách ở công ty, giờ phút này anh lại trông ôn hòa hơn nhiều, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, cả người toát lên phong thái của một quý công tử, khiến người ta không kiềm được mà muốn ngắm nhìn lâu hơn.Người như Phó Tu Ninh, dù là hiện tại hay quá khứ, chỉ cần nhìn thêm vài lần, trái tim vẫn không thể kìm nén mà rung động.Cũng giống như năm năm trước, cô rõ ràng biết mối quan hệ giữa họ chỉ là một giao dịch có giá cả rõ ràng nhưng vẫn không thể nào khống chế được bản thân, đem lòng yêu anh.Tô Ngộ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, lúc này Phó Tu Ninh đã bế cô đến bên cửa xe.Anh mở cửa ghế phụ, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế. Còn chưa kịp nói gì, cô đã thấy anh cúi người, quỳ một gối xuống đất. Nhận ra anh định làm gì, Tô Ngộ lập tức rụt chân lại: “Không cần đâu, tôi tự…”“Đừng động đậy.”Lòng bàn tay lạnh lẽo của Phó Tu Ninh đặt lên mắt cá chân cô, ngón tay thon dài nắm nhẹ lấy, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo ngầm.Cảm giác mát lạnh nơi cổ chân khiến cô ngay lập tức câm nín.Nhìn người đàn ông trước mặt cẩn thận xỏ chân cô vào giày, trong lòng Tô Ngộ không khỏi dâng lên một cảm xúc khó tả.Tô Ngộ vẫn còn nhớ rõ những ngày tháng mặn nồng của họ năm ấy. Có lần cùng nhau đi trượt tuyết, cô mang giày không  đúng cách, Phó Tu Ninh cũng vậy. Nhưng anh chẳng màng ánh nhìn của những người xung quanh, thản nhiên quỳ xuống giúp cô đi giày.Lúc đó cô còn đùa rằng: “Nếu anh không có ở đây thì phải làm sao đây?” Và cô vẫn nhớ rõ lời anh đáp lại.Anh nói: “Vậy thì anh sẽ giúp em mang cả đời, cái này đâu phải chuyện gì to tát.”“Xong rồi.”Giọng nói quen thuộc kéo cô về với hiện thực.Tô Ngộ ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen thẳm, sâu không thấy đáy của anh.Hàng mi cô khẽ rung.Vừa rồi trong đầu cô ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn, vậy mà giờ đây lại chẳng nói được lời nào, chỉ còn một câu “Cảm ơn” khô khốc bật ra.Phó Tu Ninh cũng không nói thêm gì, đóng cửa ghế lái phụ rồi xoay người đi về phía ghế lái, khởi động xe rời khỏi bệnh viện.Suốt quãng đường về nhà, trong xe vẫn duy trì sự im lặng tuyệt đối, không ai lên tiếng.Đến cổng khu chung cư, Tô Ngộ vẫn như thường lệ khách sáo nói lời cảm ơn, ngoài ra không nói thêm một chữ nào.Về đến nhà, bạn cùng phòng đã ngủ, cô cố gắng nhẹ nhàng đóng cửa, trở về phòng của mình rồi mới buông lỏng toàn thân ngã xuống giường, thả lỏng đầu óc.Đối với Tô Ngộ, đêm nay không còn nghi ngờ gì nữa là một đêm đầy cám dỗ. Giống như rất nhiều năm về trước, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, cô sẽ một lần nữa rơi vào vực thẳm.Nhưng cô quên mất rằng có những cảm xúc không thể kiểm soát, như thể đã khắc sâu vào bản năng, ngay khi cô chưa kịp nhận ra, bản năng đã thay cô đưa ra lựa chọn.Nếu không phải vì những ràng buộc và giằng co trong hai năm qua đã giúp cô nhìn rõ khoảng cách giữa cô và Phó Tu Ninh, nếu anh chỉ đơn thuần là một cấp trên mới quen—Cô nghĩ, có lẽ mình sẽ lại một lần nữa chìm đắm vào đó.Giống như năm năm trước.Đêm nay, sự dịu dàng mà Phó Tu Ninh dành cho cô quá nhiều, đến mức khiến cô không còn phân biệt rõ vị trí của mình nữa.Tô Ngộ đi vào nhà vệ sinh, tạt mạnh nước lạnh lên mặt để giữ tỉnh táo.Tháng mười, tiết trời đã sang thu, nước máy lạnh buốt tận xương, vậy mà cô lại như chẳng có cảm giác gì, cứ thế rửa mặt suốt năm phút liền.Ngẩng đầu lên, cô nhìn vào gương, nhẹ nhàng lau khô khuôn mặt đã tê dại vì lạnh.Có những chuyện, cần phải kịp thời dừng lại trước khi gây ra tổn thương quá lớn.Chỉ có những người trẻ tuổi mới có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả.Sau khi đưa cô về, đến khi Phó Tu Ninh về đến nhà thì đã là nửa đêm.Anh khoác trên người chiếc áo choàng ngủ màu xanh đậm, mang theo hơi nước từ phòng tắm bước ra, vừa dùng khăn lau tóc, vừa cúi đầu kiểm tra những tin nhắn chưa xử lý trên điện thoại.Vừa mở WeChat, hàng loạt tin nhắn dồn dập của Lục Hy hiện ngay trên cùng. Hơn chục tin nhắn liên tục chỉ để hỏi anh đi đâu, có về hay không.Phó Tu Ninh chỉ nhắn lại hai chữ: “Có việc.” Nhấn gửi xong liền đặt úp điện thoại lên sofa.Tin nhắn vừa gửi đi chưa bao lâu, điện thoại lập tức vang lên một tiếng báo hiệu cuộc gọi đến.Anh cầm lên nhìn, ánh mắt thoáng trầm xuống.Sau vài giây ngập ngừng, anh nhấn nút nghe, giọng nói trầm thấp vang lên: “Mẹ.”“Con về Bắc Kinh rồi à?” Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia ôn hòa, lạnh nhạt, mang theo sự xa cách.Ánh mắt Phó Tu Ninh thoáng tối đi, anh nhàn nhạt đáp một tiếng: “Vâng.”“Về khi nào? Sao không có ai báo cho mẹ biết?” Giọng nói của Tống Uyển trở nên lãnh đạm, lộ rõ sự không hài lòng.Phó Tu Ninh có thể nhận ra điều đó, nhưng giọng điệu của anh vẫn dửng dưng như cũ: “Tuần trước.”Tống Uyển: “Đã đến thăm ông ngoại con chưa?”“Chưa ạ.”Anh bổ sung thêm: “Ông ngoại đang nghỉ dưỡng ở New Zealand, không ở trong nước ạ.”“Vậy thì đúng lúc.” Tống Uyển nói tiếp, không đợi anh trả lời: “Tuần sau con hãy về Hồng Kông một chuyến, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”Sau vài giây im lặng, Phó Tu Ninh kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, đáp: “Được.”“Tuần sau là ngày gì, chắc mẹ không cần phải nhắc con nữa chứ?”“Vâng, con biết.” Phó Tu Ninh không có chút cảm xúc gì, như đã quen với việc đáp lại một cách máy móc.Tuần sau là sinh nhật lần thứ năm mươi lăm của bố anh, Phó Tân.Tống Uyển: “Đừng làm mẹ thất vọng.”Nói xong, bà dứt khoát cúp máy trước.Nghe tiếng tút tút vang lên từ ống nghe, Phó Tu Ninh im lặng rất lâu rồi mới đưa điện thoại ra khỏi tai.Dù đã quen với mối quan hệ mẹ con mong manh như bước trên lớp băng mỏng này từ lâu, nhưng đôi khi anh vẫn có cảm giác chán chường đến cực độ.Nơi lạnh lẽo đó, nơi được xây dựng bằng tiền bạc và lợi ích, thậm chí chẳng ai muốn gọi nó là nhà.Sau đó, anh tắt màn hình điện thoại, đặt chiếc khăn lông trong tay sang một bên, hai chân bắt chéo, tựa người vào sofa, giữa chân mày vương chút u ám.Trong phòng khách, chỉ có ánh đèn rọi từ trên trần bật sáng, ánh sáng lờ mờ, chiếu từ trên cao xuống tạo nên một bóng mờ nhạt kéo dài.Phó Tu Ninh dựa vào sofa, cả người dường như chìm hẳn vào trong, cuộc gọi vừa rồi bất giác khiến anh nhớ đến Tô Ngộ.Những năm tháng lún sâu vào bùn lầy, một mình chiến đấu gần như không thấy lối thoát, chỉ có Tô Ngộ là ánh sáng duy nhất của anh.Cô đẹp đẽ và rực rỡ như thế, hồn nhiên lại liều lĩnh xông vào cuộc đời anh.Chợt nhớ ra điều gì đó, Phó Tu Ninh đứng dậy, cầm túi thức ăn cho chim trên bàn trà rồi bước ra ban công.Thấy anh đến, con vẹt mẫu đơn xanh nhạt trong lồng đập cánh phành phạch, như đang chào đón.Nhìn cảnh ấy, lớp u ám giữa chân mày anh tan đi một chút, khóe môi cũng thoáng nhếch lên thành nụ cười nhạt.Anh đổ thức ăn vào lòng bàn tay, mở cửa lồng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Hôm nay về trễ, chắc mày đói lắm rồi phải không?”Chú vẹt nhỏ rất ngoan ngoãn bay ra khỏi lồng, đáp xuống cổ tay anh, cúi đầu nhẹ nhàng mổ từng chút vào lòng bàn tay anh.Ánh mắt Phó Tu Ninh dịu dàng nhìn sinh vật bé nhỏ màu xanh nhạt kia, bất giác lên tiếng: “Chợt nhớ ra có chuyện quên nói với mày.”“Anh gặp lại Tô Ngộ rồi.”Anh ngừng lại một chút, yết hầu khẽ động, giọng trầm thấp: “Nhưng hình như cô ấy sống không được tốt cho lắm.”Có lẽ bắt được từ khóa quan trọng, chú vẹt nhỏ khựng lại một giây, sau đó vươn cổ lên, như đang khoe công, lặp đi lặp lại không ngừng: “Tô Ngộ, Tô Ngộ, Tô Ngộ…”Nhìn cảnh đó, Phó Tu Ninh bật cười khẽ, trong mắt lộ rõ vài phần ý cười: “Đừng kêu nữa, cô ấy không có ở đây. Anh biết mày cũng nhớ cô ấy.”Anh đã mất rất nhiều thời gian để dạy con vẹt mẫu đơn này nói chuyện, nhưng vì bản năng giống loài, cuối cùng nó chỉ học được đúng hai chữ này.Anh đứng yên chờ nó ăn xong, rồi mới nhẹ nhàng đặt nó trở lại lồng.Quay vào phòng khách, tâm trí Phó Tu Ninh lại không thể kiềm chế mà hồi tưởng về những chuyện đã xảy ra tối nay, dường như mọi thứ đều không nằm trong dự tính của anh.Cảm giác mất kiểm soát này bắt đầu từ lúc anh bước chân vào quán bar nhỏ ấy, và nó thật sự không dễ chịu chút nào, thậm chí còn khiến anh thấy bất an.Anh có thể cảm nhận được một khao khát đã ngủ yên từ lâu đang dần trỗi dậy.Anh đưa bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, rút một điếu kẹp giữa môi, chợt nhớ lại cảnh tượng trong quán bar tối nay.Đôi môi đỏ của người phụ nữ hơi hé mở, động tác thuần thục đưa điếu thuốc lên môi, bật lửa.Ngọn lửa trong lòng anh, càng kìm nén lại càng bùng cháy dữ dội.Cổ họng Phó Tu Ninh bất giác khẽ động, lặp lại động tác của Tô Ngộ, châm điếu thuốc trên môi.Khói trắng lượn lờ bốc lên, trong ánh sáng mờ tối, biểu cảm trên gương mặt anh trở nên khó đoán.Mùi hương quen thuộc của nicotine len lỏi trong cổ họng, có lẽ vì cuộc gọi của Tống Uyển ban nãy, anh lại không kìm được mà nhớ đến một buổi chiều năm năm trước.Khi đó, anh và Tô Ngộ mới “bắt đầu” chưa bao lâu.Không biết Tống Uyển nghe được tin từ đâu, bà bay thẳng từ Bắc Kinh về, không hề báo trước.May mà hôm đó anh có ở nhà, còn Tô Ngộ vì có hoạt động ở trường nên không có mặt.Tống Uyển vốn không phải kiểu người thích vòng vo, vừa bước vào nhà, ánh mắt bà đã quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Con bé đó đâu?”Ánh mắt Phó Tu Ninh trầm xuống: “Mẹ đang nói ai vậy?”Tống Uyển ngước đôi mắt xinh đẹp lên, cảnh cáo liếc anh một cái, sau đó khoác túi bước vào phòng khách: “Đừng giả vờ không hiểu với tôi, anh biết rõ tôi đang nói ai.”Bà cúi người ngồi xuống ghế sofa, thoáng nhìn chiếc cốc màu vàng sữa đặt trên bàn trà, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của một quý phu nhân nhà giàu.Phó Tu Ninh im lặng.Thấy vậy, Tống Uyển tiếp tục nói: “Tôi đã điều tra về cô gái đó rồi, xuất thân từ một nơi nhỏ bé, bố mẹ đều là loại người không ra gì. Một đứa con gái từ gia đình như vậy thì chơi bời một chút cũng chẳng sao, nhưng nếu nghiêm túc thì…”“Không nghiêm túc.”Phó Tu Ninh đột ngột lên tiếng cắt ngang.Tống Uyển không nói gì. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai Phó Tu Ninh dám ngắt lời bà. Lần đầu tiên là vào một đêm mưa hai năm trước, cụ thể vì chuyện gì bà đã không nhớ rõ, nhưng hôm đó bà đã dạy cho anh một bài học thích đáng.Nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng Tống Uyển mới thu lại ánh mắt, như thể đang rộng lượng bỏ qua cho anh: “Không thì tốt, có những chuyện tôi không cần phải nhắc nhở anh nữa. Nặng nhẹ ra sao, tự anh hiểu rõ.”Phó Tu Ninh đứng tại chỗ, mắt cụp xuống, khẽ gật đầu: “Con biết.”Cuộc hôn nhân của anh chưa bao giờ là thứ anh có thể tự quyết định.“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”Tống Uyển cũng không có ý định ở lại lâu, cầm túi đứng lên, thờ ơ dặn dò: “Dù sao cũng có duyên gặp gỡ, sau này nhớ bù đắp cho cô ta một chút.”Nói xong, Tống Uyển xoay người rời đi.Chiều hôm đó, Phó Tu Ninh ngồi trên sofa trong phòng khách, hút hết cả một bao thuốc. Anh không biết mình có cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu, thậm chí còn mơ hồ bực bội đến mức không thể kiềm chế.Mãi đến năm giờ chiều, khi đến giờ hẹn với Tô Ngộ, anh mới thay quần áo, lái xe đến trường đón cô tan học.Chiếc xe đỗ ngay trước cổng đại học Hồng Kông, anh tựa người vào ghế lái, nhìn dòng người vừa tan học lũ lượt đi ra. Những người đó cao thấp khác nhau, mập ốm khác nhau, xấu đẹp cũng khác nhau, nhưng trong mắt Phó Tu Ninh, tất cả chẳng có gì khác biệt. Gặp một lần rồi quên, thậm chí anh nhìn mãi cũng chẳng thể nhớ được gương mặt nào.Ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao, giữa đám đông ấy, anh lại có thể lập tức nhận ra Tô Ngộ.Cô khoác chiếc áo dạ đen giản dị nhất, vì trời lạnh nên quàng một chiếc khăn màu xanh, tóc buộc cao đơn giản, mặt mộc không trang điểm.Cô gái trông rất đỗi bình thường, nhưng đôi mắt lại trong veo lạ thường. Có lẽ vì nhìn thấy anh, từ xa cô đã nở một nụ cười rạng rỡ.Khi đó, anh chưa từng nghĩ rằng, cô gái tưởng chừng như bình thường thế này, về sau sẽ trở thành một cái gai cắm sâu trong lòng anh suốt bao nhiêu năm.Vừa canh cánh trong lòng, lại vừa không thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Số ký tự: 0