Chương 15
Diệp Kiến Tinh
2025-03-31 02:00:54
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Uyển là một người phụ nữ luôn giữ được sự bình tĩnh và phong thái chuẩn mực trong mọi tình huống. Dù ngay lúc này, Phó Tu Ninh đã trực tiếp vạch trần lớp màn che phủ, để lộ những sự thật tr.ần tr.ụi dưới ánh mặt trời, bà vẫn không hề có dấu hiệu tức giận hay mất kiểm soát, chỉ lặng lẽ nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh.Trong ký ức của Phó Tu Ninh, bao năm qua anh chỉ từng thấy Tống Uyển mất kiểm soát một lần duy nhất.Đó là khi anh sáu tuổi, Phó Tân đưa con riêng với mối tình đầu về nhà, nhận tổ quy tông.Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cảnh tượng hỗn loạn lúc đó. Người phụ nữ vốn luôn nói năng nhỏ nhẹ như Tống Uyển lại gào thét đến khản giọng với người đàn ông ấy, ném vỡ tất cả những gì có thể cầm trong tay. Trong khi đó, một người phụ nữ khác, bụng to vượt mặt, nắm tay một cậu bé trạc tuổi anh, khóc lóc quẫn bách, như muốn tìm đến cái chết.Khung cảnh hỗn loạn đến mức bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hoang đường.“Ah Ninh, con giận dỗi với mẹ cũng chẳng ích gì.”Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Tống Uyển vang lên: “Trong lòng con cũng hiểu rõ, muốn có được mọi thứ của nhà họ Phó, liên hôn là cách tốt nhất. Mẹ không tin con lại cam lòng để một đứa con hoang đè đầu cưỡi cổ, ngày ngày phải nhìn sắc mặt nó mà sống.”Phó Tu Ninh nói: “Dù không lấy được một xu của nhà họ Phó, con cũng không đến mức phải nhìn sắc mặt một đứa con hoang mà sống.”Anh đã sớm tuyệt vọng với gia đình này, cũng chưa từng muốn tranh giành những thứ ấy.Tống Uyển nói: “Vậy còn mẹ thì sao?”Phó Tu Ninh bình thản đáp: “Những gì ông ngoại để lại cho mẹ đã đủ để mẹ sống sung túc cả đời, không cần phải tranh giành với mẹ con họ.”Biểu cảm trên gương mặt Tống Uyển có chút mất kiểm soát: “Mẹ đã đấu với con tiện nhân đó cả đời, tài sản nghìn tỷ của nhà họ Phó, mẹ không thể để con trai của cô ta chiếm được.”Nhìn người phụ nữ trước mắt đang bị hận thù ăn mòn đến mức nét mặt trở nên vặn vẹo, Phó Tu Ninh khẽ thở dài, giọng anh chậm rãi: “Con là con người, không phải vũ khí giúp mẹ giành chiến thắng, càng không phải con rối của mẹ.”Tống Uyển làm như không nghe thấy, gương mặt nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh nhạt, thản nhiên: “Đề nghị của mẹ, con có thể suy nghĩ kỹ lại. Lần này quá đột ngột, con chưa thể chấp nhận ngay cũng không sao, chúng ta sẽ bàn lại sau.”Dường như bà đã nhận ra rằng, Phó Tu Ninh trước mặt mình không còn là đứa con trai ngoan ngoãn vâng lời như ngày xưa nữa, thậm chí những năm gần đây anh đã dần thoát khỏi tầm kiểm soát của bà. Vì vậy, bà chọn cách nhún nhường.“Cũng đến giờ đến Phó Công Quán rồi, mẹ lên lầu thay đồ.”Nói xong, Tống Uyển xoay người rời đi.Trong phòng khách, Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, hai chân vắt chéo ngồi trên sofa, hồi lâu sau mới khẽ nhếch môi cười mỉa, nét mặt khó lường.Mười lăm phút sau, Tống Uyển thay đồ xong, hai người lên đường đến Phó Công Quán.Phó Công Quán tọa lạc tại khu nhà giàu đắt đỏ bậc nhất Hương Cảng. Sau khi ly thân với Tống Uyển, Phó Tân đã chuyển đến đây và sống từ đó đến nay. Bình thường hai người rất ít khi qua lại, nếu không phải lần này Phó Tân tổ chức tiệc mừng sinh nhật năm mươi lăm tuổi, mời không ít người trong giới danh gia vọng tộc và phóng viên đến tham dự thì Tống Uyển cũng chẳng buồn đến.Dù giới hào môn ai cũng ít nhiều biết đến những mâu thuẫn trong nhà họ Phó, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ thể diện. Nếu không, sáng hôm sau sau buổi tiệc, báo chí Hương Cảng sẽ giật tít: “Hôn nhân hào môn tan vỡ, tiểu tam thượng vị.” Khi đó, chẳng ai còn giữ nổi mặt mũi.Chiếc Bentley đen từ từ dừng lại trước biệt thự. Phó Tu Ninh mở cửa xe bước xuống trước, sải bước vòng qua đuôi xe, cúi người mở cửa sau cho Tống Uyển.Tống Uyển mặc một bộ sườn xám thêu thủ công màu trắng ngọc, khoác thêm một chiếc khăn lụa cùng tông, cả người rạng rỡ, đoan trang tao nhã.Viên ngọc sáng chói của Kinh Thành năm xưa, dù đã đến độ tuổi này vẫn giữ được nét đẹp thanh lịch, không hề bị thời gian bào mòn. Ngay khi vừa xuống xe, bà đã thu hút mọi ánh nhìn của những người trong sân.“Là Phu nhân Phó đến kìa.”“Phu nhân Phó? Phu nhân Phó nào? Trong nhà chẳng phải đã có một người…”“Suỵt, nói nhỏ thôi. Người này mới là chính thất của Phó Tân, người trong nhà kia chỉ là kẻ đến sau.”“Thảo nào khí chất hơn hẳn.”Mấy năm qua, Tống Uyển ít khi xuất hiện, hiếm khi cùng người nhà họ Phó lộ diện trước công chúng, nên một số người trong giới thượng lưu chưa từng gặp bà, đương nhiên cũng không nhận ra.Nhưng những gia tộc danh giá có tiếng tại Hồng Kông, đặc biệt là nhóm phu nhân do Phu nhân Sở cầm đầu, thì vẫn biết rõ bà là ai.Vừa thấy Tống Uyển đến, Phu nhân Sở liền vui vẻ bước tới chào hỏi: “A Uyển, cuối cùng cũng gặp cô rồi! Bao lâu không gặp, nhớ cô muốn chết.”Phu nhân Sở tên thật là Giang Tư Nguyên, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị. Khi còn trẻ, bà từng là một trong những tiểu thư danh giá hàng đầu Hồng Kông, bây giờ trong giới phu nhân lại rất được lòng mọi người. Bà cũng chính là mẹ của cô con gái nhà họ Sở mà Tống Uyển vừa nhắc tới trước đó.Tống Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “A Nguyên, lâu ngày không gặp, cô trông càng trẻ trung hơn rồi.”Năm xưa, Tống Uyển và Phu nhân Sở chính là kiểu bạn bè giả tạo nổi danh trong giới phu nhân. Chồng của hai người đều là những nhân vật hàng đầu Hồng Kông khiến không ít người đem họ ra so sánh trong những cuộc chuyện phiếm thường ngày.Hồi đó, mọi người đều âm thầm mong chờ hai người này mâu thuẫn để xem náo nhiệt. Nhưng không ngờ, họ chẳng những không gây hấn, mà càng lớn tuổi lại càng thân thiết hơn.Lần đầu tiên tin tức về chuyện Phó Tân ăn chơi trác táng bên ngoài bị phanh phui, cũng chính phu nhân Sở là người đầu tiên đăng Weibo ẩn ý, nhân tiện chỉ trích kẻ thứ ba, giúp Tống Uyển xả giận một trận hả hê.Bên ngoài vẫn còn khách khứa, Phó Tu Ninh không nán lại lâu mà đi thẳng vào trong biệt thự. Dù sao cũng đã đến, không xuất hiện một chút lại có người nói anh bất hiếu.Vừa đẩy cửa bước vào, tiếng cười nói vui vẻ trong nhà lập tức im bặt.Hôm nay khách khứa chủ yếu đều ở ngoài vườn, trong phòng khách chỉ có Phó Tân, cô vợ nhỏ Hứa Như Yên và cậu em trai cùng cha khác mẹ của anh – Phó Tu Yến.Nhìn thấy người bước vào, nụ cười trên mặt mấy người ngồi trên ghế sô pha cứng đờ, sắc mặt Hứa Như Yên càng trở nên đặc sắc hơn.Bà ta gượng gạo nặn ra một nụ cười giả tạo, dịu dàng lên tiếng: “A Ninh đến rồi à? Mau vào đi, vừa nãy bố con còn nhắc đến con đấy.”Vừa nói, bà ta vừa vờ vịn nhẹ tay lên cánh tay Phó Tu Yến, khẽ đẩy hai cái: “A Yến, mau nhường chỗ cho anh con đi.”Phó Tu Yến nhìn mẹ mình, lại nhìn sang Phó Tân, cuối cùng không cam lòng mà dịch sang một bên, nhường chỗ cho Phó Tu Ninh.Những cảnh tượng thế này, từ nhỏ đến lớn, Phó Tu Ninh đã gặp không biết bao nhiêu lần. Trò mèo của Hứa Như Yên, anh cũng chẳng lạ gì. Anh bước tới, ngồi xuống ngay vị trí Phó Tu Yến vừa ngồi, gần Phó Tân nhất.Anh cười nhạt, hờ hững nói: “Thật ngại quá, làm phiền gia đình ba người các người đoàn tụ rồi.”“Ăn nói kiểu gì thế? Lớn bé chẳng ra gì!”Phó Tân tuy không thân thiết với Phó Tu Ninh, nhưng vẫn luôn kỳ vọng vào đứa con trai thông minh xuất sắc từ nhỏ đến lớn này. Ông ta hỏi: “Con về nước từ khi nào?”“Chắc khoảng hai tuần trước.” Giọng Phó Tu Ninh hờ hững: “Ông vẫn còn quan tâm tôi về khi nào sao? Tôi cứ tưởng trong mắt ông chỉ có hai mẹ con bọn họ thôi chứ.”Phó Tân nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Con ăn nói bậy bạ cái gì thế! Đây là thái độ của con khi nói chuyện với bề trên sao?”Phó Tu Ninh lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, dáng vẻ nhàn nhã chẳng để tâm. Ngược lại, Hứa Như Yên lại tỏ ra hiền lành rộng lượng: “A Ninh khó khăn lắm mới về một chuyến, hôm nay lại là sinh nhật bố, có gì thì nói chuyện tử tế, đừng nóng giận. A Ninh chắc chắn không cố ý đâu, em với A Yến cũng không để bụng chuyện này.”Phó Tu Yến bên kia cũng nhận được tín hiệu, vội gật đầu phụ họa: “Đúng vậy bố, tính tình anh cả xưa nay vẫn vậy, con quen rồi, sẽ không chấp nhặt với anh ấy đâu. Hôm nay bố là nhân vật chính, đừng tức giận.”Phó Tu Ninh khẽ “chậc” một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú nữa.Anh đứng dậy, bước ra ngoài: “Không làm phiền gia đình ba người các người nữa.”Trước khi đi, anh nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững lướt qua Hứa Như Yên, giọng không gợn cảm xúc: “Lần sau nếu vẫn là mấy chiêu này, thì đừng tốn công phí sức gọi tôi về.”Dứt lời, Phó Tu Ninh không buồn quay đầu lại mà rời đi.Sắc mặt Hứa Như Yên sa sầm, suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt: “A Ninh nó…”Phó Tân khẽ thở dài, khoát tay: “Thôi kệ nó đi.”Hứa Như Yên cắn môi đầy uất ức, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, ngoan ngoãn tựa vào người Phó Tân: “Bên ngoài còn khách khứa đang chờ, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe…”…Trong tiền sảnh đông người, Phó Tu Ninh lười xã giao, dứt khoát ra khỏi biệt thự, đi thẳng đến khu vườn sau, châm một điếu thuốc.Dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc vẫn chưa cháy hết, làn khói trắng nhàn nhạt chầm chậm len lỏi giữa những ngón tay, mùi nicotine hòa lẫn với chút hương bạc hà thoang thoảng nơi đầu mũi.Không biết vì sao, Phó Tu Ninh đột nhiên không hợp thời mà nhớ đến Tô Ngộ.“Kiếm cậu cả buổi, hóa ra trốn ở đây để tận hưởng không khí yên tĩnh à?”Một giọng nam quen thuộc bất chợt vang lên từ phía sau, Phó Tu Ninh quay đầu nhìn lại.Người vừa tới có dáng người cao ráo, khoác trên mình bộ vest trắng tinh, sống mũi cao thẳng, trên đó đeo một cặp kính gọng bạc, trông vừa tri thức vừa có chút bất cần.Phó Tu Ninh: “Lâu rồi không gặp, Vân Thâm.”Người đến chính là Chu Vân Thâm, nhị công tử nhà họ Chu ở Cảng thành, cũng là bạn cùng lớp cấp ba của Phó Tu Ninh, tình cảm hai người vô cùng thân thiết.Chu Vân Thâm: “Còn tưởng cậu xuất ngoại rồi không muốn về nữa.”Phó Tu Ninh mỉm cười dập tắt điếu thuốc: “Sao cậu biết tôi về?”“Chuyện lớn như vậy trong nhà cậu mà cậu còn không về sao?”Chu Vân Thâm cười: “Hơn nữa, tối qua Lục Hy đã gọi điện cho tôi, nói cậu về Hồng Kông rồi. Cậu ta nhắm trúng một miếng đất ở ngoại thành, đã nói với cậu chưa?”“Nói rồi.” Phó Tu Ninh gật đầu: “Cậu thấy sao? Có thể thắng thầu lấy được không?”Chu Vân Thâm thoải mái dựa vào ghế: “Khó đấy.”“Có không ít người nhắm đến mảnh đất đó, nghe nói cấp trên cũng rất coi trọng.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười, trêu ghẹo: “Xem ra cũng là miếng bánh ngon.”“Đương nhiên rồi, khu vực đó là một trong những khu nhà giàu nổi tiếng ở Thuyên Loan mà.”Đang nói chuyện, điện thoại của Chu Vân Thâm bất chợt rung lên một tiếng.Anh cầm điện thoại lên, cúi đầu lướt qua màn hình, sắc mặt dần nghiêm lại.Phó Tu Ninh: “Chuyện công ty à?”Chu Vân Thâm tắt điện thoại, day nhẹ ấn đường: “Không phải chuyện công ty, em gái tôi lại giận dỗi bỏ nhà đi rồi. Mấy ngày nay không liên lạc được, vừa nhận tin sáng nay đã đặt chân đến Kinh thị, giờ vẫn chưa tìm thấy người.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh hứng thú nhướn mày.Ba người bọn họ, bình thường người ít thể hiện cảm xúc nhất chính là Chu Vân Thâm, cũng là người có tâm tư thâm sâu nhất. Nhưng mấy lần anh ta luống cuống cũng chỉ vì cô “em gái” này mà thôi.“Hóa ra là chuyện “em gái” cậu.”Phó Tu Ninh cười khẽ, trêu đùa: “Nhìn cậu sốt sắng thế này, không biết còn tưởng là vợ cậu gặp chuyện cơ đấy.”Sắc mặt Chu Vân Thâm hơi khựng lại, giọng điệu trầm xuống cảnh cáo: “A Ninh, đừng có nói bậy.”Phó Tu Ninh chẳng để tâm, sau đó mở miệng: “Kinh thị nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ngày mai tôi về đó, để tôi bảo người tìm giúp cậu.”“Tìm được người nhớ báo tôi ngay.”Phó Tu Ninh: “Yên tâm.”Hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi cùng nhau trở về đại sảnh.Bữa tiệc kéo dài đến hơn chín giờ tối vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Phó Tu Ninh lười xã giao tiếp, liền chào Tống Uyển một tiếng rồi cùng Chu Vân Thâm rời đi.Ở một nơi khác, Tô Ngộ và Diêu Lộ đi dạo suốt cả buổi chiều, lại đến Vịnh Victoria ngắm cảnh đêm rồi mới quay về khách sạn.Trong lúc chờ thang máy, Tô Ngộ cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh chiếc bánh trung thu nhân trứng chảy trong tay gửi cho Phương Giác Thiển.Đối phương lập tức hồi đáp:[Hu hu hu hu hu hu hu, bảo bối, tớ biết ngay cậu là người tốt với tớ nhất mà!][Đúng rồi, tớ vừa đặt đồ ngọt cho cậu và đồng nghiệp, gửi đến khách sạn rồi, chắc sắp tới rồi đó, nhớ lấy nhé.]Tô Ngộ: [Tốn kém rồi, bảo bối.]Diêu Lộ: “Chị, thang máy đến rồi.”Tô Ngộ ngẩng đầu: “Diêu Lộ, em lên trước đi, bạn chị đặt đồ ngọt gửi đến cho chúng ta, chị ở đây đợi một lát.”“Vậy em chờ cùng chị nhé.”“Không cần đâu.”Tô Ngộ lắc đầu: “Chắc sắp đến rồi. Vừa nãy em còn nói đau bụng mà, lên nghỉ trước đi.”Do dự vài giây, Diêu Lộ gật đầu: “Vậy cũng được, đồ để em cầm giúp chị, có gì thì gọi em.”Tô Ngộ cũng không từ chối, đưa mấy túi đồ trên tay qua: “Phiền em rồi.”“Ấy, khách sáo gì với em chứ.” Diêu Lộ vẫy vẫy tay.Nói xong, Diêu Lộ bước vào thang máy trước khi cửa đóng lại.Sau khi Diêu Lộ lên trên, Tô Ngộ ngồi trong sảnh khách sạn, vừa trò chuyện với Phương Giác Thiển vừa chờ đồ ăn giao đến.Phương Giác Thiển: “Phỏng vấn cậu chút nhé, đi công tác cùng người yêu cũ là cảm giác thế nào?”Tô Ngộ: “Không có cảm giác gì cả.”Phương Giác Thiển hóng hớt: “Hai người lần này không có gì xảy ra thật à?”Tô Ngộ phòng thủ nghiêm ngặt: “Không có.”Chuyện tối hôm đó chỉ là một sự cố, sau này cũng sẽ không lặp lại, chẳng có gì đáng nói cả.Phương Giác Thiển: “Được rồi, tớ còn tưởng có gì tiến triển cơ!”Tô Ngộ: “Tớ đi công tác, không phải đi yêu đương.”Phương Giác Thiển: “Rồi rồi rồi, cậu đúng chuẩn đầu óc chỉ nghĩ đến công việc. Ở đây hiển thị còn 15 phút nữa nè, cậu nhìn xem được chưa. *Bakehouse được gọi là đỉnh cao của bánh tart trứng ở Hồng Kông, tớ thấy cũng ngon lắm, mua cho cậu vài cái nếm thử. Còn có cả bánh dâu Đan Mạch nữa, tớ thấy cũng đáng thử đấy.”*Bakehouse: Được biết đến là tiệm bánh kiêm quán cà phê ngon nhất ở Hồng Kông, Bakehouse có khá nhiều lựa chọn với các món bánh nướng hấp dẫn, đặc biệt là bánh tart trứng sourdough và bánh ngọt xốp. Ngoài ra còn có các món bánh độc đáo như Chocolate pain au, Raspberry Frangipane Tart và Pretzel Croissant Twist. Ảnh minh hoạ:Tô Ngộ ngẩng đầu liếc nhìn cửa khách sạn, lập tức trông thấy anh chàng giao đồ ăn đang cầm túi bánh của thương hiệu Bakehouse.Cô vội vàng bước tới, nhận lấy túi từ tay anh chàng giao hàng, vừa hoàn thành xong việc nhận hàng thì liền thấy Phó Tu Ninh từ bên ngoài khách sạn bước vào.Thấy vậy, động tác trên tay Tô Ngộ khựng lại một chút, sau đó mỉm cười khách sáo: “Trùng hợp quá, Phó tổng.”Phó Tu Ninh cúi mắt liếc qua túi giấy màu xanh trên tay cô, rồi lại thu ánh mắt về, thản nhiên nói: “Đúng là trùng hợp, xuống nhận đồ ăn à?”Tô Ngộ cứ tưởng Phó Tu Ninh sẽ không để ý đến mình, lúc này chỉ có thể cắn răng gật đầu: “Đúng vậy, bạn tôi đặt món, Phó tổng có muốn thử không?”Bước chân Phó Tu Ninh hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang: “Em định cứ dùng thái độ giả tạo này để nói chuyện với tôi mãi sao?”“…”Tô Ngộ im lặng giây lát rồi mở miệng lại: “Vậy theo anh, tôi nên dùng thái độ nào để nói chuyện với anh?”Phó Tu Ninh nhìn cô thật Lâu, rồi thu ánh mắt về, sải bước đi vào thang máy: “Tùy em.”Tô Ngộ không nói gì, có chút bất lực, lặng lẽ đi theo vào thang máy.Bên trong thang máy hiếm hoi không có ai khác, cô và Phó Tu Ninh mỗi người đứng ở một góc đối diện, giữa hai người như có một bức tường vô hình ngăn cách, không ai mở miệng.Con số trên màn hình hiển thị từ từ nhảy lên, đúng lúc Tô Ngộ tưởng sắp được giải thoát thì bỗng nghe thấy giọng Phó Tu Ninh vang lên: “Hôm qua em chạy cái gì?”“Hả?” Tô Ngộ như chưa kịp phản ứng.Ánh mắt Phó Tu Ninh khóa chặt cô, từng chữ từng câu hỏi lại: “Hôm qua em chạy cái gì?”Nhắc đến chuyện tối qua, mặt Tô Ngộ dần nóng lên: “Tôi… tôi không có chạy, tôi có việc nên mới đi. Hơn nữa, nửa đêm nửa hôm mà tôi ở trong phòng của sếp thì không hay.”Phó Tu Ninh khẽ cười lạnh: “Là không thích hợp ở trong phòng sếp, hay là không thích hợp ở trong phòng người yêu cũ?”Tô Ngộ: “Đều không thích hợp.”Phó Tu Ninh nheo mắt, truy hỏi: “Em nghĩ tôi muốn hôn em sao?”“?”Tô Ngộ không ngờ Phó Tu Ninh lại hỏi thẳng như vậy, lập tức phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó, sao tôi có thể nghĩ thế được, anh nghĩ nhiều rồi.”“Thật sao?”Phó Tu Ninh khẽ cười, đứng thẳng một cách thong dong, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô vài giây, không chút lưu tình mà vạch trần: “Vậy sao mặt em lại đỏ lên thế?”
Tống Uyển là một người phụ nữ luôn giữ được sự bình tĩnh và phong thái chuẩn mực trong mọi tình huống. Dù ngay lúc này, Phó Tu Ninh đã trực tiếp vạch trần lớp màn che phủ, để lộ những sự thật tr.ần tr.ụi dưới ánh mặt trời, bà vẫn không hề có dấu hiệu tức giận hay mất kiểm soát, chỉ lặng lẽ nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh.Trong ký ức của Phó Tu Ninh, bao năm qua anh chỉ từng thấy Tống Uyển mất kiểm soát một lần duy nhất.Đó là khi anh sáu tuổi, Phó Tân đưa con riêng với mối tình đầu về nhà, nhận tổ quy tông.Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cảnh tượng hỗn loạn lúc đó. Người phụ nữ vốn luôn nói năng nhỏ nhẹ như Tống Uyển lại gào thét đến khản giọng với người đàn ông ấy, ném vỡ tất cả những gì có thể cầm trong tay. Trong khi đó, một người phụ nữ khác, bụng to vượt mặt, nắm tay một cậu bé trạc tuổi anh, khóc lóc quẫn bách, như muốn tìm đến cái chết.Khung cảnh hỗn loạn đến mức bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hoang đường.“Ah Ninh, con giận dỗi với mẹ cũng chẳng ích gì.”Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Tống Uyển vang lên: “Trong lòng con cũng hiểu rõ, muốn có được mọi thứ của nhà họ Phó, liên hôn là cách tốt nhất. Mẹ không tin con lại cam lòng để một đứa con hoang đè đầu cưỡi cổ, ngày ngày phải nhìn sắc mặt nó mà sống.”Phó Tu Ninh nói: “Dù không lấy được một xu của nhà họ Phó, con cũng không đến mức phải nhìn sắc mặt một đứa con hoang mà sống.”Anh đã sớm tuyệt vọng với gia đình này, cũng chưa từng muốn tranh giành những thứ ấy.Tống Uyển nói: “Vậy còn mẹ thì sao?”Phó Tu Ninh bình thản đáp: “Những gì ông ngoại để lại cho mẹ đã đủ để mẹ sống sung túc cả đời, không cần phải tranh giành với mẹ con họ.”Biểu cảm trên gương mặt Tống Uyển có chút mất kiểm soát: “Mẹ đã đấu với con tiện nhân đó cả đời, tài sản nghìn tỷ của nhà họ Phó, mẹ không thể để con trai của cô ta chiếm được.”Nhìn người phụ nữ trước mắt đang bị hận thù ăn mòn đến mức nét mặt trở nên vặn vẹo, Phó Tu Ninh khẽ thở dài, giọng anh chậm rãi: “Con là con người, không phải vũ khí giúp mẹ giành chiến thắng, càng không phải con rối của mẹ.”Tống Uyển làm như không nghe thấy, gương mặt nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh nhạt, thản nhiên: “Đề nghị của mẹ, con có thể suy nghĩ kỹ lại. Lần này quá đột ngột, con chưa thể chấp nhận ngay cũng không sao, chúng ta sẽ bàn lại sau.”Dường như bà đã nhận ra rằng, Phó Tu Ninh trước mặt mình không còn là đứa con trai ngoan ngoãn vâng lời như ngày xưa nữa, thậm chí những năm gần đây anh đã dần thoát khỏi tầm kiểm soát của bà. Vì vậy, bà chọn cách nhún nhường.“Cũng đến giờ đến Phó Công Quán rồi, mẹ lên lầu thay đồ.”Nói xong, Tống Uyển xoay người rời đi.Trong phòng khách, Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, hai chân vắt chéo ngồi trên sofa, hồi lâu sau mới khẽ nhếch môi cười mỉa, nét mặt khó lường.Mười lăm phút sau, Tống Uyển thay đồ xong, hai người lên đường đến Phó Công Quán.Phó Công Quán tọa lạc tại khu nhà giàu đắt đỏ bậc nhất Hương Cảng. Sau khi ly thân với Tống Uyển, Phó Tân đã chuyển đến đây và sống từ đó đến nay. Bình thường hai người rất ít khi qua lại, nếu không phải lần này Phó Tân tổ chức tiệc mừng sinh nhật năm mươi lăm tuổi, mời không ít người trong giới danh gia vọng tộc và phóng viên đến tham dự thì Tống Uyển cũng chẳng buồn đến.Dù giới hào môn ai cũng ít nhiều biết đến những mâu thuẫn trong nhà họ Phó, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ thể diện. Nếu không, sáng hôm sau sau buổi tiệc, báo chí Hương Cảng sẽ giật tít: “Hôn nhân hào môn tan vỡ, tiểu tam thượng vị.” Khi đó, chẳng ai còn giữ nổi mặt mũi.Chiếc Bentley đen từ từ dừng lại trước biệt thự. Phó Tu Ninh mở cửa xe bước xuống trước, sải bước vòng qua đuôi xe, cúi người mở cửa sau cho Tống Uyển.Tống Uyển mặc một bộ sườn xám thêu thủ công màu trắng ngọc, khoác thêm một chiếc khăn lụa cùng tông, cả người rạng rỡ, đoan trang tao nhã.Viên ngọc sáng chói của Kinh Thành năm xưa, dù đã đến độ tuổi này vẫn giữ được nét đẹp thanh lịch, không hề bị thời gian bào mòn. Ngay khi vừa xuống xe, bà đã thu hút mọi ánh nhìn của những người trong sân.“Là Phu nhân Phó đến kìa.”“Phu nhân Phó? Phu nhân Phó nào? Trong nhà chẳng phải đã có một người…”“Suỵt, nói nhỏ thôi. Người này mới là chính thất của Phó Tân, người trong nhà kia chỉ là kẻ đến sau.”“Thảo nào khí chất hơn hẳn.”Mấy năm qua, Tống Uyển ít khi xuất hiện, hiếm khi cùng người nhà họ Phó lộ diện trước công chúng, nên một số người trong giới thượng lưu chưa từng gặp bà, đương nhiên cũng không nhận ra.Nhưng những gia tộc danh giá có tiếng tại Hồng Kông, đặc biệt là nhóm phu nhân do Phu nhân Sở cầm đầu, thì vẫn biết rõ bà là ai.Vừa thấy Tống Uyển đến, Phu nhân Sở liền vui vẻ bước tới chào hỏi: “A Uyển, cuối cùng cũng gặp cô rồi! Bao lâu không gặp, nhớ cô muốn chết.”Phu nhân Sở tên thật là Giang Tư Nguyên, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị. Khi còn trẻ, bà từng là một trong những tiểu thư danh giá hàng đầu Hồng Kông, bây giờ trong giới phu nhân lại rất được lòng mọi người. Bà cũng chính là mẹ của cô con gái nhà họ Sở mà Tống Uyển vừa nhắc tới trước đó.Tống Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “A Nguyên, lâu ngày không gặp, cô trông càng trẻ trung hơn rồi.”Năm xưa, Tống Uyển và Phu nhân Sở chính là kiểu bạn bè giả tạo nổi danh trong giới phu nhân. Chồng của hai người đều là những nhân vật hàng đầu Hồng Kông khiến không ít người đem họ ra so sánh trong những cuộc chuyện phiếm thường ngày.Hồi đó, mọi người đều âm thầm mong chờ hai người này mâu thuẫn để xem náo nhiệt. Nhưng không ngờ, họ chẳng những không gây hấn, mà càng lớn tuổi lại càng thân thiết hơn.Lần đầu tiên tin tức về chuyện Phó Tân ăn chơi trác táng bên ngoài bị phanh phui, cũng chính phu nhân Sở là người đầu tiên đăng Weibo ẩn ý, nhân tiện chỉ trích kẻ thứ ba, giúp Tống Uyển xả giận một trận hả hê.Bên ngoài vẫn còn khách khứa, Phó Tu Ninh không nán lại lâu mà đi thẳng vào trong biệt thự. Dù sao cũng đã đến, không xuất hiện một chút lại có người nói anh bất hiếu.Vừa đẩy cửa bước vào, tiếng cười nói vui vẻ trong nhà lập tức im bặt.Hôm nay khách khứa chủ yếu đều ở ngoài vườn, trong phòng khách chỉ có Phó Tân, cô vợ nhỏ Hứa Như Yên và cậu em trai cùng cha khác mẹ của anh – Phó Tu Yến.Nhìn thấy người bước vào, nụ cười trên mặt mấy người ngồi trên ghế sô pha cứng đờ, sắc mặt Hứa Như Yên càng trở nên đặc sắc hơn.Bà ta gượng gạo nặn ra một nụ cười giả tạo, dịu dàng lên tiếng: “A Ninh đến rồi à? Mau vào đi, vừa nãy bố con còn nhắc đến con đấy.”Vừa nói, bà ta vừa vờ vịn nhẹ tay lên cánh tay Phó Tu Yến, khẽ đẩy hai cái: “A Yến, mau nhường chỗ cho anh con đi.”Phó Tu Yến nhìn mẹ mình, lại nhìn sang Phó Tân, cuối cùng không cam lòng mà dịch sang một bên, nhường chỗ cho Phó Tu Ninh.Những cảnh tượng thế này, từ nhỏ đến lớn, Phó Tu Ninh đã gặp không biết bao nhiêu lần. Trò mèo của Hứa Như Yên, anh cũng chẳng lạ gì. Anh bước tới, ngồi xuống ngay vị trí Phó Tu Yến vừa ngồi, gần Phó Tân nhất.Anh cười nhạt, hờ hững nói: “Thật ngại quá, làm phiền gia đình ba người các người đoàn tụ rồi.”“Ăn nói kiểu gì thế? Lớn bé chẳng ra gì!”Phó Tân tuy không thân thiết với Phó Tu Ninh, nhưng vẫn luôn kỳ vọng vào đứa con trai thông minh xuất sắc từ nhỏ đến lớn này. Ông ta hỏi: “Con về nước từ khi nào?”“Chắc khoảng hai tuần trước.” Giọng Phó Tu Ninh hờ hững: “Ông vẫn còn quan tâm tôi về khi nào sao? Tôi cứ tưởng trong mắt ông chỉ có hai mẹ con bọn họ thôi chứ.”Phó Tân nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Con ăn nói bậy bạ cái gì thế! Đây là thái độ của con khi nói chuyện với bề trên sao?”Phó Tu Ninh lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, dáng vẻ nhàn nhã chẳng để tâm. Ngược lại, Hứa Như Yên lại tỏ ra hiền lành rộng lượng: “A Ninh khó khăn lắm mới về một chuyến, hôm nay lại là sinh nhật bố, có gì thì nói chuyện tử tế, đừng nóng giận. A Ninh chắc chắn không cố ý đâu, em với A Yến cũng không để bụng chuyện này.”Phó Tu Yến bên kia cũng nhận được tín hiệu, vội gật đầu phụ họa: “Đúng vậy bố, tính tình anh cả xưa nay vẫn vậy, con quen rồi, sẽ không chấp nhặt với anh ấy đâu. Hôm nay bố là nhân vật chính, đừng tức giận.”Phó Tu Ninh khẽ “chậc” một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú nữa.Anh đứng dậy, bước ra ngoài: “Không làm phiền gia đình ba người các người nữa.”Trước khi đi, anh nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững lướt qua Hứa Như Yên, giọng không gợn cảm xúc: “Lần sau nếu vẫn là mấy chiêu này, thì đừng tốn công phí sức gọi tôi về.”Dứt lời, Phó Tu Ninh không buồn quay đầu lại mà rời đi.Sắc mặt Hứa Như Yên sa sầm, suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt: “A Ninh nó…”Phó Tân khẽ thở dài, khoát tay: “Thôi kệ nó đi.”Hứa Như Yên cắn môi đầy uất ức, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, ngoan ngoãn tựa vào người Phó Tân: “Bên ngoài còn khách khứa đang chờ, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe…”…Trong tiền sảnh đông người, Phó Tu Ninh lười xã giao, dứt khoát ra khỏi biệt thự, đi thẳng đến khu vườn sau, châm một điếu thuốc.Dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc vẫn chưa cháy hết, làn khói trắng nhàn nhạt chầm chậm len lỏi giữa những ngón tay, mùi nicotine hòa lẫn với chút hương bạc hà thoang thoảng nơi đầu mũi.Không biết vì sao, Phó Tu Ninh đột nhiên không hợp thời mà nhớ đến Tô Ngộ.“Kiếm cậu cả buổi, hóa ra trốn ở đây để tận hưởng không khí yên tĩnh à?”Một giọng nam quen thuộc bất chợt vang lên từ phía sau, Phó Tu Ninh quay đầu nhìn lại.Người vừa tới có dáng người cao ráo, khoác trên mình bộ vest trắng tinh, sống mũi cao thẳng, trên đó đeo một cặp kính gọng bạc, trông vừa tri thức vừa có chút bất cần.Phó Tu Ninh: “Lâu rồi không gặp, Vân Thâm.”Người đến chính là Chu Vân Thâm, nhị công tử nhà họ Chu ở Cảng thành, cũng là bạn cùng lớp cấp ba của Phó Tu Ninh, tình cảm hai người vô cùng thân thiết.Chu Vân Thâm: “Còn tưởng cậu xuất ngoại rồi không muốn về nữa.”Phó Tu Ninh mỉm cười dập tắt điếu thuốc: “Sao cậu biết tôi về?”“Chuyện lớn như vậy trong nhà cậu mà cậu còn không về sao?”Chu Vân Thâm cười: “Hơn nữa, tối qua Lục Hy đã gọi điện cho tôi, nói cậu về Hồng Kông rồi. Cậu ta nhắm trúng một miếng đất ở ngoại thành, đã nói với cậu chưa?”“Nói rồi.” Phó Tu Ninh gật đầu: “Cậu thấy sao? Có thể thắng thầu lấy được không?”Chu Vân Thâm thoải mái dựa vào ghế: “Khó đấy.”“Có không ít người nhắm đến mảnh đất đó, nghe nói cấp trên cũng rất coi trọng.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười, trêu ghẹo: “Xem ra cũng là miếng bánh ngon.”“Đương nhiên rồi, khu vực đó là một trong những khu nhà giàu nổi tiếng ở Thuyên Loan mà.”Đang nói chuyện, điện thoại của Chu Vân Thâm bất chợt rung lên một tiếng.Anh cầm điện thoại lên, cúi đầu lướt qua màn hình, sắc mặt dần nghiêm lại.Phó Tu Ninh: “Chuyện công ty à?”Chu Vân Thâm tắt điện thoại, day nhẹ ấn đường: “Không phải chuyện công ty, em gái tôi lại giận dỗi bỏ nhà đi rồi. Mấy ngày nay không liên lạc được, vừa nhận tin sáng nay đã đặt chân đến Kinh thị, giờ vẫn chưa tìm thấy người.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh hứng thú nhướn mày.Ba người bọn họ, bình thường người ít thể hiện cảm xúc nhất chính là Chu Vân Thâm, cũng là người có tâm tư thâm sâu nhất. Nhưng mấy lần anh ta luống cuống cũng chỉ vì cô “em gái” này mà thôi.“Hóa ra là chuyện “em gái” cậu.”Phó Tu Ninh cười khẽ, trêu đùa: “Nhìn cậu sốt sắng thế này, không biết còn tưởng là vợ cậu gặp chuyện cơ đấy.”Sắc mặt Chu Vân Thâm hơi khựng lại, giọng điệu trầm xuống cảnh cáo: “A Ninh, đừng có nói bậy.”Phó Tu Ninh chẳng để tâm, sau đó mở miệng: “Kinh thị nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ngày mai tôi về đó, để tôi bảo người tìm giúp cậu.”“Tìm được người nhớ báo tôi ngay.”Phó Tu Ninh: “Yên tâm.”Hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi cùng nhau trở về đại sảnh.Bữa tiệc kéo dài đến hơn chín giờ tối vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Phó Tu Ninh lười xã giao tiếp, liền chào Tống Uyển một tiếng rồi cùng Chu Vân Thâm rời đi.Ở một nơi khác, Tô Ngộ và Diêu Lộ đi dạo suốt cả buổi chiều, lại đến Vịnh Victoria ngắm cảnh đêm rồi mới quay về khách sạn.Trong lúc chờ thang máy, Tô Ngộ cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh chiếc bánh trung thu nhân trứng chảy trong tay gửi cho Phương Giác Thiển.Đối phương lập tức hồi đáp:[Hu hu hu hu hu hu hu, bảo bối, tớ biết ngay cậu là người tốt với tớ nhất mà!][Đúng rồi, tớ vừa đặt đồ ngọt cho cậu và đồng nghiệp, gửi đến khách sạn rồi, chắc sắp tới rồi đó, nhớ lấy nhé.]Tô Ngộ: [Tốn kém rồi, bảo bối.]Diêu Lộ: “Chị, thang máy đến rồi.”Tô Ngộ ngẩng đầu: “Diêu Lộ, em lên trước đi, bạn chị đặt đồ ngọt gửi đến cho chúng ta, chị ở đây đợi một lát.”“Vậy em chờ cùng chị nhé.”“Không cần đâu.”Tô Ngộ lắc đầu: “Chắc sắp đến rồi. Vừa nãy em còn nói đau bụng mà, lên nghỉ trước đi.”Do dự vài giây, Diêu Lộ gật đầu: “Vậy cũng được, đồ để em cầm giúp chị, có gì thì gọi em.”Tô Ngộ cũng không từ chối, đưa mấy túi đồ trên tay qua: “Phiền em rồi.”“Ấy, khách sáo gì với em chứ.” Diêu Lộ vẫy vẫy tay.Nói xong, Diêu Lộ bước vào thang máy trước khi cửa đóng lại.Sau khi Diêu Lộ lên trên, Tô Ngộ ngồi trong sảnh khách sạn, vừa trò chuyện với Phương Giác Thiển vừa chờ đồ ăn giao đến.Phương Giác Thiển: “Phỏng vấn cậu chút nhé, đi công tác cùng người yêu cũ là cảm giác thế nào?”Tô Ngộ: “Không có cảm giác gì cả.”Phương Giác Thiển hóng hớt: “Hai người lần này không có gì xảy ra thật à?”Tô Ngộ phòng thủ nghiêm ngặt: “Không có.”Chuyện tối hôm đó chỉ là một sự cố, sau này cũng sẽ không lặp lại, chẳng có gì đáng nói cả.Phương Giác Thiển: “Được rồi, tớ còn tưởng có gì tiến triển cơ!”Tô Ngộ: “Tớ đi công tác, không phải đi yêu đương.”Phương Giác Thiển: “Rồi rồi rồi, cậu đúng chuẩn đầu óc chỉ nghĩ đến công việc. Ở đây hiển thị còn 15 phút nữa nè, cậu nhìn xem được chưa. *Bakehouse được gọi là đỉnh cao của bánh tart trứng ở Hồng Kông, tớ thấy cũng ngon lắm, mua cho cậu vài cái nếm thử. Còn có cả bánh dâu Đan Mạch nữa, tớ thấy cũng đáng thử đấy.”*Bakehouse: Được biết đến là tiệm bánh kiêm quán cà phê ngon nhất ở Hồng Kông, Bakehouse có khá nhiều lựa chọn với các món bánh nướng hấp dẫn, đặc biệt là bánh tart trứng sourdough và bánh ngọt xốp. Ngoài ra còn có các món bánh độc đáo như Chocolate pain au, Raspberry Frangipane Tart và Pretzel Croissant Twist. Ảnh minh hoạ:Tô Ngộ ngẩng đầu liếc nhìn cửa khách sạn, lập tức trông thấy anh chàng giao đồ ăn đang cầm túi bánh của thương hiệu Bakehouse.Cô vội vàng bước tới, nhận lấy túi từ tay anh chàng giao hàng, vừa hoàn thành xong việc nhận hàng thì liền thấy Phó Tu Ninh từ bên ngoài khách sạn bước vào.Thấy vậy, động tác trên tay Tô Ngộ khựng lại một chút, sau đó mỉm cười khách sáo: “Trùng hợp quá, Phó tổng.”Phó Tu Ninh cúi mắt liếc qua túi giấy màu xanh trên tay cô, rồi lại thu ánh mắt về, thản nhiên nói: “Đúng là trùng hợp, xuống nhận đồ ăn à?”Tô Ngộ cứ tưởng Phó Tu Ninh sẽ không để ý đến mình, lúc này chỉ có thể cắn răng gật đầu: “Đúng vậy, bạn tôi đặt món, Phó tổng có muốn thử không?”Bước chân Phó Tu Ninh hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang: “Em định cứ dùng thái độ giả tạo này để nói chuyện với tôi mãi sao?”“…”Tô Ngộ im lặng giây lát rồi mở miệng lại: “Vậy theo anh, tôi nên dùng thái độ nào để nói chuyện với anh?”Phó Tu Ninh nhìn cô thật Lâu, rồi thu ánh mắt về, sải bước đi vào thang máy: “Tùy em.”Tô Ngộ không nói gì, có chút bất lực, lặng lẽ đi theo vào thang máy.Bên trong thang máy hiếm hoi không có ai khác, cô và Phó Tu Ninh mỗi người đứng ở một góc đối diện, giữa hai người như có một bức tường vô hình ngăn cách, không ai mở miệng.Con số trên màn hình hiển thị từ từ nhảy lên, đúng lúc Tô Ngộ tưởng sắp được giải thoát thì bỗng nghe thấy giọng Phó Tu Ninh vang lên: “Hôm qua em chạy cái gì?”“Hả?” Tô Ngộ như chưa kịp phản ứng.Ánh mắt Phó Tu Ninh khóa chặt cô, từng chữ từng câu hỏi lại: “Hôm qua em chạy cái gì?”Nhắc đến chuyện tối qua, mặt Tô Ngộ dần nóng lên: “Tôi… tôi không có chạy, tôi có việc nên mới đi. Hơn nữa, nửa đêm nửa hôm mà tôi ở trong phòng của sếp thì không hay.”Phó Tu Ninh khẽ cười lạnh: “Là không thích hợp ở trong phòng sếp, hay là không thích hợp ở trong phòng người yêu cũ?”Tô Ngộ: “Đều không thích hợp.”Phó Tu Ninh nheo mắt, truy hỏi: “Em nghĩ tôi muốn hôn em sao?”“?”Tô Ngộ không ngờ Phó Tu Ninh lại hỏi thẳng như vậy, lập tức phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó, sao tôi có thể nghĩ thế được, anh nghĩ nhiều rồi.”“Thật sao?”Phó Tu Ninh khẽ cười, đứng thẳng một cách thong dong, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô vài giây, không chút lưu tình mà vạch trần: “Vậy sao mặt em lại đỏ lên thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro