Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 17

Diệp Kiến Tinh

2025-03-31 02:00:54

Ba giờ chiều hôm sau, cả nhóm đáp xuống sân bay quốc tế Kinh thị đúng giờ.Trợ lý Chu nói: “Phó tổng, xe của công ty đã đến sân bay, đang đợi anh ở cổng số ba.”Phó Tu Ninh khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm, mặt trầm xuống, sải bước nhanh về phía cửa ra của sân bay.Vẫn chưa nắm rõ tính cách của vị sếp mới này, Chu Chính cũng không dám lên tiếng nhiều, chỉ im lặng đi theo sau.Khi sắp đến cửa sân bay, Phó Tu Ninh đột nhiên cất giọng: “Hỏi xem họ đi thế nào.”Chu Chính hỏi lại: “Quản lý Tô và Diêu Lộ ạ?”Phó Tu Ninh mím môi, chỉ đáp gọn: “Ừm.”Chu Chính lập tức quay lại, nhìn về phía hai cô gái đang đi cách họ một đoạn: “Hình như bên ngoài đang mưa, xe của công ty đã đỗ ở cổng số ba. Phó tổng hỏi hai người định đi thế nào?”Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn xa xa ra bên ngoài: “Mưa rồi sao?”Diêu Lộ chớp mắt vài cái, rồi nói: “Trời mưa thì chắc khó gọi xe, nếu có thể, Phó tổng có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn không?”Vừa dứt lời, Tô Ngộ đã lên tiếng: “Tôi thì không cần đâu, bãi đỗ xe sân bay có taxi, bắt xe rất tiện.”Nếu không thật sự cần thiết, cô không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với Phó Tu Ninh.Khoảng cách giữa họ không xa, từng lời của Tô Ngộ đều lọt vào tai Phó Tu Ninh vì anh chỉ đứng cách cô vài bước chân.Nghe cô nói vậy, Diêu Lộ cũng đổi ý: “Vậy em cũng đi bắt taxi luôn.”Nhận được câu trả lời rõ ràng, Chu Chính gật đầu, quay người lại báo cáo với Phó Tu Ninh: “Phó tổng, họ…”Phó Tu Ninh chỉ đáp: “Tôi biết rồi.”Chu Chính: “?”Nhưng tôi còn chưa nói gì mà?Phó Tu Ninh cầm điện thoại lên, gửi một tấm ảnh vào WeChat của Chu Chính, rồi dặn dò bằng giọng điệu thản nhiên: “Tìm cô gái trong bức ảnh này, khi nào có tin ở Kinh thị thì báo cho tôi.”“Rõ, Phó tổng.”Bước qua cửa sân bay, cả bốn người tách ra. Tô Ngộ gọi một chiếc taxi về nhà. Theo quy định của Lạc Thái, nhân viên đi công tác về, bất kể vào thời điểm nào đều được nghỉ phép nguyên ngày mà vẫn được trả lương. Lần này cũng không ngoại lệ.Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, Tô Ngộ cảm thấy hơi chóng mặt, suốt quãng đường chỉ mơ màng ngủ gà ngủ gật. Xuống xe, cô ghé qua tiệm thuốc dưới nhà mua một hộp thuốc cảm rồi mới lên lầu, định bụng ngủ bù.Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy bạn cùng phòng Chúc Vũ An đang ngồi xổm trong phòng khách sắp xếp hành lý. Thấy vậy Tô Ngộ liền hỏi: “An An, cậu sắp đi công tác à?”Nghe thấy giọng cô, Chúc Vũ An ngẩng đầu lên: “Ngộ Ngộ, cậu về rồi à. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”Thấy mắt cô ấy đỏ hoe như vừa mới khóc, Tô Ngộ sững lại một chút, rồi nhanh chóng đóng cửa bước đến: “Sao vậy, An An? Cậu nói đi, đừng khóc.”Chúc Vũ An mím môi, cố nén nước mắt: “Xin lỗi cậu, Ngộ Ngộ. Có lẽ tớ không thể tiếp tục ở cùng cậu được nữa.”Nghe vậy, Tô Ngộ mất vài giây mới phản ứng lại, lo lắng hỏi: “Là vì bệnh tình của dì sao?”Chúc Vũ An khẽ gật đầu hai cái, nước mắt không kiềm được nữa, từng giọt to rơi xuống: “Bác sĩ nói tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không cao, dù có thành công thì sau đó mẹ tớ cũng cần có người chăm sóc. Tớ định nghỉ việc, về quê tìm một công việc khác để tiện chăm sóc mẹ.”Tô Ngộ nghe vậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Vừa đau lòng cho cô bạn đã cùng mình chung sống bao năm, vừa cảm thấy lúc này có nói lời an ủi nào cũng không giúp ích được gì.Cô ngừng lại một chút, rồi đưa tay lau khô nước mắt trên mặt Chúc Vũ An, nhẹ giọng trấn an: “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tất cả rồi sẽ qua.”Hai người quen nhau năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tuổi tác ngang nhau, lại đều là con gái, nhờ người giới thiệu mà thuê nhà chung. Từ đó đến giờ đã sống cùng nhau được mấy năm rồi.Về hoàn cảnh gia đình của Chúc Vũ An, cô cũng biết ít nhiều. Cô ấy là con nhà đơn thân, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Cách đây không lâu, mẹ cô ấy bị chẩn đoán mắc ung thư vú, ngay trong đêm cô ấy đã vội vàng về quê. Tính ra cũng đã nửa tháng họ chưa gặp nhau. Không ngờ lần gặp lại này, lại là lúc chia xa.Chúc Vũ An nhẹ nhàng hít mũi: “Xin lỗi nhé, Ngộ Ngộ. Sau này tớ không thể cùng cậu chia tiền thuê nhà nữa. Tớ đã nhờ bạn bè giúp đăng tin cho thuê lại phòng của tớ. Có tin gì tớ sẽ báo ngay cho cậu.”“Không sao đâu, chuyện nhà cửa cậu không cần lo.”Tô Ngộ mỉm cười trấn an: “Đây là Kinh thị, lại ở trung tâm, chắc chắn không lo thiếu người thuê.”Nói rồi, cô nhìn xuống chiếc vali dưới đất: “Cậu đang thu dọn hành lý, vậy là đi luôn hôm nay sao?”Chúc Vũ An gật đầu: “Ừ, tớ đã đặt vé tàu lúc tám giờ tối, sáng mai là tới.”“Vậy tối nay tớ mời cậu ăn một bữa, ăn xong tiễn cậu ra ga.”Chúc Vũ An nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, Ngộ Ngộ.”…..Tô Ngộ tiễn Chúc Vũ An về nhà từ ga tàu xong thì đã mười giờ tối, giấc ngủ bù buổi chiều cũng không kịp chợp mắt.Căn hộ này ban đầu là Chúc Vũ An thuê, cô ấy chuyển vào sớm hơn Tô Ngộ ba tháng. Theo quy định trả tiền thuê sáu tháng một lần, Chúc Vũ An vẫn còn ba tháng tiền thuê chưa sử dụng hết.Ba nghìn tệ không phải số tiền lớn nhưng đối với Chúc Vũ An lúc này cũng không phải ít, có còn hơn không.Nghĩ vậy, Tô Ngộ đứng dậy, đi đến phòng ngủ phụ chụp vài bức ảnh rồi đăng lên mạng.Hy vọng có thể giúp cô ấy sớm cho thuê lại căn phòng.Sáng hôm sau, Tô Ngộ dậy đúng giờ đi làm, vừa đến công ty liền nhận được thông báo về buổi tiệc tối sau giờ làm.Một là để chào đón sếp mới Phó Tu Ninh nhậm chức, hai là ăn mừng đoàn công tác vừa giành được dự án ở Cảng Thành, ba là chúc mừng Kỷ Giản Tâm đã thành công giúp Lạc Thái mở rộng thị trường tại Hải Thành.“Ba niềm vui trong một, bảo sao lần này lại hào phóng như vậy.”Tô Ngộ cười liếc nhìn Diêu Lộ: “Lại nghe được tin gì từ đâu rồi?”“Không phải tin đồn đâu chị, đảm bảo chính xác!” Diêu Lộ phấn khích nói: “Em nghe nói địa điểm tổ chức tối nay là nhà hàng Nhật mới mở ở phố sau, giá trung bình cho mỗi người là 588 tệ, bình thường không phải ai cũng dám ăn.”Tô Ngộ cười, cầm lấy ly cà phê: “Bảo sao hôm nay ai nấy đều hào hứng thế.”“Chứ sao nữa.”Diêu Lộ hạ giọng: “Nghe nói lần này là Phó tổng mời khách.”“Phó tổng?”Tô Ngộ hơi sững lại.“Đúng vậy, lần này thân phận thiếu gia nhà giàu của Phó tổng coi như được xác nhận rồi, không ít người đang rục rịch đây.”Nói rồi, Diêu Lộ hất cằm về phía chỗ ngồi của Kỷ Giản Tâm, hạ giọng: “Vừa nãy đi ngang nhà vệ sinh, em có nghe thấy cô ta gọi điện bảo người ta mang váy đến cho tối nay. Ai cũng muốn tìm chồng giàu, nhưng hình như cô ta đang lộ liễu quá.”Tô Ngộ chẳng có phản ứng gì, tâm tư của Kỷ Giản Tâm, chỉ cần có mắt thì ai trong công ty cũng nhìn ra được, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến cô.So với chuyện đó, cô quan tâm đến chuyện hợp tác bên Phong Đình hơn. Đã một tuần kể từ lần cuối cô gặp Trần tổng, vậy mà vẫn chưa có tin tức gì.“Ôi trời, cà phê của chị—”Diêu Lộ kêu lên, ấn vội nút dừng. Lúc này Tô Ngộ mới hoàn hồn, cô đã lơ đãng quá lâu, đến nỗi cà phê trong cốc đầy tràn mà không hay biết.“Chị đang nghĩ gì vậy?”Tô Ngộ: “Không có gì, chị chỉ nghĩ đến vài chuyện công việc. Mau quay về thôi, chỗ này đông người qua lại, bị nghe thấy thì không hay.”“Em biết rồi.”Diêu Lộ gật đầu, theo sau Tô Ngộ rời khỏi khu vực pha trà.Nhanh chóng đến giờ tan làm, không biết có phải vì buổi tiệc tối hay không mà hôm nay mọi người có vẻ hào hứng hơn hẳn ngày thường.“Tan làm rồi tan làm rồi!”“Lại qua thêm một ngày nữa.”“Tôi phải gọi cho chồng báo là tối nay không ăn cơm nhà.”“Tôi cũng thế, cũng phải gọi cho vợ một cuộc.”“Đi thôi đi thôi, lát nữa kẹt xe mất, nhà hàng Nhật đó nằm ngay khu tắc đường nhất.”“Mở đầu hoành tráng là nhà hàng Nhật 588 tệ một người, Phó tổng đúng là rộng rãi thật.”Mọi người vừa trò chuyện rôm rả vừa rời khỏi văn phòng, hướng về phía thang máy.Diêu Lộ tắt máy tính, đi đến gõ cửa: “Chị, tan làm rồi, mọi người đi đến nhà hàng Nhật hết rồi.”Tô Ngộ: “Nhanh vậy à?”“Ừm.” Diêu Lộ gật đầu: “Sợ lát nữa kẹt xe chứ sao.”“Cũng đúng.”Tô Ngộ gật đầu: “Vậy sao em vẫn còn ở đây?”“Em thấy chị vẫn còn trong văn phòng nên muốn đợi cùng đi.”Tô Ngộ mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn em nhé, Diêu Lộ. Nhưng chị còn chút việc chưa xử lý xong, có lẽ sẽ đến trễ một chút. Em cứ đi trước với mọi người đi.”“Vậy cũng được.” Diêu Lộ đáp: “Vậy em để dành chỗ cho chị nhé.”Tô Ngộ: “Cảm ơn nhiều nha!”Cô đang xử lý hợp đồng của một đối tác sắp hết hạn, nhưng không rõ vì lý do gì mà họ mãi không chịu gia hạn. Người của cô đã kiên trì thương lượng suốt cả tuần nhưng đối phương cứ chần chừ, đến hôm nay mới chịu báo lại. Cả ngày nay, cô đều vùi đầu đàm phán với đại diện bên đó.Vừa rồi, cô cũng chỉnh sửa lại bản kế hoạch theo yêu cầu của đối phương và đang chờ phản hồi. Nhưng chờ mãi mà chẳng thấy đâu, đến lúc này đã hơn một tiếng trôi qua, có lẽ hôm nay sẽ không nhận được câu trả lời.Diêu Lộ bên kia cũng liên tục giục giã, vì thế Tô Ngộ dứt khoát tắt máy tính, cầm áo khoác rồi rời khỏi công ty.Giờ này đang là cao điểm buổi tối, cô bị kẹt xe suốt nửa tiếng mới đến nơi. Nhà hàng Nhật này là kiểu buffet tự phục vụ, lúc cô đến thì mọi người đã ăn được một vòng.Diêu Lộ kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh, ghé giọng nói nhỏ: “Chị, sao chị đến trễ vậy? Em nói cho chị nghe, chị bỏ lỡ một vở kịch hay rồi đó!”“Kịch gì?” Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn sang.Diêu Lộ nhỏ giọng kể: “Vừa rồi Kỷ Giản Tâm cố tình lấy lòng Phó tổng nhưng bị từ chối ngay trước mặt mọi người. Chị không thấy lúc đó sắc mặt của chị Kỷ đâu, ôi trời ơi, đúng là hiếm thấy luôn!”Nghe vậy, Tô Ngộ mím môi, vô thức liếc nhìn Phó Tu Ninh đang ngồi phía đối diện.Từ sau đêm hôm đó, cô và anh đều không chủ động nói chuyện với nhau nữa. Cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như như vậy mới là bình thường.Có lẽ vì nhận ra ánh mắt của cô, Phó Tu Ninh khẽ nâng mi. Đúng khoảnh khắc anh nhìn sang, Tô Ngộ lập tức dời mắt đi, tim đập thình thịch như trống trận.Diêu Lộ hỏi: “Chị, sao tim chị đập nhanh vậy?”“Không có gì, chắc do lúc nãy đi vội quá. Nghỉ một chút sẽ ổn thôi.”Đang trò chuyện thì Đường tổng nâng ly rượu đứng dậy: “Bây giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ, tôi xin nói vài lời. Trước tiên, bữa ăn hôm nay là do Phó tổng mời, chúng ta phải cảm ơn Phó tổng.”“Thứ hai, mục đích của bữa tiệc này là để chúc mừng Phó tổng chính thức gia nhập Lạc Thái, đồng thời chúc mừng Phó tổng thành công giành được dự án ở Cảng Thành. Ngoài ra, cũng phải chúc mừng Kỷ Giản Tâm đã khai phá thị trường Hải Thành, đây cũng là một thành tích không hề nhỏ. Ba niềm vui hội tụ, đúng là đáng để ăn mừng.”Đường tổng cười nâng ly: “Phó tổng, anh có muốn nói vài lời không?”Phó Tu Ninh không quá hứng thú với mấy buổi tiệc tùng kiểu này, nhưng vẫn cười nhận ly rượu: “Cảm ơn Đường tổng đã nói giúp tôi hết cả rồi. Hy vọng sau này mọi người hợp tác thuận lợi, cũng mong công ty ngày càng phát triển. Các dự án sắp tới vẫn cần sự phối hợp của tất cả, nếu mọi việc suôn sẻ thì cuối năm nay, tiền thưởng Tết của mọi người cũng sẽ rủng rỉnh hơn.”Nhắc đến tiền thưởng, ai nấy lập tức vui vẻ ra mặt. Thời buổi này, tìm được một sếp vừa hào phóng mời cơm lại vừa rộng rãi với tiền thưởng còn khó hơn trúng xổ số tám triệu. Cả đám người nhao nhao nâng ly: “Cảm ơn Phó tổng! Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết mình.”Không khí lúc này mới thực sự náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, uống rượu, vui vẻ vô cùng.So với họ, bên Tô Ngộ lại có phần trầm lắng hơn.Vốn dĩ cô không phải kiểu người thích giao lưu ồn ào, hơn nữa có lẽ do sắp đến kỳ si.nh lý, vừa rồi lại ăn đồ lạnh, khiến bụng dưới bắt đầu đau từng cơn. Cơn đau quặn đến nỗi cô chẳng còn tâm trạng nào để nói chuyện.Tô Ngộ mím môi, bàn tay dưới bàn khẽ đặt lên bụng, nhẹ nhàng ấn xuống.Nhưng cơn đau không thuyên giảm, cô đành ghé sát Diêu Lộ, thì thầm: “Chị ra ngoài đi vệ sinh một chút.”Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Diêu Lộ lo lắng: “Chị không sao chứ? Hay để em đi với chị?”Tô Ngộ không muốn làm phiền người khác, lắc đầu: “Không cần đâu, chị sẽ quay lại ngay. Nếu có ai hỏi thì giúp chị nói một tiếng nhé.”“Yên tâm đi.” Diêu Lộ gật đầu chắc chắn.Nói xong, nhân lúc mọi người đang mải trò chuyện, không ai chú ý, Tô Ngộ lặng lẽ lách ra phía sau và rời khỏi bàn tiệc.Cô không biết rằng, mọi hành động của mình đều bị một người ở bàn đối diện thu vào mắt.Phó Tu Ninh dừng ánh mắt trên bàn tay cô đang ấn chặt bụng dưới, đôi mày khẽ nhíu lại, rồi không chút do dự đứng dậy bước theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Số ký tự: 0