Chương 30
Diệp Kiến Tinh
2025-03-31 02:00:54
Mặc dù biết rõ Phó Tu Ninh cố ý nhắc đến mình, nhưng trước mặt mọi người, Tô Ngộ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lịch sự: “Mọi người nói đúng, thêm người càng thêm đông vui.”Phó Tu Ninh nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười đầy đắc ý: “Vậy thì làm phiền mọi người rồi.”“Hây, không phiền, không phiền.”Lão Lưu đưa thực đơn cho Phó Tu Ninh: “Phó tổng, anh xem còn muốn gọi thêm món gì không? Chúng tôi vừa gọi một lượt rồi, nhưng không biết anh thích ăn gì.”Phó Tu Ninh nhận lấy thực đơn, lướt qua một lượt, giọng điệu nhàn nhạt: “Thêm một phần ba chỉ nướng và lá tía tô.”Nghe vậy, mọi người trên bàn đều lộ vẻ ngạc nhiên: “Phó tổng có khẩu vị giống hệt quản lý của chúng tôi đấy?”Động tác trên tay Phó Tu Ninh hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng vẻ hứng thú: “Sao lại nói vậy?”“Vừa nãy quản lý của chúng tôi cũng chẳng gọi gì khác, chỉ gọi ba chỉ nướng và lá tía tô.”Diêu Lộ cũng hưởng ứng theo: “Đúng đó, nếu cậu không nói tôi cũng không để ý. Nhưng mà tôi thấy phần lớn mọi người ăn thịt nướng đều gói với rau xà lách thì phải.”“Bạn bè của tôi cũng hầu như đều gói với xà lách, mùi lá tía tô có vẻ khó ăn với nhiều người. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người chủ động gọi lá tía tô để ăn kèm cùng thịt nướng.”“Ừm, tôi cũng vậy, mà lần này gặp hẳn hai người.”Cả nhóm như mở ra được đề tài mới, bàn tán rôm rả về việc ăn thịt nướng nên gói với rau xà lách hay lá tía tô. Không ai chú ý đến sắc mặt Tô Ngộ đã lặng lẽ thay đổi từ lúc nào.Thật ra, ban đầu cô cũng không thích mùi vị của lá tía tô, nhưng Phó Tu Ninh lại rất thích.Lúc còn ở bên nhau, mỗi lần đi ăn thịt nướng, anh luôn gọi riêng một phần ba chỉ nướng và một phần lá tía tô.Sau đó, anh chậm rãi đặt từng miếng ba chỉ nướng vàng giòn lên lá tía tô, thêm chút nước chấm yêu thích rồi cuốn lại, cứ như đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.Cuối cùng do nhìn quá nhiều hoặc có thể vô thức bị ảnh hưởng bởi thói quen của anh, Tô Ngộ cũng dần chấp nhận hương vị kỳ lạ ấy. Thậm chí thói quen này đã theo cô đến tận bây giờ.Dòng suy nghĩ dần kéo cô về thực tại, Tô Ngộ khẽ rủ mi mắt xuống.Nếu không có tình huống hôm nay, có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng suốt bao năm qua, mình vẫn duy trì thói quen ăn uống của Phó Tu Ninh.Cô chợt cảm thấy những năm tháng cố tình quên đi kia thật nực cười. Một số thứ đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy, hòa vào máu thịt từ lúc nào chẳng hay.Có lẽ nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, Phó Tu Ninh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó lặng lẽ đưa chân khẽ chạm vào chân cô dưới gầm bàn.Tô Ngộ giật mình.Cả người cô lập tức căng cứng, cố kiềm chế ý muốn quay đầu nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.Sau một thoáng ngập ngừng, cô khẽ mím môi, giả vờ không để ý, lặng lẽ dịch chân sang hướng khác.Nhưng không ngờ rằng, cô vừa nhích một chút, chân Phó Tu Ninh lập tức theo sát, quấn chặt lấy cổ chân cô, không để cô nhúc nhích.Tô Ngộ nhíu mày, nhân lúc không ai chú ý, cô quay đầu lườm anh một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.Nhận được tín hiệu không hài lòng từ cô, Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Anh vừa cầm ly nước trước mặt cô lên, vừa hạ giọng nói: “Thả lỏng một chút.”Anh chậm rãi vặn nắp chai nước cam, dùng chất giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Căng thẳng quá dễ khiến người ta nghi ngờ đấy.”Tô Ngộ vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như thường ngày, nhưng dưới gầm bàn, cô không ngừng cố gắng rút chân ra mà không để ai nhận ra động tĩnh.Nói xong, Phó Tu Ninh điềm nhiên đẩy ly nước về phía cô.Có người để ý đến bên này, không nhịn được lên tiếng: “Không ngờ Phó tổng ngoài đời cũng dễ gần ghê.”Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về phía hai người. Khi nhận ra tình huống vừa rồi, ai nấy đều có chút bất ngờ: “Đúng đó, không ngờ Phó tổng cũng biết quan tâm người khác như vậy.”Phó Tu Ninh không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười: “Rót cho cậu một ly nhé?”“Không dám làm phiền sếp tự tay rót nước cho tôi đâu, tôi tự làm được.”“Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi tự làm là được.”Phó Tu Ninh cũng không khách sáo, liền đưa chai nước trong tay cho người bên cạnh.Không khí trên bàn vui vẻ, mọi người trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất mà không hề hay biết bên dưới bàn đang dậy sóng ngầm.“Ai da—”Lúc này, bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, ngay sau đó là âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất.“Chuyện gì vậy?”“Hình như nắp chai nước rơi xuống đất rồi, mau tìm đi.”Tô Ngộ giật thót, theo phản xạ quay sang nhìn Phó Tu Ninh.Chân cô và Phó Tu Ninh đang quấn vào nhau, chỉ cần ai cúi xuống là chắc chắn sẽ nhìn thấy.Tim Tô Ngộ đập thình thịch, cả trái tim như nghẹn lại ở cổ họng.Cô ra sức cử động chân ra hiệu, nhưng Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên dáng vẻ ung dung, như thể mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của anh.Khoảnh khắc người đồng nghiệp kia vừa cúi xuống, Tô Ngộ đột nhiên cảm giác bàn chân được thả lỏng.Giây tiếp theo, theo bản năng cô rụt chân về.Đồng nghiệp cúi xuống liếc nhìn về phía Tô Ngộ, sau đó gãi đầu lẩm bẩm: “Có khi mình hoa mắt rồi.”Nói xong, người đó vươn tay nhặt nắp chai lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi.”“Tìm được là tốt.”Tuy không ai phát hiện ra, nhưng trải qua phen hú vía này, Tô Ngộ vẫn cảm thấy sợ hãi, cũng chẳng buồn nhìn Phó Tu Ninh một cái trong suốt bữa ăn sau đó.Giữa bữa ăn, Tô Ngộ tranh thủ đi vệ sinh, định tiện thể thanh toán hóa đơn.Không ngờ, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền bị một lực mạnh kéo vào căn phòng bao trống bên cạnh.Tô Ngộ giật mình hoảng hốt, còn chưa kịp kêu lên, một mùi hương tuyết tùng quen thuộc đã bất ngờ xộc vào cánh mũi.Ngay sau đó, giọng nam trầm ấm vang lên bên tai: “Đừng sợ, là anh.”Cô bị Phó Tu Ninh kéo vào phòng bao, ép sát vào cánh cửa.Căn phòng tối om vì chưa bật đèn, chỉ nhờ chút ánh sáng hắt từ bên ngoài mà miễn cưỡng nhìn rõ được gương mặt anh.Tô Ngộ có chút bực bội, dùng sức đẩy vào ngực Phó Tu Ninh: “Anh bị bệnh à? Làm loạn đủ chưa?”Lực cô chẳng khác nào mèo cào ngứa, đối với Phó Tu Ninh mà nói chẳng khác gì đang làm nũng.Anh không giận mà còn bật cười, một tay ghì chặt eo cô, một tay nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô mà xoa: “Đánh đau tay chưa?”“…”Tô Ngộ bỗng có cảm giác mình đang đánh vào bông mềm, hoàn toàn vô lực.Cô bình tĩnh lại vài giây, cố gắng nói lý lẽ với Phó Tu Ninh: “Công ty cấm yêu đương nơi công sở, anh biết chứ?”“Biết.”Phó Tu Ninh đáp chắc nịch: “Chúng ta có yêu đâu? Bạn giường không tính là yêu đương.”“Anh cũng biết là bạn giường, kiểu quan hệ này vốn không phải chuyện vẻ vang gì, anh có thể nào tự giác một chút không?”Phó Tu Ninh chẳng mảy may để tâm: “Vậy thì yêu đương đi, yêu rồi thì vẻ vang ngay mà.”“…”Tô Ngộ cảm thấy mình chẳng thể nói lý với anh: “Thôi bỏ đi, anh buông tay ra, em ra ngoài lâu rồi, phải quay lại.”Phó Tu Ninh không nhúc nhích: “Tối nay đến chỗ anh, anh sẽ thả.”“…”Tô Ngộ: “Em nghĩ nên kiềm chế lại.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh bật cười khẽ: “Anh đã nói sẽ làm gì đâu?”Tô Ngộ mặt không cảm xúc: “Bạn giường gặp nhau ngoài lên giường thì còn làm gì?”Có lẽ do Tô Ngộ cứ liên tục nhấn mạnh sự không bình thường trong mối quan hệ giữa họ, hoặc cũng có thể vì thái độ cô quá rõ ràng dứt khoát, mà Phó Tu Ninh bỗng như bị thứ gì đó đâm trúng, sắc mặt dần trở nên u ám.Một lúc sau, anh lạnh lùng cười khẽ, đầy châm chọc: “Cũng đúng, em nói đúng lắm, bạn giường ngoài lên giường thì còn làm gì.”Phó Tu Ninh nâng mắt, nhìn cô chằm chằm không chớp, đôi mắt đen thăm thẳm không thấy đáy. Dừng vài giây, anh cố tình thốt ra từng chữ, giọng điệu lơ đễnh: “Vậy hôm nay làm không?”Bầu không khí đột nhiên chùng xuống.Một lát sau, Tô Ngộ đáp: “Không.”Đây là câu trả lời nằm trong dự liệu.Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi cười tự giễu, cúi mắt, khẽ hừ một tiếng: “Được thôi.”Yết hầu anh khẽ chuyển động, từ từ buông tay: “Vậy em đi đi.”Nhìn anh như vậy, trong lòng Tô Ngộ bỗng trào lên một cảm xúc mạnh mẽ, vừa khó gọi tên, vừa không thể diễn tả.Cô thừa nhận, khi nhìn thấy Phó Tu Ninh vào khoảnh khắc này, lòng cô mềm nhũn. Nhưng đồng thời, cô cũng chợt cảm thấy hối hận, hối hận vì hôm qua không kiềm chế được cảm xúc, nhất thời bốc đồng đưa ra quyết định ấy, mới dẫn đến cục diện như bây giờ.Cô muốn nói rằng hôm qua là do cô nóng vội, không nên để hai người thành ra mối quan hệ như hiện tại.Nhưng nhìn dáng vẻ thất bại của Phó Tu Ninh, lời đến bên môi Tô Ngộ lại đột nhiên không thốt ra được nữa.Thôi vậy, cứ như thế đi.Ngừng lại một chút, Tô Ngộ vòng qua Phó Tu Ninh, đẩy cửa rời đi.Cánh cửa phòng bao mở ra rồi lại đóng lại, Phó Tu Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.Thanh toán xong, Tô Ngộ quay lại bàn ăn.Diêu Lộ ngẩng đầu nhìn qua: “Chị, chị về rồi, có thấy Phó tổng không?”Tô Ngộ mím môi: “Không thấy.”“Kỳ lạ. Vừa nãy chị ra ngoài không bao lâu Phó tổng cũng đi theo, em còn tưởng anh ấy tìm chị có việc gì.”Tuy có chút tò mò, nhưng Diêu Lộ vốn không để tâm, rất nhanh lại hòa vào cuộc trò chuyện cùng mọi người.Mãi lâu sau, Phó Tu Ninh mới trở lại chỗ ngồi với sắc mặt bình thản như thường.Chỉ khác là, vừa rồi anh hận không thể áp sát lại gần cô hết mức có thể, nhưng bây giờ giữa hai người rõ ràng có một khoảng cách không xa không gần, ai cũng không nhìn đối phương trước.Không khí trên bàn vẫn vui vẻ hòa hợp như trước, chẳng ai nhận ra sự khác thường giữa họ.Bữa ăn nhanh chóng đi đến hồi kết.Tan cuộc, mọi người ai nấy hoặc tự lái xe hoặc gọi xe về nhà.Khi Tô Ngộ và Diêu Lộ bước ra khỏi quán nướng, chiếc Maybach đen đỗ trước cửa sớm đã không còn bóng dáng.Tô Ngộ không nghĩ nhiều, thu ánh mắt lại rồi nhìn sang Diêu Lộ: “Em định về thế nào?”Diêu Lộ: “Bạn trai em đến đón, sắp tới rồi. Còn chị?”“Chị gọi xe rồi, chắc cũng sắp tới.”Đang nói, một chiếc SUV chầm chậm dừng bên đường, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi nghiêng nghiêng, từ xa gọi một tiếng Diêu Lộ.Thấy vậy, Tô Ngộ nói: “Bạn trai em đến rồi, mau qua đi.”Diêu Lộ: “Trời lạnh thế này không dễ gọi xe, hay bọn em đưa chị một đoạn nhé?”“Không cần đâu.”Tô Ngộ khoát tay: “Chị không làm bóng đèn giữa hai đứa đâu, xe chị gọi cũng sắp tới rồi.”“Vậy được rồi.”Diêu Lộ cũng không ép: “Thế em đi trước đây chị, mai gặp ở công ty.”Tô Ngộ gật đầu: “Mai gặp.”Nhìn theo bóng Diêu Lộ rời đi, Tô Ngộ cúi đầu liếc nhìn ứng dụng đặt xe, vẫn còn phải xếp hàng hai mươi phút.Giờ này đã hơn mười giờ tối, trời lạnh dần, sau khi trời tối, người trên phố cũng ít hơn trước.Tô Ngộ nhét điện thoại vào túi, nghĩ đến mai là cuối tuần, tiện đi lấy xe ở tiệm rửa xe luôn.Đang nghĩ ngợi, một chiếc Maybach quen thuộc chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt, sau đó dừng lại ngay trước mặt cô.Nhìn thấy cảnh này, Tô Ngộ sững sờ.Phó Tu Ninh chẳng phải đã đi rồi sao, sao lại quay lại?Tô Ngộ đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.Cô cũng không tự đa tình mà cho rằng Phó Tu Ninh cố ý quay lại đón mình, dù sao vừa nãy họ cũng mới cãi vã không vui.Tương tự, sau khi xe dừng trước mặt cô, người trong xe cũng không có động tĩnh gì tiếp theo.Qua tấm kính một chiều, Phó Tu Ninh nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa, hai tay nhét túi, nửa khuôn mặt ẩn sau chiếc khăn quàng.Nhìn vài giây, anh đột nhiên cười khẽ đầy bực bội.Thà đứng trong gió lạnh chịu rét, cũng không chịu mở lời trước.Không hổ là Tô Ngộ.Chỉ giằng co như vậy ba mươi giây.Cửa sổ ghế lái chậm rãi hạ xuống, để lộ gương mặt góc cạnh, sắc nét của người đàn ông.Dưới ánh sáng mờ ảo, anh chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy không hề chớp, chỉ bình tĩnh quan sát cô, như thể đang lặng lẽ suy tính điều gì.Bốn mắt nhìn nhau vài giây.Phó Tu Ninh nhìn cô, nói: “Tô Ngộ, lên xe đi.”Tô Ngộ đứng yên tại chỗ, như thể đang do dự không biết có nên bước qua hay không.Thấy vậy, Phó Tu Ninh khẽ thở dài, dường như bất đắc dĩ, cũng như đã chấp nhận số phận, giọng nói trầm thấp, ấm áp vang lên: “Là tôi không đặt mình vào đúng vị trí, tôi xin lỗi, em lên xe trước được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro