Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 12
2024-09-18 13:25:27
Hồ Dao mím môi, tiếp tục vắt khô nước mớ quần áo còn lại.
“Hồ Dao! Chuyện vừa nãy tôi nói với cô vẫn chưa xong đâu!”
Hồ Dao giặt xong đồ liền muốn đi, lại bị Lý Đại Hoa ngăn lại.
Lý Đại Hoa là cháu gái họ của bà Lý, gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của bà Lý.
Chuyện do chồng cô ta gây ra trước đó rất nghiêm trọng, Lý Đại Hoa cũng luôn ôm hận Hồ Dao, cũng cảm thấy nguyên nhân lớn nhất là Hồ Dao dụ dỗ chồng cô ta.
Lúc này Hồ Dao vẫn chưa nhớ ra những chuyện này, mới sáng sớm hôm nay Lý Đại Hoa tới nhà chửi cô và Tưởng Tiểu Triêu đã khiến cô không vui rồi, bây giờ cô ta lại chặn cô.
“Dô, con ngốc như cô hôm nay còn biết giặt quần áo rồi.” Lý Đại Hoa nhìn quần áo sạch sẽ trong chậu gỗ của cô, có hơi bất ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục la lối om sòm với cô: “Tôi rộng lượng một chút cũng không so đo với con trai cô, có điều cô phải đền đồ đã bị vỡ hỏng cho nhà tôi!”
Đây đã không phải là lần đầu cô ta lén bắt nạt Hồ Dao, sau khi cô ta phát hiện Hồ Dao ngốc đến độ không biết cáo trạng với Tưởng Hán, liền càng càn rỡ hơn.
“Con gà đó của nhà cô, lấy tới cho tôi! Còn nữa, không được cùng…”
“Tiểu Triêu làm hỏng đồ gì của nhà các cô?” Hồ Dao cắt ngang lời cô ta, ánh mắt bình tĩnh hỏi.
Lý Đại Hoa thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, mãi tới khi bị Hồ Dao im lặng nhìn rất lâu, không thể làm lơ ánh mắt của cô nữa.
Nhìn vào đôi mắt sáng tỏ của cô, Lý Đại Hoa ý thức được gì đó, dần dần trừng to mắt lên.
Người sáng mắt đều nhìn thấy được dáng vẻ của Hồ Dao lúc này khác với trước đây, cũng rất bình thường.
Cô đã khỏi rồi?
Mới đầu Hồ Dao cũng không phải là bị ngốc bẩm sinh, còn là một cô gái xinh đẹp khá có tiếng, cô bị ngốc là do bị đụng đầu, bây giờ đụng đầu lần nữa khỏi bệnh cũng không lạ gì.
“Tiểu Triêu làm hỏng đồ nhà cô kiểu gì?” Hồ Dao lên tiếng lần nữa.
Lý Đại Hoa chột dạ, nghe vài câu hỏi đơn giản của cô, đã hoàn toàn hiểu cô thật sự khỏi rồi.
Thực ra Tưởng Tiểu Triêu vốn không làm hỏng đồ nhà cô ta, nhưng nó thật sự đã đánh con trai cô ta, cô ta tức quá, mới muốn tìm cơ hội đi gây phiền phức với Hồ Dao giống như nhiều lần trước đây.
Nhưng bây giờ cô khỏi rồi, không chừng còn sẽ quay ngược lại tính sổ với cô ta!
Lý Đại Hoa nghĩ như vậy, lại nhớ tới dáng vẻ Tưởng Hán ra tay đánh nhừ tử chồng mình, toát đầy mồ hôi lạnh, kinh sợ chạy vội đi.
Hồ Dao hơi khó hiểu nhìn cô ta không trả lời một chữ nào, còn chạy giống như bị chó rượt, cô im lặng, cũng không đuổi theo hỏi rõ ngọn ngành, ôm chậu gỗ khá to về nhà.
Chậu gỗ trong nhà rất to, cái nào cũng to như thế hết, cô cầm có hơi nhọc nhằn.
Tưởng Tiểu Triêu nói là do Tưởng Hán làm.
“Dao Dao, mẹ về rồi!”
Cô đẩy cửa đi vào, Tưởng Tiểu Triêu ngồi trong sân nhổ lông lập tức ngóc đầu lên, bi bô gọi cô.
Vốn dĩ thằng bé muốn cùng Hồ Dao đi giặt đồ, nhưng nó lại nghĩ ở nhà một mình mình phụ giúp nhổ sạch lông gà rừng, có Lâm Chiêu Đệ đi cùng Hồ Dao, nó cũng không quá lo lắng.
“Ừm.” Nhìn nụ cười rạng ngời tỏa nắng của nó, Hồ Dao cong môi, đi tới lấy đi lông gà bất cẩn dính lên đầu nó.
Trong lúc cô giặt đồ, nó ở nhà thật sự đã nhổ sạch lông gà, bây giờ ánh mắt nhỏ nhìn cô còn ẩn chứa mong chờ được khen.
“Tiểu Triêu giỏi quá.” Hồ Dao cười khen nó.
Tưởng Tiểu Triêu hơi hếch cằm lên, rất kiêu ngạo, nhưng cái miệng nhỏ lại ngại ngùng khiêm tốn nói: “Cũng thường à, con còn có thể giúp Dao Dao làm rất nhiều việc!”
Hồ Dao khẽ cười thành tiếng, ánh sáng li ti trong mắt dần tràn ra, cô dịu dàng đáp: “Được.”
Cô đáp là đáp như vậy, nhưng cô cũng không phải là cô ngốc trước đây nữa, sao có thể thật sự chuyện gì cũng để một đứa trẻ ba tuổi như thằng bé làm được.
“Hồ Dao! Chuyện vừa nãy tôi nói với cô vẫn chưa xong đâu!”
Hồ Dao giặt xong đồ liền muốn đi, lại bị Lý Đại Hoa ngăn lại.
Lý Đại Hoa là cháu gái họ của bà Lý, gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của bà Lý.
Chuyện do chồng cô ta gây ra trước đó rất nghiêm trọng, Lý Đại Hoa cũng luôn ôm hận Hồ Dao, cũng cảm thấy nguyên nhân lớn nhất là Hồ Dao dụ dỗ chồng cô ta.
Lúc này Hồ Dao vẫn chưa nhớ ra những chuyện này, mới sáng sớm hôm nay Lý Đại Hoa tới nhà chửi cô và Tưởng Tiểu Triêu đã khiến cô không vui rồi, bây giờ cô ta lại chặn cô.
“Dô, con ngốc như cô hôm nay còn biết giặt quần áo rồi.” Lý Đại Hoa nhìn quần áo sạch sẽ trong chậu gỗ của cô, có hơi bất ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục la lối om sòm với cô: “Tôi rộng lượng một chút cũng không so đo với con trai cô, có điều cô phải đền đồ đã bị vỡ hỏng cho nhà tôi!”
Đây đã không phải là lần đầu cô ta lén bắt nạt Hồ Dao, sau khi cô ta phát hiện Hồ Dao ngốc đến độ không biết cáo trạng với Tưởng Hán, liền càng càn rỡ hơn.
“Con gà đó của nhà cô, lấy tới cho tôi! Còn nữa, không được cùng…”
“Tiểu Triêu làm hỏng đồ gì của nhà các cô?” Hồ Dao cắt ngang lời cô ta, ánh mắt bình tĩnh hỏi.
Lý Đại Hoa thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, mãi tới khi bị Hồ Dao im lặng nhìn rất lâu, không thể làm lơ ánh mắt của cô nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vào đôi mắt sáng tỏ của cô, Lý Đại Hoa ý thức được gì đó, dần dần trừng to mắt lên.
Người sáng mắt đều nhìn thấy được dáng vẻ của Hồ Dao lúc này khác với trước đây, cũng rất bình thường.
Cô đã khỏi rồi?
Mới đầu Hồ Dao cũng không phải là bị ngốc bẩm sinh, còn là một cô gái xinh đẹp khá có tiếng, cô bị ngốc là do bị đụng đầu, bây giờ đụng đầu lần nữa khỏi bệnh cũng không lạ gì.
“Tiểu Triêu làm hỏng đồ nhà cô kiểu gì?” Hồ Dao lên tiếng lần nữa.
Lý Đại Hoa chột dạ, nghe vài câu hỏi đơn giản của cô, đã hoàn toàn hiểu cô thật sự khỏi rồi.
Thực ra Tưởng Tiểu Triêu vốn không làm hỏng đồ nhà cô ta, nhưng nó thật sự đã đánh con trai cô ta, cô ta tức quá, mới muốn tìm cơ hội đi gây phiền phức với Hồ Dao giống như nhiều lần trước đây.
Nhưng bây giờ cô khỏi rồi, không chừng còn sẽ quay ngược lại tính sổ với cô ta!
Lý Đại Hoa nghĩ như vậy, lại nhớ tới dáng vẻ Tưởng Hán ra tay đánh nhừ tử chồng mình, toát đầy mồ hôi lạnh, kinh sợ chạy vội đi.
Hồ Dao hơi khó hiểu nhìn cô ta không trả lời một chữ nào, còn chạy giống như bị chó rượt, cô im lặng, cũng không đuổi theo hỏi rõ ngọn ngành, ôm chậu gỗ khá to về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chậu gỗ trong nhà rất to, cái nào cũng to như thế hết, cô cầm có hơi nhọc nhằn.
Tưởng Tiểu Triêu nói là do Tưởng Hán làm.
“Dao Dao, mẹ về rồi!”
Cô đẩy cửa đi vào, Tưởng Tiểu Triêu ngồi trong sân nhổ lông lập tức ngóc đầu lên, bi bô gọi cô.
Vốn dĩ thằng bé muốn cùng Hồ Dao đi giặt đồ, nhưng nó lại nghĩ ở nhà một mình mình phụ giúp nhổ sạch lông gà rừng, có Lâm Chiêu Đệ đi cùng Hồ Dao, nó cũng không quá lo lắng.
“Ừm.” Nhìn nụ cười rạng ngời tỏa nắng của nó, Hồ Dao cong môi, đi tới lấy đi lông gà bất cẩn dính lên đầu nó.
Trong lúc cô giặt đồ, nó ở nhà thật sự đã nhổ sạch lông gà, bây giờ ánh mắt nhỏ nhìn cô còn ẩn chứa mong chờ được khen.
“Tiểu Triêu giỏi quá.” Hồ Dao cười khen nó.
Tưởng Tiểu Triêu hơi hếch cằm lên, rất kiêu ngạo, nhưng cái miệng nhỏ lại ngại ngùng khiêm tốn nói: “Cũng thường à, con còn có thể giúp Dao Dao làm rất nhiều việc!”
Hồ Dao khẽ cười thành tiếng, ánh sáng li ti trong mắt dần tràn ra, cô dịu dàng đáp: “Được.”
Cô đáp là đáp như vậy, nhưng cô cũng không phải là cô ngốc trước đây nữa, sao có thể thật sự chuyện gì cũng để một đứa trẻ ba tuổi như thằng bé làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro