Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 13
2024-09-18 13:25:27
Cô là mẹ của nó, mấy năm nay đã nợ nó không biết bao nhiêu rồi.
Điều rất may mắn là nó ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích như vậy, sự tồn tại của nó khiến cô cảm nhận được niềm vui!
Cô chắc chắn không muốn đối xử với thằng bé giống như Hồ Quế Phân đối xử với cô.
Hồ Dao múc một gáo nước sạch từ trong ảng nước rửa tay cho nó, phơi quần áo, sau đó lại đi hầm gà rừng, nhân tiện quét dọn vệ sinh một chút.
Nhà của Tưởng Hán rất trống trải, đồ đạc cũng rất ít, xà nhà và tường đều rất cũ, thậm chí có hơi bong nứt.
Nhưng cho dù là căn nhà như vậy cũng đã rất tốt rồi, ít nhất là nhà gạch đất.
Ngoài căn phòng cô ở lúc tỉnh lại, còn có ba căn phòng khác, một phòng dùng để chứa đồ linh tinh, một phòng là của Tưởng Tiểu Triêu, còn có phòng cuối cùng hơi bụi bặm không có ai ở, nhưng bên trong cũng có khung giường gỗ đơn giản.
Hồ Dao dọn dẹp sơ một chút, cảm thấy có hơi choáng váng, cô không miễn cưỡng gắng gượng tiếp tục làm việc, ngồi trên ghế trong phòng khách nghỉ ngơi.
“Dao Dao, con bắt được chim con rồi!” Tưởng Tiểu Triêu vui vẻ chạy ùa về phía cô, hai cái tay nhỏ ốp lại, bên trong có một con chim sẻ non còn nhỏ hơn cả tay của nó.
Nó nâng niu như tiến cống bảo vật cho Hồ Dao xem.
Trước đây nó thường cùng Hồ Dao đi bắt chim con chơi.
“Con bắt được ở đâu?” Hồ Dao phối hợp cúi đầu xuống, nhìn chú sẻ non cù rù trong tay nó, cười cùng với nó.
“Nó tự rơi xuống đó, chim ngốc.” Tưởng Tiểu Triêu bi bô nói.
Thằng bé còn bảo Hồ Dao hầm chim non chung với gà, ăn nó đi.
“Nó nhỏ như vậy, đâu đủ ăn.” Hồ Dao buồn cười nhìn chú sẻ non bé hơn cả bàn tay nó đang bị nó túm lấy chân.
“Con cũng nhỏ mà.” Tưởng Tiểu Triêu tỏ ra nghiêm túc: “Con ăn chim nhỏ, mẹ ăn gà.”
Nó bày tỏ với Hồ Dao rằng thứ nhỏ luôn quy về nó.
Cũng không biết có phải nghe hiểu lời nó hay không, con sẻ nhỏ trong tay nó càng cù rù hơn, trực tiếp nằm liệt bất động, giống như chấp nhận số phận vậy.
Rõ ràng còn sống nhưng lại giống như chết, không động đậy, mặc cho ngón tay múp míp trắng trẻo của Tưởng Tiểu Triêu chọc nó thế nào, nó cũng nằm im lìm.
Tưởng Tiểu Triêu cứ như vậy buông lỏng cảnh giác, sau đó nó nắm bắt cơ hội lập tức bay đi, trước khi Hồ Dao đang suy nghĩ có nên thật sự nấu nó cho Tưởng Tiểu Triêu hay không.
“Chim xấu!!” Tưởng Tiểu Triêu lập tức thay đổi cách gọi với chim sẻ, phồng má nhìn bóng đen nhỏ đã bay xa.
Hồ Dao mỉm cười an ủi nó, bữa trưa cô múc cho nó một bát canh gà đầy ắp, đùi gà cũng cho nó hết.
Đùi gà vốn cũng không nhỏ nằm trong tay của Tưởng Tiểu Triêu trông vô cùng to lớn, nó a ô cắn một miếng, cũng giơ qua cho Hồ Dao cắn.
Một chuỗi động tác quen thuộc tự nhiên, rõ ràng trước đây đã làm chuyện này không ít.
Hồ Dao phát hiện nếu cô không ăn, nó sẽ không vui, bèn cười cắn một miếng bên dấu răng nhỏ nó vừa cắn.
Cô phát hiện nó thật sự rất thích gọi cô là Dao Dao, giọng nói cứ bi bô, mỗi lần gọi cô cũng rất hân hoan.
Hình như nhiều năm như vậy, ngoài cha cô ra, thật sự không có ai thân thiết gọi cô như vậy, trong cách gọi này còn mang theo sự yêu thích tràn ngập rõ ràng.
Cho nên Tưởng Tiểu Triêu gọi cô như vậy, cô cũng không sửa lại.
Thực ra là Hồ Dao đã quên, Tưởng Tiểu Triêu gọi cô là Dao Dao là bởi cô tự yêu cầu.
Sau khi Tưởng Tiểu Triêu biết nói biết gọi cô là mẹ, cô dạy nó gọi cô là Dao Dao, sau đó ở trước mặt Hồ Dao, nó hầu như đều gọi cô là Dao Dao.
Bởi vì nhiều lúc nó gọi Hồ Dao là mẹ, Hồ Dao ngó lơ nó.
Điều rất may mắn là nó ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích như vậy, sự tồn tại của nó khiến cô cảm nhận được niềm vui!
Cô chắc chắn không muốn đối xử với thằng bé giống như Hồ Quế Phân đối xử với cô.
Hồ Dao múc một gáo nước sạch từ trong ảng nước rửa tay cho nó, phơi quần áo, sau đó lại đi hầm gà rừng, nhân tiện quét dọn vệ sinh một chút.
Nhà của Tưởng Hán rất trống trải, đồ đạc cũng rất ít, xà nhà và tường đều rất cũ, thậm chí có hơi bong nứt.
Nhưng cho dù là căn nhà như vậy cũng đã rất tốt rồi, ít nhất là nhà gạch đất.
Ngoài căn phòng cô ở lúc tỉnh lại, còn có ba căn phòng khác, một phòng dùng để chứa đồ linh tinh, một phòng là của Tưởng Tiểu Triêu, còn có phòng cuối cùng hơi bụi bặm không có ai ở, nhưng bên trong cũng có khung giường gỗ đơn giản.
Hồ Dao dọn dẹp sơ một chút, cảm thấy có hơi choáng váng, cô không miễn cưỡng gắng gượng tiếp tục làm việc, ngồi trên ghế trong phòng khách nghỉ ngơi.
“Dao Dao, con bắt được chim con rồi!” Tưởng Tiểu Triêu vui vẻ chạy ùa về phía cô, hai cái tay nhỏ ốp lại, bên trong có một con chim sẻ non còn nhỏ hơn cả tay của nó.
Nó nâng niu như tiến cống bảo vật cho Hồ Dao xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây nó thường cùng Hồ Dao đi bắt chim con chơi.
“Con bắt được ở đâu?” Hồ Dao phối hợp cúi đầu xuống, nhìn chú sẻ non cù rù trong tay nó, cười cùng với nó.
“Nó tự rơi xuống đó, chim ngốc.” Tưởng Tiểu Triêu bi bô nói.
Thằng bé còn bảo Hồ Dao hầm chim non chung với gà, ăn nó đi.
“Nó nhỏ như vậy, đâu đủ ăn.” Hồ Dao buồn cười nhìn chú sẻ non bé hơn cả bàn tay nó đang bị nó túm lấy chân.
“Con cũng nhỏ mà.” Tưởng Tiểu Triêu tỏ ra nghiêm túc: “Con ăn chim nhỏ, mẹ ăn gà.”
Nó bày tỏ với Hồ Dao rằng thứ nhỏ luôn quy về nó.
Cũng không biết có phải nghe hiểu lời nó hay không, con sẻ nhỏ trong tay nó càng cù rù hơn, trực tiếp nằm liệt bất động, giống như chấp nhận số phận vậy.
Rõ ràng còn sống nhưng lại giống như chết, không động đậy, mặc cho ngón tay múp míp trắng trẻo của Tưởng Tiểu Triêu chọc nó thế nào, nó cũng nằm im lìm.
Tưởng Tiểu Triêu cứ như vậy buông lỏng cảnh giác, sau đó nó nắm bắt cơ hội lập tức bay đi, trước khi Hồ Dao đang suy nghĩ có nên thật sự nấu nó cho Tưởng Tiểu Triêu hay không.
“Chim xấu!!” Tưởng Tiểu Triêu lập tức thay đổi cách gọi với chim sẻ, phồng má nhìn bóng đen nhỏ đã bay xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Dao mỉm cười an ủi nó, bữa trưa cô múc cho nó một bát canh gà đầy ắp, đùi gà cũng cho nó hết.
Đùi gà vốn cũng không nhỏ nằm trong tay của Tưởng Tiểu Triêu trông vô cùng to lớn, nó a ô cắn một miếng, cũng giơ qua cho Hồ Dao cắn.
Một chuỗi động tác quen thuộc tự nhiên, rõ ràng trước đây đã làm chuyện này không ít.
Hồ Dao phát hiện nếu cô không ăn, nó sẽ không vui, bèn cười cắn một miếng bên dấu răng nhỏ nó vừa cắn.
Cô phát hiện nó thật sự rất thích gọi cô là Dao Dao, giọng nói cứ bi bô, mỗi lần gọi cô cũng rất hân hoan.
Hình như nhiều năm như vậy, ngoài cha cô ra, thật sự không có ai thân thiết gọi cô như vậy, trong cách gọi này còn mang theo sự yêu thích tràn ngập rõ ràng.
Cho nên Tưởng Tiểu Triêu gọi cô như vậy, cô cũng không sửa lại.
Thực ra là Hồ Dao đã quên, Tưởng Tiểu Triêu gọi cô là Dao Dao là bởi cô tự yêu cầu.
Sau khi Tưởng Tiểu Triêu biết nói biết gọi cô là mẹ, cô dạy nó gọi cô là Dao Dao, sau đó ở trước mặt Hồ Dao, nó hầu như đều gọi cô là Dao Dao.
Bởi vì nhiều lúc nó gọi Hồ Dao là mẹ, Hồ Dao ngó lơ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro