Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 42
2024-09-18 13:25:27
Từ sau cái lần Tưởng Hán nói muốn họ giúp đỡ tìm người, mấy hôm nay, Lưu Kiệt vẫn luôn chạy đôn chạy đáo bên ngoài, Lý Trân vẫn nhớ kỹ chuyện Tưởng Hán nói làm thỏa đáng chuyện này xong sẽ dẫn dắt họ cùng kinh doanh lá trà, tới lúc đó tiền họ kiếm được không chỉ có từng này tiền như thế.
Bình thường Lý Trân cũng thường thấy Tưởng Hán quát tháo Hồ Dao, mấy hôm trước cô ta để ý tới dấu vết bầm tím trên cánh tay Hồ Dao, cô ta vốn không cảm thấy Tưởng Hán yêu thương quan tâm Hồ Dao như những thôn dân khác nghĩ, chẳng qua là nuôi giống như một món đồ chơi mà thôi, Hồ Dao không có nhà mẹ đẻ đỡ đần, là do Tưởng Hán mua về mà thôi, anh muốn đánh muốn mắng còn không phải là chuyện tùy tiện bình thường sao.
Nếu không phải dù gì cô cũng là vợ của Tưởng Hán, Lý Trân ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ, một người thành phố như cô ta, làm gì còn phải đi lấy lòng một thôn phụ như Hồ Dao!
Trong lòng Lý Trân vẫn có sự bất mãn không cân bằng, tâm tư âm hiểm còn mong chờ Tưởng Hán có thể ngược đãi Hồ Dao hơn.
Cũng chẳng trách cô ta cảm thấy dấu vết trên người Hồ Dao mấy ngày trước là bị Tưởng Hán đánh mà ra, dù sao đó hoàn toàn không giống dấu vết hoan ái, ngay cả người đầu sỏ như Tưởng Hán nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó của Hồ Dao, không phải cũng cảm thấy cô giống như bị người ta đánh bầm dập hay sao.
Cũng là bởi trông cô quá ấm ức đáng thương, dấu vết trên người chưa tan hết, đợt này anh lại bận, mới không đụng vào cô nữa.
Tuy Hồ Dao cảm nhận được sự bất đồng trong ngoài của Lý Trân đối với cô, nhưng hoàn toàn không biết rốt cuộc cô ta nghĩ cô như thế nào.
Cô không thích cô ta lắm, cũng không nói chuyện nhiều với cô ta.
Tưởng Tiểu Triêu là một đứa ham chơi, Hồ Dao hái trà, nó liền chạy lung tung khắp nơi với mấy đứa trẻ khác trong thôn, còn dắt mấy đứa đó hái quả dại chạy tới cho Hồ Dao ăn, trong nhóm nhỏ có rất nhiều người, nó nghiễm nhiên giống như là một tiểu sơn đại vương.
“Xem con chạy đến đầu đầy mồ hôi kìa.” Hồ Dao cười cong khóe mắt, ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho thằng bé.
“Đúng vậy, nóng quá à.” Tưởng Tiểu Triêu lấy tay nhỏ tự quạt cho mình.
Một cái tay nhỏ khác của nó còn đang kéo vạt áo, giữ lấy quả dại đang dùng áo đựng, cái bụng nhỏ trắng trẻo tròn vo đã lộ ra gần một nửa.
“Con biết cái nào ăn được không? Đừng hái lung tung cũng đừng ăn bừa, có một số quả không thể ăn, sẽ chết người đó.” Hồ Dao cười kiên nhẫn nói chuyện với nó, thuận thế nhận lấy quả dại nó cuốn trong áo ra kiểm tra.
“Cha từng nói với con, cái này ngọt nhất! Cho Dao Dao hết.” Tưởng Tiểu Triêu bày tỏ mình biết, còn chỉ chỉ trong một đống quả cho Hồ Dao.
Mấy người bạn đó của thằng bé ở một bên mong ngóng chờ đợi nó tiếp tục đi chơi cùng chúng, ánh mắt thơ dại của trẻ con vẫn khiến người ta rất mềm lòng.
Hồ Dao cười càng tươi, xoa đầu Tưởng Tiểu Triêu, cho nó tiếp tục đi chơi.
Chưa được bao lâu, chúng lại chạy tới, còn ôm mấy cái măng tre, lần này muốn gọi Hồ Dao cùng đi đào măng tre.
Bỗng dưng Hồ Dao lại nhớ tới một vài cảnh tượng.
Được thôi, mấy đứa trẻ này chẳng những là bạn của Tưởng Tiểu Triêu, còn là bạn của cô, mấy năm nay cô cũng thường xuyên chơi cùng chúng…
Hồ Dao hơi lúng túng.
Nhìn ánh mắt nhỏ mong đợi của chúng, cô không nhẫn tâm từ chối, gật đầu, đồng ý cùng chúng đi hái măng tre, dù sao công nhân hái trà rất nhiều, cũng không thiếu một người như cô, Tưởng Hán còn không cho cô hái, bảo cô ở nhà nấu cơm là được.
Trên khu núi phía nam thôn có một rừng tre lớn, bây giờ là lúc mọc măng, các thôn dân rảnh rỗi sẽ đi đào măng, làm thành măng khô cũng là một món ăn rất ngon, nhà nhà hộ hộ gần như đều sẽ làm một ít để đến mùa đông ăn.
Hồ Dao đổ lá trà trong gùi vào một cái sọt khác, chuẩn bị đi cùng chúng.
“Chị dâu, chỗ này hái xong rồi đúng không, bên kia còn đang bận đó, chị tới đó tiếp tục hái đi.” Lý Trân cười ha ha đi tới.
Bây giờ không cần làm việc theo tập thể, cô ta gả cho Lưu Kiệt sống cũng rất nhàn nhã, không cần làm đồng áng, bây giờ cũng chỉ là mỗi ngày tính tiền công cho công nhân hái trà.
Bình thường Lý Trân cũng thường thấy Tưởng Hán quát tháo Hồ Dao, mấy hôm trước cô ta để ý tới dấu vết bầm tím trên cánh tay Hồ Dao, cô ta vốn không cảm thấy Tưởng Hán yêu thương quan tâm Hồ Dao như những thôn dân khác nghĩ, chẳng qua là nuôi giống như một món đồ chơi mà thôi, Hồ Dao không có nhà mẹ đẻ đỡ đần, là do Tưởng Hán mua về mà thôi, anh muốn đánh muốn mắng còn không phải là chuyện tùy tiện bình thường sao.
Nếu không phải dù gì cô cũng là vợ của Tưởng Hán, Lý Trân ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ, một người thành phố như cô ta, làm gì còn phải đi lấy lòng một thôn phụ như Hồ Dao!
Trong lòng Lý Trân vẫn có sự bất mãn không cân bằng, tâm tư âm hiểm còn mong chờ Tưởng Hán có thể ngược đãi Hồ Dao hơn.
Cũng chẳng trách cô ta cảm thấy dấu vết trên người Hồ Dao mấy ngày trước là bị Tưởng Hán đánh mà ra, dù sao đó hoàn toàn không giống dấu vết hoan ái, ngay cả người đầu sỏ như Tưởng Hán nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó của Hồ Dao, không phải cũng cảm thấy cô giống như bị người ta đánh bầm dập hay sao.
Cũng là bởi trông cô quá ấm ức đáng thương, dấu vết trên người chưa tan hết, đợt này anh lại bận, mới không đụng vào cô nữa.
Tuy Hồ Dao cảm nhận được sự bất đồng trong ngoài của Lý Trân đối với cô, nhưng hoàn toàn không biết rốt cuộc cô ta nghĩ cô như thế nào.
Cô không thích cô ta lắm, cũng không nói chuyện nhiều với cô ta.
Tưởng Tiểu Triêu là một đứa ham chơi, Hồ Dao hái trà, nó liền chạy lung tung khắp nơi với mấy đứa trẻ khác trong thôn, còn dắt mấy đứa đó hái quả dại chạy tới cho Hồ Dao ăn, trong nhóm nhỏ có rất nhiều người, nó nghiễm nhiên giống như là một tiểu sơn đại vương.
“Xem con chạy đến đầu đầy mồ hôi kìa.” Hồ Dao cười cong khóe mắt, ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho thằng bé.
“Đúng vậy, nóng quá à.” Tưởng Tiểu Triêu lấy tay nhỏ tự quạt cho mình.
Một cái tay nhỏ khác của nó còn đang kéo vạt áo, giữ lấy quả dại đang dùng áo đựng, cái bụng nhỏ trắng trẻo tròn vo đã lộ ra gần một nửa.
“Con biết cái nào ăn được không? Đừng hái lung tung cũng đừng ăn bừa, có một số quả không thể ăn, sẽ chết người đó.” Hồ Dao cười kiên nhẫn nói chuyện với nó, thuận thế nhận lấy quả dại nó cuốn trong áo ra kiểm tra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha từng nói với con, cái này ngọt nhất! Cho Dao Dao hết.” Tưởng Tiểu Triêu bày tỏ mình biết, còn chỉ chỉ trong một đống quả cho Hồ Dao.
Mấy người bạn đó của thằng bé ở một bên mong ngóng chờ đợi nó tiếp tục đi chơi cùng chúng, ánh mắt thơ dại của trẻ con vẫn khiến người ta rất mềm lòng.
Hồ Dao cười càng tươi, xoa đầu Tưởng Tiểu Triêu, cho nó tiếp tục đi chơi.
Chưa được bao lâu, chúng lại chạy tới, còn ôm mấy cái măng tre, lần này muốn gọi Hồ Dao cùng đi đào măng tre.
Bỗng dưng Hồ Dao lại nhớ tới một vài cảnh tượng.
Được thôi, mấy đứa trẻ này chẳng những là bạn của Tưởng Tiểu Triêu, còn là bạn của cô, mấy năm nay cô cũng thường xuyên chơi cùng chúng…
Hồ Dao hơi lúng túng.
Nhìn ánh mắt nhỏ mong đợi của chúng, cô không nhẫn tâm từ chối, gật đầu, đồng ý cùng chúng đi hái măng tre, dù sao công nhân hái trà rất nhiều, cũng không thiếu một người như cô, Tưởng Hán còn không cho cô hái, bảo cô ở nhà nấu cơm là được.
Trên khu núi phía nam thôn có một rừng tre lớn, bây giờ là lúc mọc măng, các thôn dân rảnh rỗi sẽ đi đào măng, làm thành măng khô cũng là một món ăn rất ngon, nhà nhà hộ hộ gần như đều sẽ làm một ít để đến mùa đông ăn.
Hồ Dao đổ lá trà trong gùi vào một cái sọt khác, chuẩn bị đi cùng chúng.
“Chị dâu, chỗ này hái xong rồi đúng không, bên kia còn đang bận đó, chị tới đó tiếp tục hái đi.” Lý Trân cười ha ha đi tới.
Bây giờ không cần làm việc theo tập thể, cô ta gả cho Lưu Kiệt sống cũng rất nhàn nhã, không cần làm đồng áng, bây giờ cũng chỉ là mỗi ngày tính tiền công cho công nhân hái trà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro