Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 43
2024-09-18 13:25:27
Cô ta thường xuyên đi tuần tra, chỉ chỉ cái này nói nói cái kia, trông thế dường như cũng rất oai phong.
Biết Hồ Dao muốn cùng mấy đứa trẻ này đi đào măng trúc không hái trà nữa, nụ cười của Lý Trân nhạt đi rất nhiều, trong lòng thầm mắng cô thật sự coi bản thân là bà chủ, chuyện chính không làm lại đi chơi với một bầy con nít.
“Được thôi, vậy chị dâu đi đi.”
Cũng bởi tính tình Hồ Dao điềm tĩnh dịu dàng, sau khi khỏi bệnh đối xử với mọi người rất thân thiện, sau khi thăm dò, tâm tư lấy lòng của Lý Trân cũng nhạt nhòa đi.
Người đều nhìn sắc mặt làm việc, Lý Trân cảm thấy tính cách Hồ Dao yếu mềm, là một người dễ thao túng, trong lòng cô ta vốn cũng không xem trọng chị dâu Hồ Dao này bao nhiêu, bây giờ càng coi khinh hơn.
Hồ Dao nghe ngữ khí không tình không nguyện của cô ta, lại nhìn gương mặt càng lộ rõ vẻ khinh miệt cô của cô ta, đổ xong chút trà cuối cùng, giọng nói dịu dàng như vô tình vang lên.
“Tôi nghe các thím nói Tưởng Hán một ngày trả họ một tệ tiền công, nhưng hai ngày trước Lưu Kiệt báo là hai tệ hai, sao lại chênh lệch nhiều như vậy?”
Bây giờ cho dù là ra ngoài có cơ hội làm công ở trong xưởng, một tháng tiền công phổ biến cũng chỉ ba mươi tệ, Tưởng Hán thuê người hái trà, cho dù một ngày một tệ cũng có một mớ hàng xóm tranh nhau làm công việc này.
Càng đừng nói ở phương diện tiền công Tưởng Hán còn hào phóng hơn so với bên ngoài, rõ ràng Lưu Kiệt và Lý Trân đút túi không chỉ một nửa.
Một người đã rút nhiều tiền như vậy, càng đừng nói Tưởng Hán còn sẽ trả thù lao cho họ nữa.
Lý Trân khựng lại, sau đó phản ứng lại ý của Hồ Dao là không ngờ lại lệch lớn như vậy, thẹn quá hóa giận, giọng nói chua ngoa hơn nhiều: “Chuyện tiền công này anh hán đã thương lượng với chúng tôi rồi, có chuyện gì mà anh ấy không biết, cái này chị không hiểu, cũng không cần chị quản! Mau đi đào măng của chị đi!”
Trong lời nói của cô ta, rõ ràng không coi Hồ Dao ra gì, giọng điệu bây giờ mang theo sự không vui rõ rệt không hề che giấu.
“Cô quát Dao Dao lớn tiếng như vậy làm gì!” Tưởng Tiểu Triêu không vui lên tiếng, bảo vệ Hồ Dao, đừng nói Lý Trân quát Hồ Dao, cho dù là cha nó, nó cũng không thể bỏ qua.
Lý Trân nhìn nó, sắc mặt dịu lại, kiên nhẫn hơn khi đối với Hồ Dao nhiều: “Thím không phải quát mẹ cháu, chỉ là nói chuyện hơi nóng tí.”
“Chị dâu, chị đừng so đo với tôi.” Nói xong, Lý Trân lại tùy ý cười nhìn Hồ Dao.
Hồ Dao không dễ dàng cười lại cô ta giống như cô ta dự tính, mà kéo tay Tưởng Tiểu Triêu xoay người đi, không có ý ngó ngàng cho cô ta bậc thềm leo xuống.
“Đi thôi, chúng ta đi đào măng, lát nữa cho các con ăn bánh xốp được không?” Đối với mấy đứa trẻ, giọng nói của Hồ Dao rất dịu dàng.
Lý Trân nhìn bóng lưng cô đi xa, sắc mặt không tốt lắm, Hồ Dao này còn dám tỏ thái độ với cô ta! Thật sự muốn để người khác tâng bốc cô? Cũng không xem lại mình là thứ gì!
Cũng là đàn bà phá của, toàn dựa dẫm Tưởng Hán nuôi, đồ trong nhà cũng lấy đi chia cho người khác, mấy hôm nay cô ta cười với cô nhiều như vậy, cũng không thấy cô cho cô ta một cái nào! Cái thứ keo kiệt! Hứa Nhứ Châu còn rộng rãi hơn cô! Xem ngày nào đó Tưởng Hán ném cô ra ngoài trở thành đồ chơi của vạn người!
Ác ý của Lý Trân dành cho Hồ Dao bỗng chốc lớn lên, trước đây Hồ Dao bị ngốc còn đỡ, bây giờ cô khỏi rồi, còn càng không thuận mắt, chủ yếu nhất vẫn là sự đố kỵ và không cân bằng từ sâu trong lòng đối với Hồ Dao dẫn tới.
…
Hồ Dao về nhà lấy một cái xẻng nhỏ, mới cùng đám trẻ rầm rộ lên núi đào măng.
Măng hơi nhỏ, họ có thể trực tiếp bẻ, nhưng to hơn thì không được.
Trẻ con luôn có chuyện nói mãi không hết, bất cứ một chút chuyện nhỏ nào, đều có thể trở thành đề tài vui vẻ nói cả buổi.
Hồ Dao cười nhìn Tưởng Tiểu Triêu đang chạy bên trong chúng, mắt cong cong, không khỏi cười rộ lên.
Biết Hồ Dao muốn cùng mấy đứa trẻ này đi đào măng trúc không hái trà nữa, nụ cười của Lý Trân nhạt đi rất nhiều, trong lòng thầm mắng cô thật sự coi bản thân là bà chủ, chuyện chính không làm lại đi chơi với một bầy con nít.
“Được thôi, vậy chị dâu đi đi.”
Cũng bởi tính tình Hồ Dao điềm tĩnh dịu dàng, sau khi khỏi bệnh đối xử với mọi người rất thân thiện, sau khi thăm dò, tâm tư lấy lòng của Lý Trân cũng nhạt nhòa đi.
Người đều nhìn sắc mặt làm việc, Lý Trân cảm thấy tính cách Hồ Dao yếu mềm, là một người dễ thao túng, trong lòng cô ta vốn cũng không xem trọng chị dâu Hồ Dao này bao nhiêu, bây giờ càng coi khinh hơn.
Hồ Dao nghe ngữ khí không tình không nguyện của cô ta, lại nhìn gương mặt càng lộ rõ vẻ khinh miệt cô của cô ta, đổ xong chút trà cuối cùng, giọng nói dịu dàng như vô tình vang lên.
“Tôi nghe các thím nói Tưởng Hán một ngày trả họ một tệ tiền công, nhưng hai ngày trước Lưu Kiệt báo là hai tệ hai, sao lại chênh lệch nhiều như vậy?”
Bây giờ cho dù là ra ngoài có cơ hội làm công ở trong xưởng, một tháng tiền công phổ biến cũng chỉ ba mươi tệ, Tưởng Hán thuê người hái trà, cho dù một ngày một tệ cũng có một mớ hàng xóm tranh nhau làm công việc này.
Càng đừng nói ở phương diện tiền công Tưởng Hán còn hào phóng hơn so với bên ngoài, rõ ràng Lưu Kiệt và Lý Trân đút túi không chỉ một nửa.
Một người đã rút nhiều tiền như vậy, càng đừng nói Tưởng Hán còn sẽ trả thù lao cho họ nữa.
Lý Trân khựng lại, sau đó phản ứng lại ý của Hồ Dao là không ngờ lại lệch lớn như vậy, thẹn quá hóa giận, giọng nói chua ngoa hơn nhiều: “Chuyện tiền công này anh hán đã thương lượng với chúng tôi rồi, có chuyện gì mà anh ấy không biết, cái này chị không hiểu, cũng không cần chị quản! Mau đi đào măng của chị đi!”
Trong lời nói của cô ta, rõ ràng không coi Hồ Dao ra gì, giọng điệu bây giờ mang theo sự không vui rõ rệt không hề che giấu.
“Cô quát Dao Dao lớn tiếng như vậy làm gì!” Tưởng Tiểu Triêu không vui lên tiếng, bảo vệ Hồ Dao, đừng nói Lý Trân quát Hồ Dao, cho dù là cha nó, nó cũng không thể bỏ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trân nhìn nó, sắc mặt dịu lại, kiên nhẫn hơn khi đối với Hồ Dao nhiều: “Thím không phải quát mẹ cháu, chỉ là nói chuyện hơi nóng tí.”
“Chị dâu, chị đừng so đo với tôi.” Nói xong, Lý Trân lại tùy ý cười nhìn Hồ Dao.
Hồ Dao không dễ dàng cười lại cô ta giống như cô ta dự tính, mà kéo tay Tưởng Tiểu Triêu xoay người đi, không có ý ngó ngàng cho cô ta bậc thềm leo xuống.
“Đi thôi, chúng ta đi đào măng, lát nữa cho các con ăn bánh xốp được không?” Đối với mấy đứa trẻ, giọng nói của Hồ Dao rất dịu dàng.
Lý Trân nhìn bóng lưng cô đi xa, sắc mặt không tốt lắm, Hồ Dao này còn dám tỏ thái độ với cô ta! Thật sự muốn để người khác tâng bốc cô? Cũng không xem lại mình là thứ gì!
Cũng là đàn bà phá của, toàn dựa dẫm Tưởng Hán nuôi, đồ trong nhà cũng lấy đi chia cho người khác, mấy hôm nay cô ta cười với cô nhiều như vậy, cũng không thấy cô cho cô ta một cái nào! Cái thứ keo kiệt! Hứa Nhứ Châu còn rộng rãi hơn cô! Xem ngày nào đó Tưởng Hán ném cô ra ngoài trở thành đồ chơi của vạn người!
Ác ý của Lý Trân dành cho Hồ Dao bỗng chốc lớn lên, trước đây Hồ Dao bị ngốc còn đỡ, bây giờ cô khỏi rồi, còn càng không thuận mắt, chủ yếu nhất vẫn là sự đố kỵ và không cân bằng từ sâu trong lòng đối với Hồ Dao dẫn tới.
…
Hồ Dao về nhà lấy một cái xẻng nhỏ, mới cùng đám trẻ rầm rộ lên núi đào măng.
Măng hơi nhỏ, họ có thể trực tiếp bẻ, nhưng to hơn thì không được.
Trẻ con luôn có chuyện nói mãi không hết, bất cứ một chút chuyện nhỏ nào, đều có thể trở thành đề tài vui vẻ nói cả buổi.
Hồ Dao cười nhìn Tưởng Tiểu Triêu đang chạy bên trong chúng, mắt cong cong, không khỏi cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro