Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 44
2024-09-18 13:25:27
Trên núi khắp nơi đều là măng, chưa được mấy chốc, gùi đã đầy.
Tuy mấy đứa trẻ nhỏ nhưng cũng giỏi làm.
Hồ Dao lau sạch tay cho từng đứa, lại dẫn chúng cùng về nhà, dựa theo ước định cho chúng ăn bánh xốp.
“Cảm ơn Dao Dao~”
“Oa, ngon quá ~”
Giọng nói non nớt của mấy đứa trẻ rất vui vẻ, ríu ra ríu rít gặm bánh nhảy tung tăng.
Mấy đứa trẻ chơi cùng Tưởng Tiểu Triêu toàn xấp xỉ tuổi với nó, đều là bé trai ba bốn tuổi, chỉ có một bé gái.
Bé gái ba tuổi, gầy bé, bằng tuổi với Tưởng Tiểu Triêu, nhưng trông còn bé hơn Tưởng Tiểu Triêu.
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, ánh mắt nhìn Hồ Dao có hơi sợ sệt, nhưng sáng ngời.
Trong lòng Hồ Dao tan chảy, thiên vị cho cô bé thêm một miếng bánh.
Tưởng Hán mua tận mấy gói bánh xốp, còn có không ít đồ ăn vặt ở nhà, mỗi ngày ăn cơm cũng có cá có thịt, tình hình trong nhà dường như dư dả hơn Hồ Dao tưởng tượng nhiều, Tưởng Hán không keo kiệt chút đồ này.
Trong nhà có một đám trẻ, càng thêm rôm rả, Hồ Dao còn tết tóc cho Tiểu Nha.
Tiểu Nha chính là bé gái duy nhất trong đám trẻ.
Cô bé cũng là một đứa trẻ đáng thương, nghe nói mẹ cô bé sinh cô bé xong chưa bao lâu liền qua đời, cha cô bé phải làm việc nuôi gia đình, cũng không có thời gian chăm lo cô bé, người già trong nhà cũng lần lượt qua đời vào hai năm trước.
Hồ Dao tết tóc cho cô bé, cô bé mỉm cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Hồ Dao cũng bất giác mang theo yêu thích, từ nhỏ cô bé không có mẹ, rất thích Hồ Dao của bây giờ.
Tưởng Tiểu Triêu nhìn thấy lại ghen tỵ, môi trề ra.
Nó chen tới bên cạnh Hồ Dao, cũng muốn cô tết tóc.
Hồ Dao cười thỏa mãn nó, buộc cho nó một chùm tóc nhỏ trên đỉnh đầu.
Cũng bởi tóc của thằng bé hơi dài mới buộc được.
“Được rồi.”
Lúc này Tưởng Tiểu Triêu mới hài lòng.
Đợi mấy đứa trẻ ăn bánh xốp xong, Hồ Dao chia măng đào được, cho mấy đứa trẻ ôm về nhà mình.
Tiểu Nha không tình nguyện đi về lắm, ôm măng còn bám dính bên cạnh Hồ Dao, Tưởng Tiểu Triêu bá đạo không vui đuổi cô bé, cô bé cúi đầu xuống, trông có vẻ rất thất vọng.
Hồ Dao dịu dàng dỗ cô bé vài câu.
Tưởng Hán quay về nhìn thấy cảnh này, lướt qua gương mặt nhăn nhó của Tưởng Phục Triêu, anh cau mày.
Mà Tiểu Nha nhìn thấy anh quay về, không cần Tưởng Tiểu Triêu đuổi, sợ hãi ôm măng loạng choạng chạy rất nhanh, chưa được mấy giây đã chạy mất dạng.
Hồ Dao tự dưng cảm thấy hơi buồn cười, cong cong đuôi mắt, quả nhiên ngay cả trẻ con cũng sợ anh.
“Cười cái gì.” Tưởng Hán hơi không vui bóp cằm cô, trầm giọng chất vấn.
Anh luôn thích dùng tay giữ cằm cô như thế này, sức lại không nhỏ, khiến người ta rất khó chịu.
“Em không cười anh.” Hồ Dao mím môi.
“Anh nói em cười anh sao? Không đánh tự khai.” Tưởng Hán hừ lạnh, xúc cảm ở tay mềm mượt, anh híp mắt tới gần hơn: “Bây giờ lớn gan rồi, dám cười anh.”
Hồ Dao cảm thấy anh không nói lý, nhưng cô biết rõ tính nết nắng mưa thất thường của anh, không phản bác cũng không lên tiếng, mặc anh nói gì nói.
Đã quen với dáng vẻ trả treo gây sự trước đây của cô, dáng vẻ nhẫn nại nghẹn uất, không dám ngỗ nghịch anh bây giờ của cô rất thú vị, Tưởng Hán cũng cố ý trêu đùa cô.
Cũng chỉ bóp cằm cô mấy giây đã để lại dấu ngón tay ửng đỏ lên, anh liếc nhìn, nhíu mày nghĩ tới gì đó, vén vạt áo cô lên lại nhìn eo cô hai lượt.
“!!” Hồ Dao trợn tròn mắt, chậm nửa nhịp ấn giữ áo của mình, mặt dần đỏ lên: “Anh…anh…”
Cô xấu hổ đỏ mặt không nói nên lời, bây giờ còn đang ở trong sân, ban ngày ban mặt, anh lại vén áo cô! Tưởng Tiểu Triêu còn đang ở bên cạnh đấy!
Tuy mấy đứa trẻ nhỏ nhưng cũng giỏi làm.
Hồ Dao lau sạch tay cho từng đứa, lại dẫn chúng cùng về nhà, dựa theo ước định cho chúng ăn bánh xốp.
“Cảm ơn Dao Dao~”
“Oa, ngon quá ~”
Giọng nói non nớt của mấy đứa trẻ rất vui vẻ, ríu ra ríu rít gặm bánh nhảy tung tăng.
Mấy đứa trẻ chơi cùng Tưởng Tiểu Triêu toàn xấp xỉ tuổi với nó, đều là bé trai ba bốn tuổi, chỉ có một bé gái.
Bé gái ba tuổi, gầy bé, bằng tuổi với Tưởng Tiểu Triêu, nhưng trông còn bé hơn Tưởng Tiểu Triêu.
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, ánh mắt nhìn Hồ Dao có hơi sợ sệt, nhưng sáng ngời.
Trong lòng Hồ Dao tan chảy, thiên vị cho cô bé thêm một miếng bánh.
Tưởng Hán mua tận mấy gói bánh xốp, còn có không ít đồ ăn vặt ở nhà, mỗi ngày ăn cơm cũng có cá có thịt, tình hình trong nhà dường như dư dả hơn Hồ Dao tưởng tượng nhiều, Tưởng Hán không keo kiệt chút đồ này.
Trong nhà có một đám trẻ, càng thêm rôm rả, Hồ Dao còn tết tóc cho Tiểu Nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Nha chính là bé gái duy nhất trong đám trẻ.
Cô bé cũng là một đứa trẻ đáng thương, nghe nói mẹ cô bé sinh cô bé xong chưa bao lâu liền qua đời, cha cô bé phải làm việc nuôi gia đình, cũng không có thời gian chăm lo cô bé, người già trong nhà cũng lần lượt qua đời vào hai năm trước.
Hồ Dao tết tóc cho cô bé, cô bé mỉm cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Hồ Dao cũng bất giác mang theo yêu thích, từ nhỏ cô bé không có mẹ, rất thích Hồ Dao của bây giờ.
Tưởng Tiểu Triêu nhìn thấy lại ghen tỵ, môi trề ra.
Nó chen tới bên cạnh Hồ Dao, cũng muốn cô tết tóc.
Hồ Dao cười thỏa mãn nó, buộc cho nó một chùm tóc nhỏ trên đỉnh đầu.
Cũng bởi tóc của thằng bé hơi dài mới buộc được.
“Được rồi.”
Lúc này Tưởng Tiểu Triêu mới hài lòng.
Đợi mấy đứa trẻ ăn bánh xốp xong, Hồ Dao chia măng đào được, cho mấy đứa trẻ ôm về nhà mình.
Tiểu Nha không tình nguyện đi về lắm, ôm măng còn bám dính bên cạnh Hồ Dao, Tưởng Tiểu Triêu bá đạo không vui đuổi cô bé, cô bé cúi đầu xuống, trông có vẻ rất thất vọng.
Hồ Dao dịu dàng dỗ cô bé vài câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Hán quay về nhìn thấy cảnh này, lướt qua gương mặt nhăn nhó của Tưởng Phục Triêu, anh cau mày.
Mà Tiểu Nha nhìn thấy anh quay về, không cần Tưởng Tiểu Triêu đuổi, sợ hãi ôm măng loạng choạng chạy rất nhanh, chưa được mấy giây đã chạy mất dạng.
Hồ Dao tự dưng cảm thấy hơi buồn cười, cong cong đuôi mắt, quả nhiên ngay cả trẻ con cũng sợ anh.
“Cười cái gì.” Tưởng Hán hơi không vui bóp cằm cô, trầm giọng chất vấn.
Anh luôn thích dùng tay giữ cằm cô như thế này, sức lại không nhỏ, khiến người ta rất khó chịu.
“Em không cười anh.” Hồ Dao mím môi.
“Anh nói em cười anh sao? Không đánh tự khai.” Tưởng Hán hừ lạnh, xúc cảm ở tay mềm mượt, anh híp mắt tới gần hơn: “Bây giờ lớn gan rồi, dám cười anh.”
Hồ Dao cảm thấy anh không nói lý, nhưng cô biết rõ tính nết nắng mưa thất thường của anh, không phản bác cũng không lên tiếng, mặc anh nói gì nói.
Đã quen với dáng vẻ trả treo gây sự trước đây của cô, dáng vẻ nhẫn nại nghẹn uất, không dám ngỗ nghịch anh bây giờ của cô rất thú vị, Tưởng Hán cũng cố ý trêu đùa cô.
Cũng chỉ bóp cằm cô mấy giây đã để lại dấu ngón tay ửng đỏ lên, anh liếc nhìn, nhíu mày nghĩ tới gì đó, vén vạt áo cô lên lại nhìn eo cô hai lượt.
“!!” Hồ Dao trợn tròn mắt, chậm nửa nhịp ấn giữ áo của mình, mặt dần đỏ lên: “Anh…anh…”
Cô xấu hổ đỏ mặt không nói nên lời, bây giờ còn đang ở trong sân, ban ngày ban mặt, anh lại vén áo cô! Tưởng Tiểu Triêu còn đang ở bên cạnh đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro