Tinh Lộ Tiên Tung

Biến cố kinh ho...

2024-12-29 06:26:07

- Ai đấy? Muộn thế này còn đến Bạch Vân Quán, quan chủ và đại sư huynh không thể về nhanh như vậy được, thật phiền phức…

Trong phòng đối diện, Đông Nguyệt cũng quần áo xộc xệch đi ra, tay cầm một chiếc đèn lồng vừa ngáp vừa miễn cưỡng đi mở cổng đạo quán.

Nhưng Đông Nguyệt chưa kịp rút chốt cửa, người bên ngoài dường như không thể chờ đợi được nữa. Một tiếng nổ lớn vang lên chốt cửa lập tức vỡ tan, cánh cổng bị người ta đập mạnh bên ngoài mở toang ra.

- Á!

Đông Nguyệt giật mình, lùi lại hai bước.

- Ầm!

Một vật tròn vo bị ném từ vào, lăn lông lốc vài vòng, vừa vặn dừng lại trước mặt Đông Nguyệt.

Đông Nguyệt vô thức giơ đèn lồng trong tay lên, nhìn rõ vật tròn vo kia. Hắn kinh hoàng thét to, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Vật tròn vo dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, lại là một cái đầu người đầy máu, hai mắt trợn tròn, miệng há to. Nhưng vừa nhìn thấy ngũ quan quen thuộc mà méo mó kia, rõ ràng là đại sư huynh Thanh Phong vừa rời đi lúc sáng.

Chuyện gì đã xảy ra, Thanh Phong và Xung Vân đạo nhân vừa rời đi sáng nay sao đến tối đã bị giết hại, còn bị chặt đầu, ném về đạo quán.

Vương Vũ cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, đầu óc ù một tiếng, máu huyết toàn thân nháy mắt đông cứng lại.

- Hắc hắc, quả nhiên Bạch Vân Quán còn hai tên dư nghiệt, giết hết bọn chúng, tránh để lại hậu họa.

Bên ngoài đạo quán truyền đến giọng nói của một nam tử thanh niên. Ngay sau đó bảy tám bóng người từ ngoài xông vào. Bọn hắn mặc trang phục bó sát màu đen, mặt mũi bịt kín tay cầm binh khí sáng loáng.

- Các ngươi... các ngươi là ai, biết đây là nơi nào không. Đây là đạo quán của Xung Vân tiên sư, không sợ tiên sư lão nhân gia trở về trị tội các ngươi sao?

Đông Nguyệt ném chiếc đèn lồng trong tay đi, hoảng sợ lùi về phía sau, lắp bắp nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lão già Xung Vân kia còn lo thân mình chưa xong, ai còn sợ hắn nữa? Ra tay!

Lại có một thanh niên mặc áo trắng, mũi tẹt mắt tam giác, sắc mặt dữ tợn, tay cầm một chiếc quạt bạc sáng loáng màu bạc từ bên ngoài đi vào. Ánh mắt hắn lướt qua y phục đạo đồng trên người Đông Nguyệt và Vương Vũ, miệng nhếch lên ra lệnh.

- Không xong rồi, sư đệ mau chạy đi!

Đông Nguyệt hét lớn một tiếng, quay người bỏ chạy.

Vương Vũ cũng giật mình phản ứng lại, không nói hai lời theo Đông Nguyệt chạy trối chết, mục tiêu đương nhiên là ngọn núi phía sau đạo quán.

Nhìn dáng vẻ hung hăng của đám người vừa xông vào đạo quán rõ ràng là muốn lấy mạng bọn họ.

- Tiểu tử thúi, đừng chạy!

- Hai người các ngươi, có thể chạy đi đâu được?

Mấy tên mặc đồ đen lập tức đuổi theo, chỉ để lại một mình thanh niên mặc đồ trắng ở lại. Hắn khẽ hừ một tiếng.

- Hừ, chỉ là hai phàm nhân!

Thanh niên hừ một tiếng cũng không đuổi theo, ngược lại ánh mắt liếc về phía đại điện. Trong mắt lóe lên vẻ thèm khát bước nhanh về phía đại điện.

Nhưng trong thời gian một tuần trà, thanh niên vừa đi vừa chửi rủa bước nhanh ra khỏi đại điện. Hắn lật tay lại, lấy ra một lá bùa màu vàng dán lên chân mình. Lập tức xung quanh chân xuất hiện một luồng gió nhẹ, thân hình lay động cũng đuổi theo về phía sau núi. Cơ thể nhẹ bẫng, như không có chút trọng lượng nào.

Vương Vũ dùng hết sức chạy, chỉ cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh. Dùng sức đạp một cái, cả người trực tiếp phóng ra xa mấy trượng, bên tai chỉ toàn tiếng gió rít xuống núi. Nếu không phải trước mặt có quá nhiều cây cối cản đường, cảm thấy chỉ cần một hơi là có thể chạy xuống núi.

Còn Đông Nguyệt, từ khi hai người chạy đến sân luyện võ phía sau đạo quán, đã ngầm hiểu ý nhau, mỗi người tìm một hướng xuống núi để chạy trốn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chia ra đi, chắc chắn cơ hội sống sót của mỗi người sẽ lớn hơn. Khi đi ngang qua giá vũ khí, hắn thuận tay nhặt một thanh kiếm sắt hoen gỉ.

- Vút!

Một mũi tên từ phía sau bắn tới.

Vương Vũ dừng chân, theo bản năng vung thanh kiếm sắt trong tay về phía sau.

- Ầm!

Mũi tên sượt qua bên tai Vương Vũ, cắm vào một cây đại thụ phía trước, run bần bật.

Vương Vũ đột nhiên quay người lại.

- Vút!

- Vút!

- Vút!

Lại có ba mũi tên gần như bay theo một đường thẳng.

Trong lúc luống cuống tay chân, hắn chỉ có thể gầm lên một tiếng vung thanh kiếm sắt trong tay chém loạn xạ. Kết quả là chém bay hai mũi tên đầu nhưng mũi tên thứ ba lại xuyên qua vai trái của hắn khiến hắn loạng choạng sút nữa ngã xuống đất.

- Tiểu tử thúi, chạy cũng nhanh đấy. Nếu không phải chúng ta từng tu luyện khinh công thì e rằng đã để ngươi chuồn mất rồi.

Một giọng nói giận dữ truyền đến, theo đó bốn tên mặc đồ đen bịt mặt lần lượt xuất hiện từ trong rừng cây phía sau. Tên nào tên nấy mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng đã tiêu hao không ít thể lực.

Kẻ cầm đầu cầm chiếc nỏ trong tay thấy Vương Vũ trúng một mũi tên thì vội ra hiệu cho bốn người xông lên, vây chặt Vương Vũ rõ ràng sợ hắn lại chạy mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Lộ Tiên Tung

Số ký tự: 0