Trận chiến đầu...
2024-12-29 06:26:07
Là người lớn lên ở đô thị hiện đại, Vương Vũ chưa từng gặp cảnh nguy hiểm như thế này. Trong lòng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, tay phải nắm chặt thanh kiếm sắt nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào cây nỏ sắt nhỏ trong tay tên cầm đầu bịt mặt, trên đó còn có một mũi tên chưa bắn ra.
Ba tên bịt mặt khác, hai tên cầm đao dài, một tên cầm trường thương.
Điều khiến hắn hơi an tâm là mặc dù vai trái bị thương nặng, máu chảy đầm đìa nhưng không đau như hắn tưởng tượng, hẳn là không thương đến gân cốt, coi như là trong cái rủi có cái may.
Vấn đề hiện tại là, một người chỉ luyện kiếm pháp vài ngày như hắn, làm sao để giữ mạng trước mấy tên hung đồ này?
May mắn thay, thân thể này không phải của hắn, cho dù thật sự bị thương chí mạng thì bản thể ở Lam Tinh cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nghĩ vậy, dũng khí trong lòng Vương Vũ tăng thêm không ít, trong đầu bắt đầu cố gắng nhớ lại từng chiêu thức của kiếm pháp Liệt Phong.
- Cẩn thận, tiểu tử này chạy nhanh như vậy, có lẽ không phải là đạo đồng bình thường.
Tên bịt mặt cầm nỏ, nhìn chằm chằm Vương Vũ có chiều cao vượt trội so với những đứa trẻ cùng tuổi, lạnh lùng nói một câu. Sau đó chỉ mũi nỏ về phía trước, mũi tên cuối cùng bắn ra lao thẳng về phía mặt Vương Vũ.
Cùng lúc đó, hai tên bịt mặt cầm đao bên cạnh cũng vung vũ khí xông lên. Chỉ có tên bịt mặt cầm trường thương là không ra tay, ngược lại liên tục lùi lại mười mấy bước, chặn hết đường xuống núi.
Cạch.
Vương Vũ giơ thanh kiếm sắt trong tay chắn ngang mặt, đánh bay mũi tên bắn tới. Sau đó khom người, không để ý đến hai tên bịt mặt cầm đao xông tới, ngược lại lao về phía tên cầm đầu.
- Muốn chết sao!
Tên cầm đầu bịt mặt sửng sốt, sau đó nổi giận. Nhưng chưa kịp lắp thêm tên, đành phải ném cây nỏ sắt trong tay đi, rút hai thanh đoản đao tên hông nghênh chiến với thiếu niên xông đang tới.
- Chiêu thứ nhất!
Vương Vũ hét lớn một tiếng, tự cổ vũ mình, hai chân đạp mạnh, thanh kiếm sắt trong tay đâm về phía trước. Thân hình trong nháy mắt tăng tốc gấp bội, như cơn gió dữ lao đến trước mặt đối thủ.
Hắn rất rõ ràng, lần này có bảo toàn được tính mạng hay không, chỉ cần xem có thể đánh úp bất ngờ hạ gục người trước mặt hay không vì thế chiêu này đương nhiên phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Tên cầm đầu bịt mặt chỉ thấy trước mắt gió mạnh thổi qua, kiếm quang đã đến trước mặt. Hắn lập tức kinh hãi biến sắc, đành phải vung hai thanh đoản đao bắt chéo trước người.
- Ầm.
Một tiếng.
Hai tay tên cầm đầu bịt mặt nóng ran, hai thanh đoản đao như va phải búa sắt, văng khỏi tay. Sau đó ngực nóng lên, thanh kiếm sắt không chút cản trở đâm vào khiến hắn phải lùi lại năm sáu bước, bị ghim chặt vào thân cây to phía sau.
- Ngươi…
Tên cầm đầu bịt mặt không tin nổi những gì mình gặp phải, chỉ miễn cưỡng thốt ra một chữ thì đã bị Vương Vũ dùng sức rút thanh kiếm sắt ra khỏi cơ thể. Hắn thuận tay vung kiếm lướt qua cổ tên này.
Tên cầm đầu bịt mặt máu tuôn như suối ở cổ và ngực, cả người mềm nhũn ngã gục dưới gốc cây to.
Vương Vũ hít một hơi thật sâu, một tay cầm kiếm, quay người đối mặt với hai tên bịt mặt cầm đao xông tới.
Lần đầu tiên giết người khiến tim hắn đập thình thịch, mặt tái nhợt nhưng trong lòng lại có chút phấn khích, nhất thời nỗi sợ hãi biến mất không còn dấu vết.
- Tiểu tử thối, ngươi đã làm gì?
- Lý huynh không sao chứ, không thể chết như vậy được.
Hai tên bịt mặt cầm đao chứng kiến cảnh này vừa kinh hãi vừa giận dữ. Liên tục chửi rủa nhưng bước chân không dừng lại, trái phải xông tới. Một tên hai tay cầm đao, hung hăng chém về phía đầu thiếu niên. Còn tên khác vung trường đao chém về phía eo Vương Vũ, phối hợp vô cùng ăn ý.
- Chiêu thứ tư.
Vương Vũ thấy cảnh tượng nguy hiểm này, đầu óc lại tỉnh táo hơn vài phần. Hắn lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên bước ngang sang một bên né tránh trường đao chém xuống đầu. Thanh kiếm dài trong tay quét ngang trước mặt, đỡ được trường đao chém vào eo.
- Cạch.
Trường đao và thanh kiếm sắt cùng bay lên giữa không trung. Tên bịt mặt bị đánh lùi lại hai bước còn thanh kiếm sắt của Vương Vũ chỉ còn lại một nửa.
Vương Vũ sửng sốt, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tên bịt mặt cầm đao còn lại đã nhân cơ hội này:
- Soạt.
- Soạt.
- Soạt.
Ba nhát đao hợp thành một đường, đột ngột đổi hướng tránh khỏi nửa thanh kiếm sắt, bất ngờ chém vào tay Vương Vũ.
Hắn nghiến răng, không thèm nhìn vết thương trên tay mà nghiêng ngươi, dùng vai húc thẳng vào người đối diện.
Tiếng xương cốt vỡ vụn rắc rắc vang lên.
Tên bịt mặt cầm đao hét thảm cả người như bao tải bị Vương Vũ hất bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Ba tên bịt mặt khác, hai tên cầm đao dài, một tên cầm trường thương.
Điều khiến hắn hơi an tâm là mặc dù vai trái bị thương nặng, máu chảy đầm đìa nhưng không đau như hắn tưởng tượng, hẳn là không thương đến gân cốt, coi như là trong cái rủi có cái may.
Vấn đề hiện tại là, một người chỉ luyện kiếm pháp vài ngày như hắn, làm sao để giữ mạng trước mấy tên hung đồ này?
May mắn thay, thân thể này không phải của hắn, cho dù thật sự bị thương chí mạng thì bản thể ở Lam Tinh cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nghĩ vậy, dũng khí trong lòng Vương Vũ tăng thêm không ít, trong đầu bắt đầu cố gắng nhớ lại từng chiêu thức của kiếm pháp Liệt Phong.
- Cẩn thận, tiểu tử này chạy nhanh như vậy, có lẽ không phải là đạo đồng bình thường.
Tên bịt mặt cầm nỏ, nhìn chằm chằm Vương Vũ có chiều cao vượt trội so với những đứa trẻ cùng tuổi, lạnh lùng nói một câu. Sau đó chỉ mũi nỏ về phía trước, mũi tên cuối cùng bắn ra lao thẳng về phía mặt Vương Vũ.
Cùng lúc đó, hai tên bịt mặt cầm đao bên cạnh cũng vung vũ khí xông lên. Chỉ có tên bịt mặt cầm trường thương là không ra tay, ngược lại liên tục lùi lại mười mấy bước, chặn hết đường xuống núi.
Cạch.
Vương Vũ giơ thanh kiếm sắt trong tay chắn ngang mặt, đánh bay mũi tên bắn tới. Sau đó khom người, không để ý đến hai tên bịt mặt cầm đao xông tới, ngược lại lao về phía tên cầm đầu.
- Muốn chết sao!
Tên cầm đầu bịt mặt sửng sốt, sau đó nổi giận. Nhưng chưa kịp lắp thêm tên, đành phải ném cây nỏ sắt trong tay đi, rút hai thanh đoản đao tên hông nghênh chiến với thiếu niên xông đang tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chiêu thứ nhất!
Vương Vũ hét lớn một tiếng, tự cổ vũ mình, hai chân đạp mạnh, thanh kiếm sắt trong tay đâm về phía trước. Thân hình trong nháy mắt tăng tốc gấp bội, như cơn gió dữ lao đến trước mặt đối thủ.
Hắn rất rõ ràng, lần này có bảo toàn được tính mạng hay không, chỉ cần xem có thể đánh úp bất ngờ hạ gục người trước mặt hay không vì thế chiêu này đương nhiên phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Tên cầm đầu bịt mặt chỉ thấy trước mắt gió mạnh thổi qua, kiếm quang đã đến trước mặt. Hắn lập tức kinh hãi biến sắc, đành phải vung hai thanh đoản đao bắt chéo trước người.
- Ầm.
Một tiếng.
Hai tay tên cầm đầu bịt mặt nóng ran, hai thanh đoản đao như va phải búa sắt, văng khỏi tay. Sau đó ngực nóng lên, thanh kiếm sắt không chút cản trở đâm vào khiến hắn phải lùi lại năm sáu bước, bị ghim chặt vào thân cây to phía sau.
- Ngươi…
Tên cầm đầu bịt mặt không tin nổi những gì mình gặp phải, chỉ miễn cưỡng thốt ra một chữ thì đã bị Vương Vũ dùng sức rút thanh kiếm sắt ra khỏi cơ thể. Hắn thuận tay vung kiếm lướt qua cổ tên này.
Tên cầm đầu bịt mặt máu tuôn như suối ở cổ và ngực, cả người mềm nhũn ngã gục dưới gốc cây to.
Vương Vũ hít một hơi thật sâu, một tay cầm kiếm, quay người đối mặt với hai tên bịt mặt cầm đao xông tới.
Lần đầu tiên giết người khiến tim hắn đập thình thịch, mặt tái nhợt nhưng trong lòng lại có chút phấn khích, nhất thời nỗi sợ hãi biến mất không còn dấu vết.
- Tiểu tử thối, ngươi đã làm gì?
- Lý huynh không sao chứ, không thể chết như vậy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tên bịt mặt cầm đao chứng kiến cảnh này vừa kinh hãi vừa giận dữ. Liên tục chửi rủa nhưng bước chân không dừng lại, trái phải xông tới. Một tên hai tay cầm đao, hung hăng chém về phía đầu thiếu niên. Còn tên khác vung trường đao chém về phía eo Vương Vũ, phối hợp vô cùng ăn ý.
- Chiêu thứ tư.
Vương Vũ thấy cảnh tượng nguy hiểm này, đầu óc lại tỉnh táo hơn vài phần. Hắn lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên bước ngang sang một bên né tránh trường đao chém xuống đầu. Thanh kiếm dài trong tay quét ngang trước mặt, đỡ được trường đao chém vào eo.
- Cạch.
Trường đao và thanh kiếm sắt cùng bay lên giữa không trung. Tên bịt mặt bị đánh lùi lại hai bước còn thanh kiếm sắt của Vương Vũ chỉ còn lại một nửa.
Vương Vũ sửng sốt, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tên bịt mặt cầm đao còn lại đã nhân cơ hội này:
- Soạt.
- Soạt.
- Soạt.
Ba nhát đao hợp thành một đường, đột ngột đổi hướng tránh khỏi nửa thanh kiếm sắt, bất ngờ chém vào tay Vương Vũ.
Hắn nghiến răng, không thèm nhìn vết thương trên tay mà nghiêng ngươi, dùng vai húc thẳng vào người đối diện.
Tiếng xương cốt vỡ vụn rắc rắc vang lên.
Tên bịt mặt cầm đao hét thảm cả người như bao tải bị Vương Vũ hất bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro