Giáng lâm (1)
2024-12-29 06:26:07
Đinh Vũ vừa mở mắt cơn đau đầu đã ập tới, đập vào mắt hắn là thanh xà ngang thô to chống đỡ nóc nhà cũ nát. Trên người hắn đắp một chiếc chăn bông vàng sậm đầy mảnh vá. Mùi nấm mốc nhàn nhạt ngập tràn khắp phòng, miệng lưới hắn khô đắng, thân thể rã rời đau nhức dường như động một tí cũng khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Hắn nhếch miệng, cố gắng nghiêng nghiêng đầu nhìn quanh phòng.
Đây là một căn nhà gỗ nhỏ, vách tường xung quanh được chắp vá lổm ngổm, có vài kẽ hở bị gió lùa vào.
Ngoài chiếc giường đơn sơ được chắp vá từ rơm rạ thì trong phòng không còn bất cứ thứ gì nữa.
Đây là đâu?
Đinh Vũ ngơ ngác, cuối cùng mới nhớ ra gì đó, mặc kệ thân thể khó chịu cố gắng ngồi dậy nhấc cánh tay lên.
Một cánh tay gầy gò đen sì trông khá lạ lẫm, nhưng lại có chút quen thuộc.
- Không thể nào.
Đinh Vũ rên rỉ.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra một nữ nhân mang khăn trùm đầu, mặc bộ váy vải thô ráp vừa nhìn thấy Đinh Vũ tỉnh lại thì to một tiếng Trụ Tử rồi ôm chặt Đinh Vũ vào lòng, bật khóc nức nở.
Thân thể Đinh Vũ cứng đờ trong lòng nữ nhân, cảm nhận được nước mắt chảy dài trên cổ cảm nhận, hắn theo bản năng gọi một tiếng “Mẫu thân” rồi vùng khỏi vòng tay nàng, hai tay ôm đầu co quắp trên giường, dáng vẻ đau đớn tột cùng.
- Trụ Tử, ngươi sao thế…
Nữ nhân thấy vậy thì kinh ngạc kêu to.
Trước khi Đinh Vũ ngất đi mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc lao vào, sau đó dần chìm vào bóng tối.
Lần này, hắn lại mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ trải qua quãng đời của một tiểu hài tử từ khi sinh ra cho đến năm mười hai mười ba tuổi, cuối cùng ký ức dừng lại ở cảnh tưởng hắn và ca ca giúp phụ mẫu khai hoang thì gặp mưa to, rồi trượt chân ngã bất tỉnh nhân sự…
Không biết qua bao lâu, Đinh Vũ thở hổn hển tỉnh dậy trên giường. Miệng hắn toàn vị nước thuốc đắng ngắt thậm chí còn có thể cảm giác được ít cặn thuốc.
- Đệ tỉnh rồi sao, thế nào rồi. Uống thuốc của Vương đại phu xong có cảm thấy đỡ hơn chút nào không.
Thanh niên cao gầy đứng bên giường nhìn thấy Đinh Vũ tỉnh lại, vui vẻ nói.
- Đại… Đại ca, ta không sao, chỉ là toàn thân không có chút sức lực nào cả.
Đinh Vũ nhìn thấy thanh niên cao gầy vui vẻ như vậy, lẩm bẩm đáp.
- Vậy thì tốt, đệ nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi cha tới.
Thanh niên vui vẻ chạy ra khỏi phòng.
Đinh Vũ nằm trên giường giơ hai tay lên, kinh ngạc nhìn hồi lâu.
Bây giờ hắn là Đinh Vũ hay là thiếu niên dị giới tên Vương Thiết Trụ?
Dường như cả hai đã hòa vào làm một, mảnh ký ức vụn vỡ có thêm một phần ký ức của Vương Thiết Trụ, cho nên hắn vẫn là Đinh Vũ chỉ là trong đầu có thêm một phần ký ức của người khác mà thôi.
Sau phân tích xong tình hình của mình, Đinh Vũ thở phào một hơi, nhưng tình hình trước mắt là sao đây?
Không phải nói sau khi nhập mộng tiến vào dị giới chỉ nhập vào thân thể người khác thôi mà, sao lại trực tiếp biến thành người dị giới rồi. Rõ ràng người bị hắn thay thế chính là thiếu niên hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ trước đó.
Trong lúc huấn luyện, Tiến sĩ Trần và các giảng viên không hề đề cập tới khả năng này.
Đinh Vũ ngẫm nghĩ rồi nghiêng đầu đập tay lên trán gọi một tiếng “Thái Nguyên”, nhưng một lát sau không có chuyện gì xảy ra cả.
Lần này phiền phức lớn rồi, trước đó giảng viên đã chỉ cách kích hoạt hệ thống phụ trợ của Thái Nguyên, nhưng lần này lại mất đi hiệu lực.
Sắc mặt Đinh Vũ âm u.
- Loảng xoảng.
Một nam tử trung niên đen đúa đẩy cửa xông vào, nhìn thấy Đinh Vũ ngồi trên giường, lúc này hắn vui vẻ ngồi bên cạnh Đinh Vũ quan tâm hỏi:
- Trụ Tử, tỉnh rồi sao. Hồ lão tam còn nói ngươi sẽ hôn mê hai ba ngày còn có thể nguy hiểm đến tính mạng đúng là nói hươu nói vượn. Vẫn phải công nhận mặc dù y thuật không ra gì, nhưng bát thuốc lần này có thể cứu lại mạng nhỏ của ngươi. Nửa túi đậu kia xem như không uổng phí.
- Phụ thân, ta không sao, chỉ hơi đau đầu thôi.
Đinh Vũ nhìn nam tử vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trước mặt, thấy ánh mắt lo lắng của đối phương hắn khẽ động khóe miệng, nhỏ giọng trả lời.
Nam tử này chính là cha ruột Vương Khuê của thân thể này.
- Trụ Tử, lần này ngươi ngất xỉu ngoài đồng là do thân thể quá yếu ớt. Là cha sai, không nên để ngươi làm việc dưới mưa. Lần này tỉnh lại cũng xem như phúc lớn mạng lớn. Nương ngươi đã đi đến chỗ ngoại công xin ít thịt khô cho ngươi bồi bổ thân thể.
Vương Khuê đưa tay sờ trán, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường mới yên tâm.
- Nương về nhà ngoại công rồi?
Đinh Vũ ngạc nhiên, trong đầu hiện ra hình ảnh một lão giả vóc người cao lớn, râu rậm.
Trong trí nhớ của hắn, ngoại công của hắn chỉ có mẫu thân là nữ nhi nên cực kỳ yêu thương ấu tử là hắn.
- Đúng vậy, ngoại công ngươi là thợ săn nổi tiếng khắp mười dặm quanh đây, mặc dù đã có tuổi, nhưng bản lĩnh bắt thỏ rừng gà rừng, trong những thôn gần đây mấy ai có thể so sánh được. Đợi ngươi uống ít canh thịt bồi bổ, rất nhanh thân thể sẽ khôi phục thôi.
Vương Khuê mỉm cười nói.
- Canh thịt…
Đinh Vũ phát hiện sau khi mình nghe thấy từ này thì bất giấc nuốt nước bọt, thâm chí còn có chút nước bọt chảy ra, hắn bối rối giơ ống tay áo lên lau khóe miệng.
- Ha ha, thèm rồi đúng không. Đúng rồi trở về ta hái được ít trái cây, ăn tạm đi nhé. Ta và ca ca người còn phải đi làm việc, nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Vương Khuê cười ha ha một tiếng, móc trong ngực ra một quả màu đỏ xanh, nhét vào trong tay Đinh Vũ, sau khi an ủi hắn hai câu lại vội vàng rời đi.
Đinh Vũ nhìn quả dại trong tay lại nhìn nhìn Vương Khuê rời đi trong lòng ngổn ngang.
Rõ ràng ở Lam Tinh hắn còn có một người cha nữa, nhưng sự thân thuộc mà nam nhân này mang lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
- Không được, không thể bị mê hoặc. Trên giảng đường huấn luyện giảng viên đã từng nói, khi nhập vào người dị giới sẽ dễ bị đồng cảm dẫn tới dễ dàng đánh mất bản thân. Hiện tại không phải là nhập mộng nữa mà là chính thức thay thế đối phương như vậy càng dễ dàng đánh mất bản thân. Hiện tại phải tập trung vào nhiệm vụ, tìm kiếm tin tức về thế giới này, có gì thì nói sau.
Hắn nhếch miệng, cố gắng nghiêng nghiêng đầu nhìn quanh phòng.
Đây là một căn nhà gỗ nhỏ, vách tường xung quanh được chắp vá lổm ngổm, có vài kẽ hở bị gió lùa vào.
Ngoài chiếc giường đơn sơ được chắp vá từ rơm rạ thì trong phòng không còn bất cứ thứ gì nữa.
Đây là đâu?
Đinh Vũ ngơ ngác, cuối cùng mới nhớ ra gì đó, mặc kệ thân thể khó chịu cố gắng ngồi dậy nhấc cánh tay lên.
Một cánh tay gầy gò đen sì trông khá lạ lẫm, nhưng lại có chút quen thuộc.
- Không thể nào.
Đinh Vũ rên rỉ.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra một nữ nhân mang khăn trùm đầu, mặc bộ váy vải thô ráp vừa nhìn thấy Đinh Vũ tỉnh lại thì to một tiếng Trụ Tử rồi ôm chặt Đinh Vũ vào lòng, bật khóc nức nở.
Thân thể Đinh Vũ cứng đờ trong lòng nữ nhân, cảm nhận được nước mắt chảy dài trên cổ cảm nhận, hắn theo bản năng gọi một tiếng “Mẫu thân” rồi vùng khỏi vòng tay nàng, hai tay ôm đầu co quắp trên giường, dáng vẻ đau đớn tột cùng.
- Trụ Tử, ngươi sao thế…
Nữ nhân thấy vậy thì kinh ngạc kêu to.
Trước khi Đinh Vũ ngất đi mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc lao vào, sau đó dần chìm vào bóng tối.
Lần này, hắn lại mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ trải qua quãng đời của một tiểu hài tử từ khi sinh ra cho đến năm mười hai mười ba tuổi, cuối cùng ký ức dừng lại ở cảnh tưởng hắn và ca ca giúp phụ mẫu khai hoang thì gặp mưa to, rồi trượt chân ngã bất tỉnh nhân sự…
Không biết qua bao lâu, Đinh Vũ thở hổn hển tỉnh dậy trên giường. Miệng hắn toàn vị nước thuốc đắng ngắt thậm chí còn có thể cảm giác được ít cặn thuốc.
- Đệ tỉnh rồi sao, thế nào rồi. Uống thuốc của Vương đại phu xong có cảm thấy đỡ hơn chút nào không.
Thanh niên cao gầy đứng bên giường nhìn thấy Đinh Vũ tỉnh lại, vui vẻ nói.
- Đại… Đại ca, ta không sao, chỉ là toàn thân không có chút sức lực nào cả.
Đinh Vũ nhìn thấy thanh niên cao gầy vui vẻ như vậy, lẩm bẩm đáp.
- Vậy thì tốt, đệ nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi cha tới.
Thanh niên vui vẻ chạy ra khỏi phòng.
Đinh Vũ nằm trên giường giơ hai tay lên, kinh ngạc nhìn hồi lâu.
Bây giờ hắn là Đinh Vũ hay là thiếu niên dị giới tên Vương Thiết Trụ?
Dường như cả hai đã hòa vào làm một, mảnh ký ức vụn vỡ có thêm một phần ký ức của Vương Thiết Trụ, cho nên hắn vẫn là Đinh Vũ chỉ là trong đầu có thêm một phần ký ức của người khác mà thôi.
Sau phân tích xong tình hình của mình, Đinh Vũ thở phào một hơi, nhưng tình hình trước mắt là sao đây?
Không phải nói sau khi nhập mộng tiến vào dị giới chỉ nhập vào thân thể người khác thôi mà, sao lại trực tiếp biến thành người dị giới rồi. Rõ ràng người bị hắn thay thế chính là thiếu niên hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ trước đó.
Trong lúc huấn luyện, Tiến sĩ Trần và các giảng viên không hề đề cập tới khả năng này.
Đinh Vũ ngẫm nghĩ rồi nghiêng đầu đập tay lên trán gọi một tiếng “Thái Nguyên”, nhưng một lát sau không có chuyện gì xảy ra cả.
Lần này phiền phức lớn rồi, trước đó giảng viên đã chỉ cách kích hoạt hệ thống phụ trợ của Thái Nguyên, nhưng lần này lại mất đi hiệu lực.
Sắc mặt Đinh Vũ âm u.
- Loảng xoảng.
Một nam tử trung niên đen đúa đẩy cửa xông vào, nhìn thấy Đinh Vũ ngồi trên giường, lúc này hắn vui vẻ ngồi bên cạnh Đinh Vũ quan tâm hỏi:
- Trụ Tử, tỉnh rồi sao. Hồ lão tam còn nói ngươi sẽ hôn mê hai ba ngày còn có thể nguy hiểm đến tính mạng đúng là nói hươu nói vượn. Vẫn phải công nhận mặc dù y thuật không ra gì, nhưng bát thuốc lần này có thể cứu lại mạng nhỏ của ngươi. Nửa túi đậu kia xem như không uổng phí.
- Phụ thân, ta không sao, chỉ hơi đau đầu thôi.
Đinh Vũ nhìn nam tử vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trước mặt, thấy ánh mắt lo lắng của đối phương hắn khẽ động khóe miệng, nhỏ giọng trả lời.
Nam tử này chính là cha ruột Vương Khuê của thân thể này.
- Trụ Tử, lần này ngươi ngất xỉu ngoài đồng là do thân thể quá yếu ớt. Là cha sai, không nên để ngươi làm việc dưới mưa. Lần này tỉnh lại cũng xem như phúc lớn mạng lớn. Nương ngươi đã đi đến chỗ ngoại công xin ít thịt khô cho ngươi bồi bổ thân thể.
Vương Khuê đưa tay sờ trán, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường mới yên tâm.
- Nương về nhà ngoại công rồi?
Đinh Vũ ngạc nhiên, trong đầu hiện ra hình ảnh một lão giả vóc người cao lớn, râu rậm.
Trong trí nhớ của hắn, ngoại công của hắn chỉ có mẫu thân là nữ nhi nên cực kỳ yêu thương ấu tử là hắn.
- Đúng vậy, ngoại công ngươi là thợ săn nổi tiếng khắp mười dặm quanh đây, mặc dù đã có tuổi, nhưng bản lĩnh bắt thỏ rừng gà rừng, trong những thôn gần đây mấy ai có thể so sánh được. Đợi ngươi uống ít canh thịt bồi bổ, rất nhanh thân thể sẽ khôi phục thôi.
Vương Khuê mỉm cười nói.
- Canh thịt…
Đinh Vũ phát hiện sau khi mình nghe thấy từ này thì bất giấc nuốt nước bọt, thâm chí còn có chút nước bọt chảy ra, hắn bối rối giơ ống tay áo lên lau khóe miệng.
- Ha ha, thèm rồi đúng không. Đúng rồi trở về ta hái được ít trái cây, ăn tạm đi nhé. Ta và ca ca người còn phải đi làm việc, nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Vương Khuê cười ha ha một tiếng, móc trong ngực ra một quả màu đỏ xanh, nhét vào trong tay Đinh Vũ, sau khi an ủi hắn hai câu lại vội vàng rời đi.
Đinh Vũ nhìn quả dại trong tay lại nhìn nhìn Vương Khuê rời đi trong lòng ngổn ngang.
Rõ ràng ở Lam Tinh hắn còn có một người cha nữa, nhưng sự thân thuộc mà nam nhân này mang lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
- Không được, không thể bị mê hoặc. Trên giảng đường huấn luyện giảng viên đã từng nói, khi nhập vào người dị giới sẽ dễ bị đồng cảm dẫn tới dễ dàng đánh mất bản thân. Hiện tại không phải là nhập mộng nữa mà là chính thức thay thế đối phương như vậy càng dễ dàng đánh mất bản thân. Hiện tại phải tập trung vào nhiệm vụ, tìm kiếm tin tức về thế giới này, có gì thì nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro