Tinh Lộ Tiên Tung

Giáng lâm (2)

2024-12-29 06:26:07

Đinh Vũ thầm suy nghĩ, lại cắn một miếng trái cây chua chát bắt đầu lục lại mớ ký ức trong đầu. Trong những ký ức này, từ nhỏ hắn đã sống trong Vương gia thôn, toàn bộ thôn chí có hơn trăm hộ dân, phần lớn họ Vương. Hắn từng đi đến những thôn làng xung quanh cách hai, ba mươi dặm, cũng lớn bằng Vương gia thôn. Nhưng cách Vương gia thôn rất xa có một tòa thành rất lớn gọi là thành Hoàng Thạch, nơi đó ở mấy trăm ngàn nhân khẩu, tất cả thôn xóm và thôn trấn lớn gần đó đều thuộc quyền quản lý của thành Hoàng Thạch, nhưng Vương Thiết Trụ còn chưa đi qua thành trì này lần nào.

Cuộc sống sinh hoạt của Vương Thiết Trụ dường như chỉ xoay quanh một chữ nghèo .

Trong trí nhớ của hắn, đói bụng là chuyện bình thường, cả nhà dựa vào mấy mẫu đất sinh hoạt mà thôn làng chia cho, trồng một loại màu đậu đen. Một ngày hai bữa, trên bàn có thêm một chén nhỏ dưa muối còn lại là cháo đậu đen.

Loại cháo này thơm ngào ngạt, nhưng ăn vào lại có vị đắng chát. Nhưng cho dù là món chính, trẻ vị thành niên như hắn mỗi ngày cũng chỉ có thể húp hai chén nhỏ mà thôi, phần còn lại dành cho phụ thân và huynh trưởng Vương Đại Cương hai lao động chính trong nhà.

Ở thế giới này cơm trắng và bánh bao trắng không thiếu, nhưng đối với Vương gia mà nói, chỉ có thể ngày lễ tết mới có một bát nhỏ. Cũng may hắn còn có ngoại công làm thợ săn, mỗi lần tới Vương gia thôn đều mang một ít thịt rừng ướp gia vị giúp bữa ăn nhà hắn được cải thiện phần nào.

Nhưng tiếc là nhà ngoại công hắn khá xa xôi, hàng năm số lần đến Vương gia thôn cũng chỉ lác đác mấy lần.

Còn những vật dụng thiết yếu như nông cụ và dầu muối, cách một thời gian Vương gia thôn sẽ phái người đến thành Hoàng Thạch mua sắm.

Khu vực này thuộc về quốc gia nào, phía trên còn có triều đình hay hoàng đế không Đinh Vũ cũng không tìm thấy ký ức liên quan. Dường như đối với thôn dân ở Vương gia thôn mà nói, thành chủ thành Hoàng Thạch chính là quan phủ, người này cũng quan lão gia lớn nhất mà bọn họ biết.

Về sức mạnh siêu nhiên mà đám người tiến sĩ Trần đề cập tới, Đinh Vũ cũng không tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan trong ký ức của Vương Thiết Trụ. Vương gia thôn dường như là một ngôi làng nghèo khổ điển hình trong thời kỳ cổ đại Trung Quốc, mọi người trong thôn chỉ cần lấp đầy bụng là được.

- Xem ra muốn tìm thấy tin tức gì có giá trị vẫn phải nghĩ cách khác.

Đinh Vũ suy nghĩ như vậy.

Chiều tối bầu trời đen kịt.

Trong một gian phòng rộng rãi, Đinh Vũ ngồi trước chiếc bàn gỗ đơn sơ, ngẩn người nhìn bát cháo đậu đen trước mắt.

- Trụ Tử, thân thể chưa khỏe hẳn người có thể ăn nhiều một chút.

Vương Khuê ngồi trước mặt hắn, nhìn thấy dáng vẻ của tiểu nhi tử cho rằng hắn quá kinh ngạc, hiền hậu nói.

- Đúng vậy, tiểu đệ ngươi yên tâm. Không cần lo lắng chuyện đồng áng đâu, ừm, ta với cha sẽ lo liệu.

Thanh niên cao gầy ngồi bên cạnh, vừa gắp đồ ăn vừa nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cha, ta khá lo lắng cho nương, đã trễ thế này sao vẫn chưa về nhỉ.

Đinh Vũ hỏi, sợ mọi người phát hiện ra điều gì bất thường cũng húp một ngụm cháo đậu đen, cảm giác đắng chát vô cùng. Nếu không phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý hắn đã phun ra rồi. Thứ này cũng có thể làm đồ ăn sao?

Đinh Vũ thầm oán thầm, cũng may cháo đậu đen sau khi nhấm nháp vài lần cuối cùng đã trở nên mềm dẻo cho nên hắn mới miễn cưỡng nuốt xuống được.

- Đúng vậy. Trước kia nương đến nhà ngoại công, tính toán lộ trình hắn là cũng nên trở về về, chẳng lẽ trên đường gặp chuyện gì không may sao.

Thanh niên cao gầy húp sạch cháo, theo thói quen dùng ống tay áo cũ nát chà xát khóe miệng, kỳ quá hỏi.

- Có thể nương ngươi ở lại nhà ngoại công thêm chút nữa thôi, đoạn đường này thì có thể gặp phải chuyện gì được chứ?

Vương Khuê lắc đầu không thèm để ý trả lời, sau đó múc thêm một bát cháo đậu đen.

Đinh Vũ nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt, đang suy nghĩ tìm cớ gì để ăn ít hơn thì bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng đập cửa. Sau đó cửa bị đẩy ra, một phụ nhân mặc áo váy thô ráp cùng một lão giả râu ria rậm rạp đi tới.

- Nhạc phụ.

Vương Khuê thấy lão giả cảm thấy rất bất ngờ vội vàng đặt bát đũa xuống, đón tiếp.

Đinh Vũ và thanh niên cao gầy cũng đứng lên chào hỏi:

- Ngoại công.

Trong ký ức của Tại Vương Thiết Trụ, vị ngoại công này cực kỳ yêu thương tiểu ngoại tôn như hắn, chẳng những thường xuyên cho Vương gia ít thịt mà còn đổi nửa con lợn rừng cho một lão thư sinh biết chữ trong thôn để dạy cho Vương Thiết Trụ học chữ hơn nửa năm. Nhờ đó mà hắn có thể biết ít chữ, thoát khỏi cái danh mù chữ.

Lão giả nhìn thấy Ngoại tôn của mình thì lộ vẻ tươi cười, quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của Đinh Vũ. Nhưng lão giả chưa kịp lên tiếng thì phụ nhân tâm sự nặng nề vội vàng thông báo một tin tức chấn động:

- Đương gia, phụ thân ta nhận được tin tức, thành Hoàng Thạch sắp mở Linh Dịch rồi.

- Linh Dịch, nhạc phụ đại nhân, chuyện này có thật không?

Vương Khuê nghe vậy thì run rẩy, đôi đũa trong tay rơi xuống mặt đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tin tức chính xác, là một lão hữu lén lút nói cho ta biết, nhi tử của hắn đang nhậm chức vệ quân ở thành Hoàng Thạch. Một khi Linh Dịch mở ra, tất cả nam đinh mười tuổi trở lên nhất định phải tham gia, Tiểu Nhị đã tròn mười tuổi, để tránh khỏi Linh Dịch lần này ta định gửi hắn đến đạo quán gần đây.

Lão giả nhìn Đinh Vũ, nhíu mày đáp lời.

- Đạo quán, là đạo quán nào. Chẳng lẽ ngài có cách để Trụ Tử trở thành đạo đồng.

Vương Khuê nghe vậy thì vô cùng mừng rõ. Đinh Vũ nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi.

Linh Dịch là gì? Đến đạo quán làm đạo đồng? Chẳng lẽ cũng giống như đạo quán trên Lam Tinh sao! Chẳng lẽ ở thế giới này trở thành đạo đồng là chuyện vô cùng tốt đẹp?

- Đương nhiên là Bạch Vân Quán nổi tiếng nhất vùng này rồi. Vốn dĩ chuyện này không thể, nhưng ta có một số vật phẩm Bạch Vân Quán cần mà tuổi của Tiểu Nhị cũng vừa khớp, hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Lão giả vỗ vỗ túi lớn trên lưng mình, rất có lòng tin nói.

- Đạo quán là một nơi tốt, nghe nói trong đó được ăn uống đầy đủ ngoài ra còn có cơm trắng và bánh mỳ. Ngoại công ta cũng muốn đi?

Thanh niên cao gầy nghe thấy lão giả nói vậy, lại cúi đầu nhìn cháo đậu đen trên bàn hai mắt sáng lên.

- Đại Cương, ngươi không được, tuổi ngươi quá lớn, đạo quán chỉ tuyển người từ mười lăm tuổi trở xuống.

Lão giả thở dài, bất đắc dĩ nói với ngoại tôn của mình.

- Bốp.

- Ngươi đi làm gì, xem đạo quán là nhà chúng ta sao, có thể đưa Trụ Tử đi đã phải cám ơn trời đất rồi. Lại nói, Linh Dịch thành Hoàng Thạch mặc dù vất vả, thậm chí trở về có thể sẽ bị bệnh, nhưng thù lao vô cùng lớn. Lần này ta và ngươi cùng đi Linh Dịch, sau khi trở về ngươi có thể cưới được thê tử rồi.

Vương Khuê nghe thấy thanh niên cao gầy nói vậy, trở tay đánh vào đầu đại nhi tử một cái, thở phì phò nói.

- Cũng không biết Trụ Tử có thể thích ứng ở đạo quán không.

Phụ nhân lo lắng nhìn Tiểu Nhị tử nhà mình.

Đinh Vũ chớp chớp mắt, không nói gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Lộ Tiên Tung

Số ký tự: 0