Vương Vũ (1)
2024-12-29 06:26:07
Mấy ngày sau.
Đinh Vũ đứng dưới chân một ngọn núi nhỏ, nhìn ngoại công đang khúm núm trò chuyện với một nam tử mặc trang phục đạo nhân. Đạo nhân khoảng bốn mươi tuổi, mày rậm mặt vuông, nói chuyện chậm rãi trông vô cùng uy nghiêm.
Sau lưng hai người, một con đường bậc thang uốn lượn nối thẳng lên núi, đỉnh núi xanh tươi thấp thoáng một đạo quán nhỏ.
Sau thời gian một chén trà, lão giả xoay người lại dặn dò Đinh Vũ:
- Tiểu Nhị, về sau đi theo Xung Vân đạo trưởng nhé. Ở đạo quán nhất định ngoan ngoãn nghe lời, đạo trưởng bảo gì làm nấy, qua mấy năm nữa khi Linh Dịch kết thúc ngoại công sẽ đến đón ngươi về nhà.
Nói xong những lời này, lão giả lại nói vài lời cảm ơn đạo nhân rồi giao một túi đồ trĩu nặng cho đối phương rồi mới tập tễnh quay người rời đi.
Đinh Vũ nhìn bóng lưng lão giả đi xa, trầm ngâm lúc lâu.
Trên đường đi hắn đã biết tại sao đối phương lại e sợ Linh Dịch như vậy. Thì ra khoảng mười năm một, thành Hoàng Thạch sẽ ra lệnh cho lượng lớn nam đinh đi khai khẩn những vùng đất hoang kỳ lạ.
Những nơi này đất vô cùng cứng rắn phải dùng nông cụ đặc chế hạng nặng, quá trình khai khẩn vô cùng vất vả, thậm chí còn tàn phá sức khỏe người phục dịch. Thời gian khổ sai ít nhất là ba bốn tháng, lâu thì nửa năm.
Nếu không phải thành Hoàng Thạch ban thưởng phong phú thì người trưởng thành bình thường khó mà chịu nổi.
Kỳ lạ hơn là, sau khi những khu vực đất hoang này được khai khẩn xong sẽ được thành chủ phái người canh gác cảnh mật, không cho phép bách tính tới gần. Nghe nói là những mảnh đất này trồng một loại lúa đặc biệt, mười năm thu hoạch một lần chuyên cung cấp cho nhân sĩ quyền quý, nghe nói ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không ai biết thật giả như nào.
Mặt khác, hắn còn từ chỗ ngoại công biết được có hơn trăm thôn làng thuộc quyền quản lý của thành Hoàng Thạch mà những khu vực khác lại hoang tàn vắng vẻ, dường như có một số quái vật hung thú ẩn hiện, ngoại công hắn cũng không biết gì về quan phủ và triều đình.
Trong lòng Đinh Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại, ngoại công hắn cũng chỉ là một thợ săn, chẳng khác gì người dân ở Vương gia thôn cả. Cả đời chưa từng rời khỏi khu vực lân cận thì làm sao biết được thế giới bên ngoài như nào.
Xem ra tin tức về thế giới này, chỉ có những người có thân phận nhất định ở thành Hoàng Thạch mới có thể biết đôi chút.
Ngoài ra Đinh Vũ không phát hiện thế giới này có gì khác với Lam Tinh, sự xuất hiện của Phật Đạo, các tông giáo cũng không làm hắn quá bất ngờ.
Thế giới này có lẽ giống như đám người tiến sĩ Trần suy đoán, có mối quan hệ chặt chẽ với Lam Tinh.
Nhưng hắn vừa tới dị giới được mấy ngày đã phải làm đạo đồng khiến hắn có chút bất đắc dĩ, chỉ hy vọng thức ăn ở đạo quán có thể tốt hơn ở nhà một chút.
- Được rồi, đừng nhìn nữa, theo ta lên núi. Đợi ta ghi danh ngươi vào sổ của đạo quán thì lúc đó ngươi mới chính thức được xem là người ở đây.
Xung Vân đạo nhân nhìn thiếu niên từ tốn nói.
- Vâng, đa tạ đạo trưởng.
Đinh Vũ vội vàng cúi người hành lễ.
- Tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết lễ nghĩa! Vốn dĩ đạo quán sẽ không thu nhận thêm người nào nữa, nhưng ngoại công ngươi giúp ta tìm được mấy thứ ta cần thiết, xem như đền đáp đại ân cho nên lần này cho ngươi lấy danh nghĩa đạo đồng tiến vào đạo quán. Đạo hiệu của ngươi là Thu Diệp sau này gọi ta là Quan chủ.
Xung Vân đạo nhân ngạc nhiên đánh giá thiếu niên trước mắt, từ tốn nói.
- Vâng, quan chủ.
Đinh Vũ cung kính đáp.
Xung Vân đạo nhân gật gật đầu, quay người đi lên núi. Đinh Vũ theo sát phía sau. Sau thời gian một nén nhang, Đinh Vũ theo đạo nhân lên tới đỉnh núi, phía trước xuất hiện một tòa đạo quán nhỏ chiếm diện tích hai ba mẫu. Trên cổng lớn treo một tấm biển màu đỏ, trên đó viết ba chữ màu bạc lớn.
- Bạch Vân Quán.
Đinh Vũ nhìn thấy chữ viết trên biển hiệu khá tương tự với chữ cổ của Lam Tinh, làm một sinh viên của Lam Tinh khóe miệng hắn co giật, trong lòng lẩm nhẩm mấy từ này.
Sau khi đi qua cửa lớn là một quảng trường nhỏ lót gạch xanh, phía trước là đại điện, hai bên đều có sương phòng, hai bên đại điện là con đường nhỏ đầy đá vụn, trực tiếp thông ra phía sau đạo quán.
Trên quảng trường, có một tiểu đạo sĩ mập mạp đang cầm chổi quét, thấy Xung Vân đạo nhân tiến đến thì vội vàng tiến lên chào hỏi:
- Quan chủ.
- Đông Nguyệt, đi vào phòng ta lấy sổ đạo quan ra đây. Tiểu tử này là Thu Diệp mới nhập quan. Nhớ kỹ nếu người ngoài hỏi thì nói Thu Diệp và ngươi nửa năm trước gia nhập đạo quán.
Xung Vân đạo nhân gật đầu sau đó dặn dò.
- Vâng, ta đi lấy ngươi.
Tiểu đạo sĩ kinh ngạc nhìn Đinh Vũ, vội vàng gật đầu rồi đi vào một sương phòng nào đó.
Đạo nhân mang theo Đinh Vũ đi vào đại điện trước mặt. Trong đại điện không phải kiểu vàng son lộng lẫy mà là phong cách cổ xưa trang nghiêm, bàn thờ lư hương có đủ. Đối diện cửa điện là bệ đá hình hoa sen, trên đó có một bức trượng cao hơn nửa thước, được làm từ đá xanh. Bức tượng có ba sợi râu dài, khuôn mặt sinh động như thật, sau lưng mang một chiếc thạch kiếm màu trắng.
- Đây là Cửu Thiên Cầu Dương Thiên Sư được thờ phụng trên đạo quán, tới đây dập đầu bái lạy đi.
Xung Vân đạo nhân thắp một nén nhang cho pho tượng trước mặt, sau đó nói với Đinh Vũ.
- Bộp!
Đinh Vũ không nói hai lời, quỳ lập dập đầu trước pho tượng. Xung Vân đạo nhân thấy vậy tỏ vẻ rất hài lòng.
Lúc này, Đông Nguyệt dâng lên một cuốn sách đỏ hơi mỏng, vội vã đi vào đại điện. Đạo nhân nhận sách, mở ra rồi lấy cây bút lông trên bàn thờ tùy ý hỏi:
- Tên là gì?
- Vương Thiết Trụ.
Xung Vân đạo nhân nghe thấy Đinh Vũ cau mày, liên tục lắc đầu.
- Cái tên này không được, quá thô tục. Mặc dù không có quy định chính thức, nhưng dựa theo lệ cũ, cái tên quá thô tục sẽ không được ghi vào đạo sách. Như vậy đi, ngươi thay đổi tên họ, sau đó ta thông báo cho ngoại công ngươi chắn hẳn hắn cũng không phản đối đâu.
- Đổi tên.
Đinh Vũ vô cùng bất ngờ.
- Đúng vậy, nếu không biết chọn ta có thể giúp ngươi.
Đạo nhân hững hờ nói.
- Vậy ta xin đổi tên thành Vương Vũ!
Trong lòng Đinh Vũ quay cuồng, đột nhiên thốt ra một cái tên.
- Vương Vũ, cái tên này nghe cũng được đấy. Ngươi biết viết không?
Đạo nhân có vẻ ngạc nhiên, thuận miệng hỏi một câu.
Đinh Vũ do dự một chút, rồi đáp:
Đinh Vũ đứng dưới chân một ngọn núi nhỏ, nhìn ngoại công đang khúm núm trò chuyện với một nam tử mặc trang phục đạo nhân. Đạo nhân khoảng bốn mươi tuổi, mày rậm mặt vuông, nói chuyện chậm rãi trông vô cùng uy nghiêm.
Sau lưng hai người, một con đường bậc thang uốn lượn nối thẳng lên núi, đỉnh núi xanh tươi thấp thoáng một đạo quán nhỏ.
Sau thời gian một chén trà, lão giả xoay người lại dặn dò Đinh Vũ:
- Tiểu Nhị, về sau đi theo Xung Vân đạo trưởng nhé. Ở đạo quán nhất định ngoan ngoãn nghe lời, đạo trưởng bảo gì làm nấy, qua mấy năm nữa khi Linh Dịch kết thúc ngoại công sẽ đến đón ngươi về nhà.
Nói xong những lời này, lão giả lại nói vài lời cảm ơn đạo nhân rồi giao một túi đồ trĩu nặng cho đối phương rồi mới tập tễnh quay người rời đi.
Đinh Vũ nhìn bóng lưng lão giả đi xa, trầm ngâm lúc lâu.
Trên đường đi hắn đã biết tại sao đối phương lại e sợ Linh Dịch như vậy. Thì ra khoảng mười năm một, thành Hoàng Thạch sẽ ra lệnh cho lượng lớn nam đinh đi khai khẩn những vùng đất hoang kỳ lạ.
Những nơi này đất vô cùng cứng rắn phải dùng nông cụ đặc chế hạng nặng, quá trình khai khẩn vô cùng vất vả, thậm chí còn tàn phá sức khỏe người phục dịch. Thời gian khổ sai ít nhất là ba bốn tháng, lâu thì nửa năm.
Nếu không phải thành Hoàng Thạch ban thưởng phong phú thì người trưởng thành bình thường khó mà chịu nổi.
Kỳ lạ hơn là, sau khi những khu vực đất hoang này được khai khẩn xong sẽ được thành chủ phái người canh gác cảnh mật, không cho phép bách tính tới gần. Nghe nói là những mảnh đất này trồng một loại lúa đặc biệt, mười năm thu hoạch một lần chuyên cung cấp cho nhân sĩ quyền quý, nghe nói ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không ai biết thật giả như nào.
Mặt khác, hắn còn từ chỗ ngoại công biết được có hơn trăm thôn làng thuộc quyền quản lý của thành Hoàng Thạch mà những khu vực khác lại hoang tàn vắng vẻ, dường như có một số quái vật hung thú ẩn hiện, ngoại công hắn cũng không biết gì về quan phủ và triều đình.
Trong lòng Đinh Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại, ngoại công hắn cũng chỉ là một thợ săn, chẳng khác gì người dân ở Vương gia thôn cả. Cả đời chưa từng rời khỏi khu vực lân cận thì làm sao biết được thế giới bên ngoài như nào.
Xem ra tin tức về thế giới này, chỉ có những người có thân phận nhất định ở thành Hoàng Thạch mới có thể biết đôi chút.
Ngoài ra Đinh Vũ không phát hiện thế giới này có gì khác với Lam Tinh, sự xuất hiện của Phật Đạo, các tông giáo cũng không làm hắn quá bất ngờ.
Thế giới này có lẽ giống như đám người tiến sĩ Trần suy đoán, có mối quan hệ chặt chẽ với Lam Tinh.
Nhưng hắn vừa tới dị giới được mấy ngày đã phải làm đạo đồng khiến hắn có chút bất đắc dĩ, chỉ hy vọng thức ăn ở đạo quán có thể tốt hơn ở nhà một chút.
- Được rồi, đừng nhìn nữa, theo ta lên núi. Đợi ta ghi danh ngươi vào sổ của đạo quán thì lúc đó ngươi mới chính thức được xem là người ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xung Vân đạo nhân nhìn thiếu niên từ tốn nói.
- Vâng, đa tạ đạo trưởng.
Đinh Vũ vội vàng cúi người hành lễ.
- Tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết lễ nghĩa! Vốn dĩ đạo quán sẽ không thu nhận thêm người nào nữa, nhưng ngoại công ngươi giúp ta tìm được mấy thứ ta cần thiết, xem như đền đáp đại ân cho nên lần này cho ngươi lấy danh nghĩa đạo đồng tiến vào đạo quán. Đạo hiệu của ngươi là Thu Diệp sau này gọi ta là Quan chủ.
Xung Vân đạo nhân ngạc nhiên đánh giá thiếu niên trước mắt, từ tốn nói.
- Vâng, quan chủ.
Đinh Vũ cung kính đáp.
Xung Vân đạo nhân gật gật đầu, quay người đi lên núi. Đinh Vũ theo sát phía sau. Sau thời gian một nén nhang, Đinh Vũ theo đạo nhân lên tới đỉnh núi, phía trước xuất hiện một tòa đạo quán nhỏ chiếm diện tích hai ba mẫu. Trên cổng lớn treo một tấm biển màu đỏ, trên đó viết ba chữ màu bạc lớn.
- Bạch Vân Quán.
Đinh Vũ nhìn thấy chữ viết trên biển hiệu khá tương tự với chữ cổ của Lam Tinh, làm một sinh viên của Lam Tinh khóe miệng hắn co giật, trong lòng lẩm nhẩm mấy từ này.
Sau khi đi qua cửa lớn là một quảng trường nhỏ lót gạch xanh, phía trước là đại điện, hai bên đều có sương phòng, hai bên đại điện là con đường nhỏ đầy đá vụn, trực tiếp thông ra phía sau đạo quán.
Trên quảng trường, có một tiểu đạo sĩ mập mạp đang cầm chổi quét, thấy Xung Vân đạo nhân tiến đến thì vội vàng tiến lên chào hỏi:
- Quan chủ.
- Đông Nguyệt, đi vào phòng ta lấy sổ đạo quan ra đây. Tiểu tử này là Thu Diệp mới nhập quan. Nhớ kỹ nếu người ngoài hỏi thì nói Thu Diệp và ngươi nửa năm trước gia nhập đạo quán.
Xung Vân đạo nhân gật đầu sau đó dặn dò.
- Vâng, ta đi lấy ngươi.
Tiểu đạo sĩ kinh ngạc nhìn Đinh Vũ, vội vàng gật đầu rồi đi vào một sương phòng nào đó.
Đạo nhân mang theo Đinh Vũ đi vào đại điện trước mặt. Trong đại điện không phải kiểu vàng son lộng lẫy mà là phong cách cổ xưa trang nghiêm, bàn thờ lư hương có đủ. Đối diện cửa điện là bệ đá hình hoa sen, trên đó có một bức trượng cao hơn nửa thước, được làm từ đá xanh. Bức tượng có ba sợi râu dài, khuôn mặt sinh động như thật, sau lưng mang một chiếc thạch kiếm màu trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đây là Cửu Thiên Cầu Dương Thiên Sư được thờ phụng trên đạo quán, tới đây dập đầu bái lạy đi.
Xung Vân đạo nhân thắp một nén nhang cho pho tượng trước mặt, sau đó nói với Đinh Vũ.
- Bộp!
Đinh Vũ không nói hai lời, quỳ lập dập đầu trước pho tượng. Xung Vân đạo nhân thấy vậy tỏ vẻ rất hài lòng.
Lúc này, Đông Nguyệt dâng lên một cuốn sách đỏ hơi mỏng, vội vã đi vào đại điện. Đạo nhân nhận sách, mở ra rồi lấy cây bút lông trên bàn thờ tùy ý hỏi:
- Tên là gì?
- Vương Thiết Trụ.
Xung Vân đạo nhân nghe thấy Đinh Vũ cau mày, liên tục lắc đầu.
- Cái tên này không được, quá thô tục. Mặc dù không có quy định chính thức, nhưng dựa theo lệ cũ, cái tên quá thô tục sẽ không được ghi vào đạo sách. Như vậy đi, ngươi thay đổi tên họ, sau đó ta thông báo cho ngoại công ngươi chắn hẳn hắn cũng không phản đối đâu.
- Đổi tên.
Đinh Vũ vô cùng bất ngờ.
- Đúng vậy, nếu không biết chọn ta có thể giúp ngươi.
Đạo nhân hững hờ nói.
- Vậy ta xin đổi tên thành Vương Vũ!
Trong lòng Đinh Vũ quay cuồng, đột nhiên thốt ra một cái tên.
- Vương Vũ, cái tên này nghe cũng được đấy. Ngươi biết viết không?
Đạo nhân có vẻ ngạc nhiên, thuận miệng hỏi một câu.
Đinh Vũ do dự một chút, rồi đáp:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro