Vương Vũ (2)
2024-12-29 06:26:07
- Biết.
Sau đó dùng ngón tay viết tên mình trong không khí. Xung Vân đạo nhân thấy vậy thì gật gật đầu, dùng bút lông ghi hai chữ Vương Vũ sau tên Thu Diệp, sau đó sắc mặt nghiêm túc dặn dò:
- Nhớ kỹ, nếu đã ghi vào đạo sách, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Vương Vũ, tuyệt đối không để lộ tên cũ trước mặt người khác. Nếu bị nắm thóp bắt đi phục vụ Linh Dịch, ta cũng không thể ra mặt ngăn cản đâu.
Vương Vũ liên tục gật đầu, đồng thời hạ quyết tâm sau này ở dị giới tên hắn là Vương Vũ.
(Từ nay tên nhân vật chính là Vương Vũ)
- Rất tốt, Đông Nguyệt, ngươi đưa người mới đi làm quen đạo quán chút đi, cho hắn những đồ dùng cần thiết rồi nhắc nhớ các quy củ ở đây. Ta còn có việc, các ngươi đi xuống trước đi. Thu Diệp, tối nay đến gặp ta.
Đạo nhân phân phó một tiếng, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn trước bàn thờ, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu đạo sĩ vâng dạ một tiếng, mang theo Vương Vũ thối rời khỏi đại điện.
- Thu Diệp, ta nhập quan sớm hơn ngươi, về sau gọi Sư huynh là được. Ngươi gia nhập Bạch Vân Quán vì tránh đi phục dịch Linh Dịch đúng không, ta cũng vậy, cha ta biết sớm hơn mấy tháng, sai người bỏ ra một khoản tiền thật lớn mới khiến cho quan chủ nhận ta. Linh Dịch mười năm trước nghe nói vô cùng đáng sợ, chỉ cần nam đinh trong nhà tròn mười tuổi, toàn bộ phải đi phục vụ Linh Dịch, ít nhất cũng phải mấy tháng mới có thể về nhà. Thậm chí có người mãi mãi không thể về mà trở về được cũng sẽ bệnh nặng một trận. Nhưng sư đệ yên tâm, chỉ cần chúng ta ghi danh trên đạo sách, thành Hoàng Thạch sẽ không đụng tới chúng ta được. Quy của của bản quán rất đơn giản, không vi phạm mệnh lệnh của quan chủ là được. Công việc hàng ngày cũng khá nhàn rồi, chỉ cần quét dọn đạo quán, sáng tối tụng Bạch Vân Kinh ba lần là có thể tự do hoạt động. Có thể ra vườn trồng ra cũng có thể ra phía sau núi chơi…
Đông Nguyệt vừa rời khỏi đại điện đã thao thao bất tuyệt.
- Đông Nguyệt sư huynh, nơi này khá vắng vẻ, trong quán chỉ có ngươi và quan chủ thôi sao?
Vương Vũ nhìn nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi.
- Dĩ nhiên không phải, bản quán ngoại trừ ngươi ta và quan chủ còn có đại sư huynh Thanh Phong, hắn mới là đệ tử chân chính của quan chủ, có thể trực tiếp gọi quan chủ là sư phụ. Không giống chúng ta chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, vẫn phải xưng hô Quan chủ, nhưng Thanh Phong không ở trong đạo quán mà xuống núi giúp gia đình giàu làm pháp sự.
- Nói như vậy thì bản quán có bốn người nhỉ.
Vương Vũ nghĩ thầm.
Không lâu sau, Đông Nguyệt dẫn Vương Vũ đi dạo phân nửa đạo quán. Hắn chẳng những được phát cho một bộ đạo bào vừa vặn còn được sắp xếp một căn phòng nhỏ.
Nhưng bọn hắn đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh đại điện thì phát hiện phía sau có một mảnh đất trống. Bên mảnh đất là vườn rau xanh mướt, rào gỗ vây quanh. Bên kia có giá đựng binh khí, phía trên cắm một loạt đao thương côn gậy, bên cạnh còn có ba bốn hình nộm gỗ.
Phía cuối khu đất có khác một căn nhà đá, cửa lớn đen nhánh, trên đó có một chiếc khóa đồng lớn, trên khóa đồng có hai trang giấy cũ kỹ, hoa văn rất kỳ lạ.
Vương Vũ nhìn quanh, Đông Nguyệt chỉ vào giá binh khí, nháy mắt ra hiệu nói:
- Nơi này là nơi luyện võ của quan chủ và Thanh Phong sư huynh. Đúng rồi, nếu ngươi nhập quan quan chủ cũng sẽ truyền cho ngươi một bộ võ kỹ hộ thân. Ta đã học được một bộ côn pháp, rất lợi hại.
- Quan chủ biết võ công?
Vương Vũ nhìn quanh lại nghe Đông Nguyệt nói vậy thì giật mình.
- Đương nhiên, hơn nữa còn rất lợi hại đấy. Ngươi qua đây xem thủ ấn trên chiếc tạ đá này đi, là do quan chủ đánh vào đấy.
Đông Nguyệt bước nhanh đến bên giá binh khí, chỉ vào chiếc tạ đá lớn nhất, dương dương đắc ý nói.
Vương Vũ nghe vậy thì vội bước tới, chăm chú nhìn quá Chỉ thấy mặt ngoài của tạ đá bóng loáng có một dấu bàn tay sâu nửa tấc, trông rõ ràng.
Vương Vũ vuốt vẻ dấu tay đó, hơi dùng sức ấn ấn, chỉ cảm thấy chiếc tạ đá này vô cùng cứng rắn, chỉ sợ dùng lưỡi dao cũng rất khó lưu lại dấu vết chứ đừng nói dùng đến tay trần.
Nếu điều này là thật thì thân thủ của vị Xung Vân đạo nhân này vô cùng kinh khủng, Võ Đạo trên trên Lam Tinh cũng không thể so sánh được.
Nhưng đây có được tính là sức mạnh siêu nhiên không?
Vương Vũ nghĩ tới đây, tim nhảy loạn có chút hưng phấn nói.
- Đông Nguyệt sư huynh, ngươi có thể biểu diễn côn pháp mà quan chủ chỉ dạy cho ngươi không, cho ta mở rộng tầm mắt một đi.
Vương Vũ nhìn tiểu đạo sĩ đắc ý trước mặt, tâm tư khẽ động nịnh nọt nói.
- Quan chủ truyền cho ta Kim Cương côn pháp, nếu Thu Diệp sư đệ muốn nhìn đương nhiên là có thể.
Dường như Tiểu đạo sĩ đã có ý khoe khoang trước mặt Vương Vũ rồi, sảng khóa đồng ý, trở tay rút một cây côn nặng trịch trên kệ binh khí, đi tới giữa bãi đất trống.
- Cây côn này… Sư huynh có thể cho ta sờ chút không?
Vương Vũ nhìn cây côn đen sì, vẻ mặt tò mò hỏi.
- Đương nhiên là có thể. Nhưng sư đệ coi chừng, cây côn này khá nặng.
Đông Nguyệt kinh ngạc, nhưng sau đó lại cười hì hì trả lời, đưa một đầu côn cho Vương Vũ.
- Cây côn này được bọc một lớp sắt dày! Chắc phải nặng tới ba, bốn chục cân, sư huynh thật sự có thể múa côn được sao?
Vương Vũ sờ đầu côn, cảm nhận được sự lạnh buốt kinh ngạc nói.
- Ha ha, sư đệ coi thường ta quá. Thể lực ta khá tốt, chút sức lực này chẳng là gì cả. Cho dù là côn sắt ruột đặc ta cũng không ngại đâu. Sư đệ nhìn kỹ nhé… Đại mộng vừa tỉnh, Vi Đà lâm thế…
Tiểu đạo sĩ không quan tâm cười ha ha một tiếng, di chuyển ra giữa sân. Miệng lẩm bẩm, dùng hết sức vung trường côn trong tay tạo nên những tiếng vút vút, vô cùng uy mãnh.
Vương Vũ chăm chú ngắm nghía, thỉnh thoảng vỗ tay bảo hay, nhưng trong lòng có chút xem thường.
Với một người đã xem qua vô số phim võ hiệp với đủ loại hiệu ứng hiện đại, loại côn pháp loè loẹt này trông thì đẹp mắt, nhưng không có đặc biệt. Tuy nhiên sức mạnh của tiểu đạo sĩ vô cùng lớn, bằng tuổi hắn mà vô cùng khỏe mạnh.
Đông Nguyệt hét to một tiếng, một đầu trường côn giáng mạnh xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ. Sau khi dừng lại hắn thở hồng hộc thu hồi cây gậy, đắc ý nói với Vương Vũ:
- Thế nào, bộ côn pháp này ta chỉ mới luyện được nửa năm mà đã thuần thục như vậy, ngay cả quan chủ cũng khen ta rất có thiên phú.
- Lợi hại, trường côn nặng như vậy, nếu là ta trong nửa năm cũng chưa chắc làm được mà sư huynh lại lợi hại như vậy, chắc hẳn đại sư huynh Thanh Phong còn lợi hại hơn nhỉ.
Vương Vũ nhớ tới dấu tay trên chiếc tạ đá, tò mò hỏi thêm.
- Đại sư huynh Thanh Phong đương nhiên lợi hại hơn nhiều, chỉ là… chỉ là không dễ tiếp cận. Đợi sư đệ gặp được sẽ biết thôi.
Tiểu đạo sĩ nghe thấy Vương Vũ nhắc tới Thanh Phong thì ấp úng nói.
Vương Vũ rất tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp lại chỉ vào căn nhà đá hỏi:
- Sư huynh, phòng này dùng để làm gì, sao lại khóa lại còn dán giấy nữa.
- Giấy gì chứ! Đây là bùa chú nghe nói có công hiệu phong ấn trừ tà. Còn công dụng của căn phòng này ta cũng không rõ lắm, trước khi ta đến Bạch Vân Quán nó đã tồn tại rồi, bình thường quan chủ hay dặn dò không được tới gần. Nhưng ta từng thấy Thanh Phong sư huynh đi vào, hỏi hắn trong đó có gì, hắn cũng không nói. Nhưng mà căn nhà này có chút cổ quái, ngươi tới gần chút sẽ biết.
Đông Nguyệt nhìn căn nhà đá, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại lộ vẻ bí ẩn trả lời Đinh Vũ.
Sau đó dùng ngón tay viết tên mình trong không khí. Xung Vân đạo nhân thấy vậy thì gật gật đầu, dùng bút lông ghi hai chữ Vương Vũ sau tên Thu Diệp, sau đó sắc mặt nghiêm túc dặn dò:
- Nhớ kỹ, nếu đã ghi vào đạo sách, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Vương Vũ, tuyệt đối không để lộ tên cũ trước mặt người khác. Nếu bị nắm thóp bắt đi phục vụ Linh Dịch, ta cũng không thể ra mặt ngăn cản đâu.
Vương Vũ liên tục gật đầu, đồng thời hạ quyết tâm sau này ở dị giới tên hắn là Vương Vũ.
(Từ nay tên nhân vật chính là Vương Vũ)
- Rất tốt, Đông Nguyệt, ngươi đưa người mới đi làm quen đạo quán chút đi, cho hắn những đồ dùng cần thiết rồi nhắc nhớ các quy củ ở đây. Ta còn có việc, các ngươi đi xuống trước đi. Thu Diệp, tối nay đến gặp ta.
Đạo nhân phân phó một tiếng, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn trước bàn thờ, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu đạo sĩ vâng dạ một tiếng, mang theo Vương Vũ thối rời khỏi đại điện.
- Thu Diệp, ta nhập quan sớm hơn ngươi, về sau gọi Sư huynh là được. Ngươi gia nhập Bạch Vân Quán vì tránh đi phục dịch Linh Dịch đúng không, ta cũng vậy, cha ta biết sớm hơn mấy tháng, sai người bỏ ra một khoản tiền thật lớn mới khiến cho quan chủ nhận ta. Linh Dịch mười năm trước nghe nói vô cùng đáng sợ, chỉ cần nam đinh trong nhà tròn mười tuổi, toàn bộ phải đi phục vụ Linh Dịch, ít nhất cũng phải mấy tháng mới có thể về nhà. Thậm chí có người mãi mãi không thể về mà trở về được cũng sẽ bệnh nặng một trận. Nhưng sư đệ yên tâm, chỉ cần chúng ta ghi danh trên đạo sách, thành Hoàng Thạch sẽ không đụng tới chúng ta được. Quy của của bản quán rất đơn giản, không vi phạm mệnh lệnh của quan chủ là được. Công việc hàng ngày cũng khá nhàn rồi, chỉ cần quét dọn đạo quán, sáng tối tụng Bạch Vân Kinh ba lần là có thể tự do hoạt động. Có thể ra vườn trồng ra cũng có thể ra phía sau núi chơi…
Đông Nguyệt vừa rời khỏi đại điện đã thao thao bất tuyệt.
- Đông Nguyệt sư huynh, nơi này khá vắng vẻ, trong quán chỉ có ngươi và quan chủ thôi sao?
Vương Vũ nhìn nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi.
- Dĩ nhiên không phải, bản quán ngoại trừ ngươi ta và quan chủ còn có đại sư huynh Thanh Phong, hắn mới là đệ tử chân chính của quan chủ, có thể trực tiếp gọi quan chủ là sư phụ. Không giống chúng ta chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, vẫn phải xưng hô Quan chủ, nhưng Thanh Phong không ở trong đạo quán mà xuống núi giúp gia đình giàu làm pháp sự.
- Nói như vậy thì bản quán có bốn người nhỉ.
Vương Vũ nghĩ thầm.
Không lâu sau, Đông Nguyệt dẫn Vương Vũ đi dạo phân nửa đạo quán. Hắn chẳng những được phát cho một bộ đạo bào vừa vặn còn được sắp xếp một căn phòng nhỏ.
Nhưng bọn hắn đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh đại điện thì phát hiện phía sau có một mảnh đất trống. Bên mảnh đất là vườn rau xanh mướt, rào gỗ vây quanh. Bên kia có giá đựng binh khí, phía trên cắm một loạt đao thương côn gậy, bên cạnh còn có ba bốn hình nộm gỗ.
Phía cuối khu đất có khác một căn nhà đá, cửa lớn đen nhánh, trên đó có một chiếc khóa đồng lớn, trên khóa đồng có hai trang giấy cũ kỹ, hoa văn rất kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Vũ nhìn quanh, Đông Nguyệt chỉ vào giá binh khí, nháy mắt ra hiệu nói:
- Nơi này là nơi luyện võ của quan chủ và Thanh Phong sư huynh. Đúng rồi, nếu ngươi nhập quan quan chủ cũng sẽ truyền cho ngươi một bộ võ kỹ hộ thân. Ta đã học được một bộ côn pháp, rất lợi hại.
- Quan chủ biết võ công?
Vương Vũ nhìn quanh lại nghe Đông Nguyệt nói vậy thì giật mình.
- Đương nhiên, hơn nữa còn rất lợi hại đấy. Ngươi qua đây xem thủ ấn trên chiếc tạ đá này đi, là do quan chủ đánh vào đấy.
Đông Nguyệt bước nhanh đến bên giá binh khí, chỉ vào chiếc tạ đá lớn nhất, dương dương đắc ý nói.
Vương Vũ nghe vậy thì vội bước tới, chăm chú nhìn quá Chỉ thấy mặt ngoài của tạ đá bóng loáng có một dấu bàn tay sâu nửa tấc, trông rõ ràng.
Vương Vũ vuốt vẻ dấu tay đó, hơi dùng sức ấn ấn, chỉ cảm thấy chiếc tạ đá này vô cùng cứng rắn, chỉ sợ dùng lưỡi dao cũng rất khó lưu lại dấu vết chứ đừng nói dùng đến tay trần.
Nếu điều này là thật thì thân thủ của vị Xung Vân đạo nhân này vô cùng kinh khủng, Võ Đạo trên trên Lam Tinh cũng không thể so sánh được.
Nhưng đây có được tính là sức mạnh siêu nhiên không?
Vương Vũ nghĩ tới đây, tim nhảy loạn có chút hưng phấn nói.
- Đông Nguyệt sư huynh, ngươi có thể biểu diễn côn pháp mà quan chủ chỉ dạy cho ngươi không, cho ta mở rộng tầm mắt một đi.
Vương Vũ nhìn tiểu đạo sĩ đắc ý trước mặt, tâm tư khẽ động nịnh nọt nói.
- Quan chủ truyền cho ta Kim Cương côn pháp, nếu Thu Diệp sư đệ muốn nhìn đương nhiên là có thể.
Dường như Tiểu đạo sĩ đã có ý khoe khoang trước mặt Vương Vũ rồi, sảng khóa đồng ý, trở tay rút một cây côn nặng trịch trên kệ binh khí, đi tới giữa bãi đất trống.
- Cây côn này… Sư huynh có thể cho ta sờ chút không?
Vương Vũ nhìn cây côn đen sì, vẻ mặt tò mò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đương nhiên là có thể. Nhưng sư đệ coi chừng, cây côn này khá nặng.
Đông Nguyệt kinh ngạc, nhưng sau đó lại cười hì hì trả lời, đưa một đầu côn cho Vương Vũ.
- Cây côn này được bọc một lớp sắt dày! Chắc phải nặng tới ba, bốn chục cân, sư huynh thật sự có thể múa côn được sao?
Vương Vũ sờ đầu côn, cảm nhận được sự lạnh buốt kinh ngạc nói.
- Ha ha, sư đệ coi thường ta quá. Thể lực ta khá tốt, chút sức lực này chẳng là gì cả. Cho dù là côn sắt ruột đặc ta cũng không ngại đâu. Sư đệ nhìn kỹ nhé… Đại mộng vừa tỉnh, Vi Đà lâm thế…
Tiểu đạo sĩ không quan tâm cười ha ha một tiếng, di chuyển ra giữa sân. Miệng lẩm bẩm, dùng hết sức vung trường côn trong tay tạo nên những tiếng vút vút, vô cùng uy mãnh.
Vương Vũ chăm chú ngắm nghía, thỉnh thoảng vỗ tay bảo hay, nhưng trong lòng có chút xem thường.
Với một người đã xem qua vô số phim võ hiệp với đủ loại hiệu ứng hiện đại, loại côn pháp loè loẹt này trông thì đẹp mắt, nhưng không có đặc biệt. Tuy nhiên sức mạnh của tiểu đạo sĩ vô cùng lớn, bằng tuổi hắn mà vô cùng khỏe mạnh.
Đông Nguyệt hét to một tiếng, một đầu trường côn giáng mạnh xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ. Sau khi dừng lại hắn thở hồng hộc thu hồi cây gậy, đắc ý nói với Vương Vũ:
- Thế nào, bộ côn pháp này ta chỉ mới luyện được nửa năm mà đã thuần thục như vậy, ngay cả quan chủ cũng khen ta rất có thiên phú.
- Lợi hại, trường côn nặng như vậy, nếu là ta trong nửa năm cũng chưa chắc làm được mà sư huynh lại lợi hại như vậy, chắc hẳn đại sư huynh Thanh Phong còn lợi hại hơn nhỉ.
Vương Vũ nhớ tới dấu tay trên chiếc tạ đá, tò mò hỏi thêm.
- Đại sư huynh Thanh Phong đương nhiên lợi hại hơn nhiều, chỉ là… chỉ là không dễ tiếp cận. Đợi sư đệ gặp được sẽ biết thôi.
Tiểu đạo sĩ nghe thấy Vương Vũ nhắc tới Thanh Phong thì ấp úng nói.
Vương Vũ rất tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp lại chỉ vào căn nhà đá hỏi:
- Sư huynh, phòng này dùng để làm gì, sao lại khóa lại còn dán giấy nữa.
- Giấy gì chứ! Đây là bùa chú nghe nói có công hiệu phong ấn trừ tà. Còn công dụng của căn phòng này ta cũng không rõ lắm, trước khi ta đến Bạch Vân Quán nó đã tồn tại rồi, bình thường quan chủ hay dặn dò không được tới gần. Nhưng ta từng thấy Thanh Phong sư huynh đi vào, hỏi hắn trong đó có gì, hắn cũng không nói. Nhưng mà căn nhà này có chút cổ quái, ngươi tới gần chút sẽ biết.
Đông Nguyệt nhìn căn nhà đá, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại lộ vẻ bí ẩn trả lời Đinh Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro