Tinh Lộ Tiên Tung

Bạch Vân Kinh (...

2024-12-29 06:26:07

- Kỳ lạ quá.

Vương Vũ vô cùng tò mò, lập tức đi về phía căn nhà đá.

Kết quả khi cách nhà đá hai bước đã cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương khiến hắn lập tức dừng bước.

- Có phải rất mát mẻ không, càng đến gần càng mát, ta đã từng sờ thử vách tường, nhưng lạnh quá không kiên trì được bao lâu.

Đông Nguyệt thấy vậy, vỗ tay nở nụ cười.

Vương Vũ nghe vậy không nén nổi tò mò lại đi qua hai bước, vươn tay chạm vào vách tường, cơn lạnh thấu xương lập tức truyền đến khiến hắn nhăn mặt vội vàng rút tay lại, lùi xa mấy bước.

Tiểu đạo sĩ thấy vậy, cười ngặt nghẽo.

Nhà đá này rất cổ quái, rốt cuộc trong đó có gì?

Vương Vũ vô cùng tò mò về nhà đá này. Sau đó, Vương Vũ đi theo Đông Nguyệt thưởng thức các loại binh khí trên giá binh khí, sờ tới sờ lui một hồi thì trở về tiền viện của đạo quán, rồi quay lại phòng nghỉ ngơi.

Chạng vạng tối, Đông Nguyệt đưa tới mấy chiếc màn thầu cùng một đĩa dưa muối, Vương Vũ ăn ngấu nghiến sau đó đến đại điện gặp Xung Vân đạo nhân.

- Đã vào bản quán thì thì bắt buộc phải học thuộc Bạch Vân Kinh, mỗi ngày niệm tụng ba lần, đây là Bạch Vân Kinh ta tự viết. Hình như ngươi biết ít chữ nhỉ, nhìn qua đi ta sẽ giảng giải qua kinh văn cho ngươi.

Xung Vân đạo nhân nhìn thấy Vương Vũ, lấy từ trong tay áo ra một bản kinh thư bìa vàng rồi qua cho hắn. Vương Vũ luống cuống tay chân tiếp được kinh thư, đáp lại một tiếng rồi lật từng tờ chăm chú xem.

Chỉ thấy trên trang kinh thư có từng chữ cái nhỏ như đậu nành, có đôi chỗ lờ mờ, nhưng đại khái cũng hiểu được sơ qua, lúc này mới nhẹ nhõm hẳn.

Xung Vân đạo nhân bắt đầu giảng giải, nghe thì vô cùng thâm sâu huyền bí, nhưng Vương Vũ suy nghĩ kỹ lại có chút dở khóc dở cười, thứ mà đối phương lật qua lật lại không phải là tư tưởng “vô vi nhị trị” kinh điển của Lam Tinh sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng bao lâu hắn đã lật đến trang cuối cùng, vốn dĩ là một trang trống như ánh mắt hắn đảo qua mấy lần một hình ảnh cổ quái hiện ra.

Đây là…

Vương Vũ kinh hãi, nhìn kỹ hơn. Đây là hình vẽ những đường nét xoắn vào nhau, tạo thành hình dáng giống như đám mây.

Xung Vân đạo nhân nhìn thấy dáng vẻ của Vương Vũ thì lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức ngừng giảng giải.

Vương Vũ không chú ý đến phản ứng của đạo nhân chỉ cảm thấy hình vẽ này rất bình thường, nhưng khi đường nét màu đen hiện rõ thì hình vẽ trở nên mơ hồ, đồng thời cảm giác choáng váng đầu óc dội đến.

Chuyện gì đây?

Vương Vũ chớp chớp mắt, cố gắng nhìn tiếp.

Chuyện kỳ quái lại xuất hiện.

Đường nét màu đen trong hình vẽ bắt đầu vặn vẹo, mặc dù vô cùng chậm, nhưng lại giống như vật sống đang chuyển động. Nó giống như lỗ đen hấp dẫn ánh mắt khiến hắn không thể nào rời mắt.

Vương Vũ nhìn chằm chằm kinh thư, nhưng không chú ý tới, theo thời gian trôi qua vẻ mặt đạo nhân lộ ra vẻ thất vọng.

Sau thời gian một chén trà, Vương Vũ choáng đầu sắp ói thì đạo nhân cuối cùng cũng mở miệng:

- Dừng lại đi, lần đầu quan sát vật này, quá lâu cũng không có gì tốt. Ta không ngờ ngươi lại có linh cảm, nếu không ngươi sẽ không thể nhìn thấy Vân văn.

Giọng nói Đạo nhân không lớn lại như tiếng sấm sét vang lên trong tai Vương Vũ khiến hắn giật mình, cuối cùng miễn cưỡng dời ảnh mắt khỏi kinh thư. Lúc này hắn cảm thấy tinh thần rã rời, giống như vừa thức trắng một đêm vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Phù… Phù… Quan chủ, linh cảm là gì, ta có linh cảm sao? Còn nữa vân văn là gì?

Vương Vũ hít sâu, hoảng sợ hỏi.

- Linh cảm là một loại thiên phú, Vân văn cũng không phải vật tầm thường, chỉ những người có linh cảm mới có thể nhìn thấy. Trong hơn nghìn người mới có thể có một người có được linh cảm, tuổi người còn nhỏ, nếu là trước kia… Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.

Đạo nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Vũ trước mặt, sau khi giải thích vài câu lại thở dài, khoát khoát tay để thiếu niên xuống dưới.

- Quan chủ, quyển sách này…

Vương Vũ hoang mang, giơ cuốn Bạch Vân Kinh trong tay lên hỏi.

Vương Vũ chú ý, hình ảnh Vân văn trong trang cuối cùng của Bạch Vân Kinh đã biến mất trở lại dáng vẻ trống trơn ban đầu.

- Ngươi có linh cảm mà lại nhập quan vào lúc này, cũng coi như có duyên với ta, cuốn Bạch Vân Kinh cho ngươi. Sau này tinh thần khôi phục rồi thì có thể quan sát tiếp. Với tình trạng hiện tại của ngươi, ta khuyên ngươi mỗi ngày chỉ xem một lần thôi, cảm thấy thân thể không khỏe thi phải lập tức dừng lại. Nếu kiên trì như vậy thì rất có lợi với tinh thần của ngươi.

Đạo nhân do dự một lát, dặn dò hai câu.

- Đa tạ quan chủ ban thưởng, vậy đệ tử cáo lui.

Vương Vũ nói lời cảm ơn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc rời khỏi đại điện.

Xung Vân đạo nhân đứng yên nhìn bóng lưng Vương Vũ rời đi, không động đây.

- Đáng tiếc.

Trong đại điện yên tĩnh vang lên tiếng thì thầm của đạo nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Lộ Tiên Tung

Số ký tự: 0