Bạch Vân Kinh (...
2024-12-29 06:26:07
Vương Vũ đương nhiên không biết gì về lời tự sự của đạo nhân trong đại điện, sau khi trở về phòng hắn lại nhịn không được mà mở cuốn kinh thư ra lần nữa, đặt trên bàn chăm chú nhìn. Nhưng ánh mắt đảo qua vài lần, ngoại trừ cảm giác mệt mỏi rã rời lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.
Xem ra Xung Vân đạo nhân nói không sai, vật này phải đợi tinh thần khôi phục rồi mới có thể quan sát lại.
Vương Vũ chỉ có thể khép kinh thư lại, đi qua đi lại trong phòng, cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay mình gặp phải.
Không nghi ngờ gì nữa, bất luận là tạ đá, dấu tay kinh khủng trên đó hay hình vẻ kỳ quái trên Bạch Vân Kinh đều chứng tỏ vị Xung Vân đạo nhân có liên quan đến những sức mạnh siêu nhiên mà hắn đang tìm kiếm. Hơn nữa từ cuộc nói chuyện hôm nay dường như Linh cảm là điều kiện tiên quyết để tiếp xúc với loại sức mạnh này.
- Vân văn, linh cảm…
Vương Vũ bật thốt ra hai từ này rồi dừng bước, nhìn chằm chằm vào hai tay mình.
Mặc dù linh hồn hắn là người trưởng thành đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cơ thể này lại là thân thể của trẻ vị thành niên mười mấy tuổi. Từ lời nói của Xung Vân đạo nhân có thể nhận ra, trong hơn nghìn mười mới có một người có linh cảm mà thân thể này lại có được loại thiên phú này, thật sự quá trùng hợp.
Nhưng ngẫm lại, linh cảm dường như có liên quan đến tinh thần mà hắn đã nhập vào cơ thể này, do đó có khả năng linh cảnh của thân thể này có liên quan đến tinh thần của chính hắn.
Có phải vốn dĩ thân thể này ban đầu không có linh cảm, cũng bởi vì một thanh niên trưởng thành có ý thức đến từ Lam Tinh rồi dung hợp với ký ức của Vương Thiết Trụ, mới có được thiên phú này.
Vương Vũ suy đoán lung tung.
Dù thế nào đi chăng nữa, một khi tìm thấy sức mạnh siêu nhiên của thế giới này vậy thì trước khi rời khỏi thế giới này nhất định phải nghĩ cách sưu tầm các tư liệu liên quan trên người Xung Vân đạo nhân. Như vậy sau khi trở về Lam Tinh mới có thể lập được công lao lớn.
Vừa nghĩ tới những hứa hẹn về cuộc sống tốt đến của tiến sĩ Trần, Vương Vũ cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, sự mệt mỏi trong đầu cũng giảm bớt không ít.
Hắn cất Bạch Vân Kinh dưới gối, sau đó không nhìn được cơn buồn ngủ ngã xuống giường ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Vương Vũ đang mơ màng ngủ say thì bị tiếng gõ cửa dồn dập thức tỉnh, ngáp một cái, đứng dậy mở cửa.Đông Nguyệt lao vào.
- Thu Diệp sư đệ, đã là giờ nào rồi còn ngủ, mau nắm bắt thời gian nếu không là không kịp bây giờ.
Đông Nguyệt tóm lấy cánh tay Vương Vũ, vội vàng kêu hắn ra ngoài.
- Bỏ lỡ thời cơ gì cơ?
Vẻ mặt Vương Vũ mơ màng theo Đông Nguyệt ra khỏi phòng.
- Tất nhiên là bỏ lỡ thời gian quan chủ truyền thụ võ công rồi, chỉ cần là thành viên của Bạch Vân Quán mỗi tháng quan chủ sẽ miễn phí chỉ điểm một lần. Dù sao chúng ta cũng tốn không ít tiền mới được nhập quan cũng nên kiếm được chút lợi ích gì chú. Nhưng cũng chỉ có sáng sớm nay thôi, nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến tháng sau đó. Hôm qua ta thấy ngươi rất hứng thú với võ công, đã thế thì càng không thể bỏ qua.
Đông Nguyệt nói nhanh. Vương Vũ nghe vậy thì vui vẻ, liên tục cảm ơn rồi theo Đông Nguyệt ra sân luyện võ phía sau đạo quán.
Quả nhiên, Xung Vân đạo nhân ăn mặc gọn gàng đang đứng đó chờ người, thấy hai người đi tới, lập tức ra hiệu cho Vương Vũ đứng chờ rồi nói với Đông Nguyệt:
- Đông Nguyệt dựa theo lệ cũ, ngươi thi triển Kim Cương côn pháp một lần, ta xem có chút tiến bộ nào không.
- Vâng, quan chủ, ta cảm thấy gần đây côn pháp đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.
Đông Nguyệt vui mừng đồ ý, đi đến giá binh khí bên cạnh rút trường côn ra. Sau khi trở lại giữa sân tập bắt đầu hô hào múa côn pháp.
Có thể bởi vì có đạo nhân bên cạnh, hôm nay Đông Nguyệt luyện côn chăm chỉ nghiêm túc hơn hôm qua. Mỗi chiêu thức đều vô cùng quy củ, thậm chí tiếng hét cuối cùng còn vang dội hơn hôm qua ba phần, nhưng cây côn xuống đất vẫn lưu lại hố nhỏ không khác gì hôm qua.
Đông Nguyệt mồ hôi dầm dề thu hồi cây côn rồi nhìn về phía đạo nhân, gương mặt mập mạp lộ vẻ thỏa mãn, tỏ vẻ mau khen ngợi ta đi.
Vương Vũ ở bên cạnh cũng nhiệt liệt vỗ tay. Xung Vân đạo nhân thấy vậy, khóe mắt co quắp hai lần, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Kim Cương côn pháp của ngươi cũng coi như thuần thục, nhưng kỹ thuật phát lực và nhịp thở lần trước ta dạy cho ngươi rõ ràng không chút tiến bộ. Mà sau mỗi lần thi triển chiêu thức sao lại phải hét to như vậy, ta đã nói ngươi năm lần bảy lượt rồi mà.
- Ta cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy nếu thi triển chiêu thức mà không hét to thì không thể phát huy được khí lực, cảm thấy không có khí thế gì cả. Về phần kỹ thuật phát lực và nhịp thở lần trước lần trước quan chủ chỉ điểm ta đã nghe rõ, nhưng lúc luyện tập vẫn cảm thấy không ổn, không biết tại sao.
Đông Nguyệt sờ đầu, cười ngây ngô trả lời.
- Hừ, nếu không phải cha ngươi chịu chi phí sửa chữa đạo quán thì sao ta lại nhận một kẻ lười biếng như ngươi chứ. Tư chất chẳng những bình thường mà luyện võ thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Đạo nhân hừ một tiếng, trực tiếp khiển trách.
- Quan chủ, lần sau ta chắc chắn sẽ thay đổi.
Mặt mày Đông Nguyệt ủ rũ.
- Không còn gì để chỉ điểm nữa, Kim Cương Côn pháp đã bị ngươi đã luyện thành dáng vẻ vô vị, tiếp tục lĩnh ngộ những gì ta truyền thụ đi, lúc nào đạt đến cảnh giới hắt nước không thì ta lại chỉ điểm thêm.
Đạo nhân lạnh lùng nói.
- Vâng, vâng, đệ tử sẽ cố gắng.
Đông Nguyệt khúm núm đáp ứng, ủ rũ cúi đầu đi đến phía bên kia của sân luyện võ luyện tập côn pháp.
- Thu Diệp, ngươi vào đạo quán, ta tất nhiên sẽ đối xử công bằng, truyền thụ cho ngươi ít võ công phòng thân. Ngươi muốn học gì? Ta có biết sơ sơ về côn pháp, kiếm pháp và quyền cước, ngươi có thể chọn một.
Xung Vân đạo nhân không để ý đến Đông Nguyệt nữa, quay đầu hỏi Vương Vũ.
Xem ra Xung Vân đạo nhân nói không sai, vật này phải đợi tinh thần khôi phục rồi mới có thể quan sát lại.
Vương Vũ chỉ có thể khép kinh thư lại, đi qua đi lại trong phòng, cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay mình gặp phải.
Không nghi ngờ gì nữa, bất luận là tạ đá, dấu tay kinh khủng trên đó hay hình vẻ kỳ quái trên Bạch Vân Kinh đều chứng tỏ vị Xung Vân đạo nhân có liên quan đến những sức mạnh siêu nhiên mà hắn đang tìm kiếm. Hơn nữa từ cuộc nói chuyện hôm nay dường như Linh cảm là điều kiện tiên quyết để tiếp xúc với loại sức mạnh này.
- Vân văn, linh cảm…
Vương Vũ bật thốt ra hai từ này rồi dừng bước, nhìn chằm chằm vào hai tay mình.
Mặc dù linh hồn hắn là người trưởng thành đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cơ thể này lại là thân thể của trẻ vị thành niên mười mấy tuổi. Từ lời nói của Xung Vân đạo nhân có thể nhận ra, trong hơn nghìn mười mới có một người có linh cảm mà thân thể này lại có được loại thiên phú này, thật sự quá trùng hợp.
Nhưng ngẫm lại, linh cảm dường như có liên quan đến tinh thần mà hắn đã nhập vào cơ thể này, do đó có khả năng linh cảnh của thân thể này có liên quan đến tinh thần của chính hắn.
Có phải vốn dĩ thân thể này ban đầu không có linh cảm, cũng bởi vì một thanh niên trưởng thành có ý thức đến từ Lam Tinh rồi dung hợp với ký ức của Vương Thiết Trụ, mới có được thiên phú này.
Vương Vũ suy đoán lung tung.
Dù thế nào đi chăng nữa, một khi tìm thấy sức mạnh siêu nhiên của thế giới này vậy thì trước khi rời khỏi thế giới này nhất định phải nghĩ cách sưu tầm các tư liệu liên quan trên người Xung Vân đạo nhân. Như vậy sau khi trở về Lam Tinh mới có thể lập được công lao lớn.
Vừa nghĩ tới những hứa hẹn về cuộc sống tốt đến của tiến sĩ Trần, Vương Vũ cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, sự mệt mỏi trong đầu cũng giảm bớt không ít.
Hắn cất Bạch Vân Kinh dưới gối, sau đó không nhìn được cơn buồn ngủ ngã xuống giường ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Vũ đang mơ màng ngủ say thì bị tiếng gõ cửa dồn dập thức tỉnh, ngáp một cái, đứng dậy mở cửa.Đông Nguyệt lao vào.
- Thu Diệp sư đệ, đã là giờ nào rồi còn ngủ, mau nắm bắt thời gian nếu không là không kịp bây giờ.
Đông Nguyệt tóm lấy cánh tay Vương Vũ, vội vàng kêu hắn ra ngoài.
- Bỏ lỡ thời cơ gì cơ?
Vẻ mặt Vương Vũ mơ màng theo Đông Nguyệt ra khỏi phòng.
- Tất nhiên là bỏ lỡ thời gian quan chủ truyền thụ võ công rồi, chỉ cần là thành viên của Bạch Vân Quán mỗi tháng quan chủ sẽ miễn phí chỉ điểm một lần. Dù sao chúng ta cũng tốn không ít tiền mới được nhập quan cũng nên kiếm được chút lợi ích gì chú. Nhưng cũng chỉ có sáng sớm nay thôi, nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến tháng sau đó. Hôm qua ta thấy ngươi rất hứng thú với võ công, đã thế thì càng không thể bỏ qua.
Đông Nguyệt nói nhanh. Vương Vũ nghe vậy thì vui vẻ, liên tục cảm ơn rồi theo Đông Nguyệt ra sân luyện võ phía sau đạo quán.
Quả nhiên, Xung Vân đạo nhân ăn mặc gọn gàng đang đứng đó chờ người, thấy hai người đi tới, lập tức ra hiệu cho Vương Vũ đứng chờ rồi nói với Đông Nguyệt:
- Đông Nguyệt dựa theo lệ cũ, ngươi thi triển Kim Cương côn pháp một lần, ta xem có chút tiến bộ nào không.
- Vâng, quan chủ, ta cảm thấy gần đây côn pháp đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.
Đông Nguyệt vui mừng đồ ý, đi đến giá binh khí bên cạnh rút trường côn ra. Sau khi trở lại giữa sân tập bắt đầu hô hào múa côn pháp.
Có thể bởi vì có đạo nhân bên cạnh, hôm nay Đông Nguyệt luyện côn chăm chỉ nghiêm túc hơn hôm qua. Mỗi chiêu thức đều vô cùng quy củ, thậm chí tiếng hét cuối cùng còn vang dội hơn hôm qua ba phần, nhưng cây côn xuống đất vẫn lưu lại hố nhỏ không khác gì hôm qua.
Đông Nguyệt mồ hôi dầm dề thu hồi cây côn rồi nhìn về phía đạo nhân, gương mặt mập mạp lộ vẻ thỏa mãn, tỏ vẻ mau khen ngợi ta đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Vũ ở bên cạnh cũng nhiệt liệt vỗ tay. Xung Vân đạo nhân thấy vậy, khóe mắt co quắp hai lần, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Kim Cương côn pháp của ngươi cũng coi như thuần thục, nhưng kỹ thuật phát lực và nhịp thở lần trước ta dạy cho ngươi rõ ràng không chút tiến bộ. Mà sau mỗi lần thi triển chiêu thức sao lại phải hét to như vậy, ta đã nói ngươi năm lần bảy lượt rồi mà.
- Ta cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy nếu thi triển chiêu thức mà không hét to thì không thể phát huy được khí lực, cảm thấy không có khí thế gì cả. Về phần kỹ thuật phát lực và nhịp thở lần trước lần trước quan chủ chỉ điểm ta đã nghe rõ, nhưng lúc luyện tập vẫn cảm thấy không ổn, không biết tại sao.
Đông Nguyệt sờ đầu, cười ngây ngô trả lời.
- Hừ, nếu không phải cha ngươi chịu chi phí sửa chữa đạo quán thì sao ta lại nhận một kẻ lười biếng như ngươi chứ. Tư chất chẳng những bình thường mà luyện võ thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Đạo nhân hừ một tiếng, trực tiếp khiển trách.
- Quan chủ, lần sau ta chắc chắn sẽ thay đổi.
Mặt mày Đông Nguyệt ủ rũ.
- Không còn gì để chỉ điểm nữa, Kim Cương Côn pháp đã bị ngươi đã luyện thành dáng vẻ vô vị, tiếp tục lĩnh ngộ những gì ta truyền thụ đi, lúc nào đạt đến cảnh giới hắt nước không thì ta lại chỉ điểm thêm.
Đạo nhân lạnh lùng nói.
- Vâng, vâng, đệ tử sẽ cố gắng.
Đông Nguyệt khúm núm đáp ứng, ủ rũ cúi đầu đi đến phía bên kia của sân luyện võ luyện tập côn pháp.
- Thu Diệp, ngươi vào đạo quán, ta tất nhiên sẽ đối xử công bằng, truyền thụ cho ngươi ít võ công phòng thân. Ngươi muốn học gì? Ta có biết sơ sơ về côn pháp, kiếm pháp và quyền cước, ngươi có thể chọn một.
Xung Vân đạo nhân không để ý đến Đông Nguyệt nữa, quay đầu hỏi Vương Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro