Kiếm pháp Liệt...
2024-12-29 06:26:07
- Quan chủ, ta có thể học loại công phu để lại dấu tay trên đá này không?
Vương Vũ nhìn tạ đá cách đó không xa, vô thức hỏi đạo nhân.
- Ồ, ánh mắt ngươi cũng khá tinh tường đấy, đó là Thiết luyện thủ, là một lọai công phu quyền pháp mạnh mẽ, nhưng không thích hợp với ngươi. Ngươi còn quá nhỏ, luyện loại công phu ngoại môn này sẽ làm tổn thương xương tay, ảnh hưởng đến sự phát triển của lòng bàn tay, hơn nữa còn phải ngâm thuốc, rất đau đớn.
Đạo nhân gật đầu rồi lại lắc đầu từ chối.
- Vậy ta học Kim cương côn pháp của Đông Nguyệt sư huynh được không?
Vương Vũ nghe vậy có chút thất vọng, đành phải thử hỏi lại.
- Ngươi lại đây, để ta xem căn cốt của ngươi thế nào?
Đạo nhân suy nghĩ một chút rồi ra lệnh. Vương Vũ ngoan ngoãn tiến lên hai bước, mặc cho Đạo nhân sờ soạng khắp người.
Một lát sau, Xung Vân đạo nhân cau mày:
- Căn cốt của ngươi bình thường, thậm chí khí huyết còn có chút yếu, Kim cương côn pháp là môn võ công cương mãnh, dữ dội, không thích hợp với ngươi, hay là học kiếm pháp nhẹ nhàng hơn đi.
- Kiếm pháp cũng được, xin Quan chủ truyền thụ.
Không học được Thiết luyện thủ, Vương Vũ vô cùng thất vọng, nhưng giữa côn pháp và kiếm pháp cũng không có gì để chê bai, dù sao cũng chỉ ở thế giới này một tháng, học gì cũng không có gì khác biệt.
Đạo nhân gật đầu, đi tới giá vũ khí, cầm một thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng, nói với Vương Vũ:
- Thực ra là ta giỏi quyền pháp nhất, côn pháp kém hơn một chút, còn kiếm pháp thì chỉ biết sơ qua, nhưng ta sẽ dạy ngươi bộ kiếm pháp Liệt Phong này. Mặc dù đơn giản, nhưng lại có nguồn gốc sâu xa, năm xưa thậm chí có người dùng bộ kiếm pháp này liên tục chém chết mấy con yêu thú.
- Yêu thú là gì?
Vương Vũ không nhịn được hỏi.
- Ồ, ta quên mất ngươi đến từ vùng xa xôi, không biết yêu thú cũng là chuyện bình thường. Đông Nguyệt, ngươi giải thích cho Thu Diệp nghe đi.
Đạo nhân sửng sốt một chút, rồi ra lệnh cho Đông Nguyệt.
Đông Nguyệt nghe vậy, vội vàng chạy đến, giải thích cho Vương Vũ:
- Thu Diệp Sư đệ, yêu thú thì thứ mà chỉ cần là người sống ở thành Hoàng Thạch đều biết. Thực ra chúng khác với những loài hung thú khác, có năng lực đặc biệt mà hung thú bình thường không có. Có loài có lông cứng như sắt, có loài thì thân hình to lớn kinh người, có loài còn có thể phun lửa và băng, người thường gặp phải chắc chắn sẽ chết. Yêu thú rất ít khi đi theo bầy đàn, chỉ có những thợ săn đi theo bầy hoặc những võ công cao thủ mới có thể đối phó được, ví như Quan chủ của chúng ta là một cao thủ như vậy.
Đông Nguyệt nói vài câu rồi bắt đầu nịnh nọt Xung Vân đạo nhân.
- Có thể phun lửa và băng chẳng phải là yêu quái sao?
Vương Vũ kinh ngạc nghĩ.
- Ta không được coi là cao thủ gì đâu, ta sẽ biểu diễn bộ kiếm pháp Liệt Phong này trước. Thu Diệp, ngươi xem trước rồi hãy quyết định có học hay không.
Đạo nhân đuổi Đông Nguyệt sang một bên tiếp tục luyện côn pháp, sau khi bình tĩnh ra lệnh cho Vương Vũ thì đi đến giữa sân tập võ, vung thanh kiếm gỗ trong tay ngang trước người.
Vương Vũ vô thức nín thở, đây chính là cơ hội tốt để kiểm chứng xem Đạo nhân có thực sự có năng lực siêu nhiên bí ẩn hay không, hắn nhất định phải xem cho rõ. Chỉ thấy Đạo nhân tiến lên hai bước lớn, cánh tay khẽ động, thanh kiếm gỗ trong tay đâm thẳng về phía trước, rồi thân hình bước sang bên phải hai bước, lại đâm ra một kiếm…
Vương Vũ nhìn không chớp mắt, chỉ thấy chiêu thức kiếm pháp Liệt Phong này thực sự đơn giản, bất kể thân hình hay bước chân có thay đổi như thế nào, về cơ bản đều là một kiếm thẳng, ngoài việc mỗi động tác trông gọn gàng dứt khoát, hắn thực sự không thấy có gì kỳ lạ, thậm chí còn không đẹp bằng biểu diễn võ thuật của Lam Tinh.
- Vút!
Thanh kiếm gỗ trong tay Đạo nhân đột nhiên tuột khỏi tay bay ra, bay xa hai trượng mới cắm xiên vào đất, điều này thực sự khiến Vương Vũ giật mình.
- Chiêu cuối cùng của kiếm pháp Liệt Phong này là kiếm thoát tay, là chiêu dùng để liều mạng với kẻ địch. Một khi giết địch không thành, bản thân sẽ trở nên tay không tấc sắt, mặc người chém giết, nếu không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng dùng.
Xung Vân đạo nhân đi tới rút thanh kiếm gỗ ra, quay người bình tĩnh nói với Vương Vũ.
- Quan chủ, kiếm pháp Liệt Phong chỉ có mấy chiêu này thôi sao, không còn chiêu nào nữa à?
Vương Vũ không nhịn được hỏi.
- Hắc hắc, có phải ngươi thấy bộ kiếm pháp này quá bình thường không. Kiếm pháp Liệt Phong mười ba thức, vốn không phải là kiếm pháp quá cao thâm, nhưng có một điểm là những bộ kiếm pháp khác không sánh được, đó chính là nó có giới hạn rất cao, cùng một chiêu thức mà ở trong tay người khác nhau thì lại khác nhau một trời một vực. Bí quyết của bộ kiếm pháp này nằm ở một chữ nhanh, trước đó ta cố tình làm chậm tốc độ lại để ngươi có thể xem rõ, bây giờ ta sẽ tăng tốc độ lên gấp mấy lần, ngươi hãy xem cho rõ.
Xung Vân đạo nhân dường như đã nhìn ra sự thất vọng của Vương Vũ:
- Hắc hắc.
Một tiếng, hai chân hơi cong lại, thân hình như mũi tên bắn ra, đồng thời thanh kiếm gỗ trong tay lóe lên, phát ra tiếng xé gió.
- Phốc
Thân hình Đạo nhân lại xuất hiện trước một cây đại thụ bên cạnh sân tập võ, thanh kiếm gỗ trong tay trực tiếp đâm xuyên qua thân cây.
Vương Vũ nhìn tạ đá cách đó không xa, vô thức hỏi đạo nhân.
- Ồ, ánh mắt ngươi cũng khá tinh tường đấy, đó là Thiết luyện thủ, là một lọai công phu quyền pháp mạnh mẽ, nhưng không thích hợp với ngươi. Ngươi còn quá nhỏ, luyện loại công phu ngoại môn này sẽ làm tổn thương xương tay, ảnh hưởng đến sự phát triển của lòng bàn tay, hơn nữa còn phải ngâm thuốc, rất đau đớn.
Đạo nhân gật đầu rồi lại lắc đầu từ chối.
- Vậy ta học Kim cương côn pháp của Đông Nguyệt sư huynh được không?
Vương Vũ nghe vậy có chút thất vọng, đành phải thử hỏi lại.
- Ngươi lại đây, để ta xem căn cốt của ngươi thế nào?
Đạo nhân suy nghĩ một chút rồi ra lệnh. Vương Vũ ngoan ngoãn tiến lên hai bước, mặc cho Đạo nhân sờ soạng khắp người.
Một lát sau, Xung Vân đạo nhân cau mày:
- Căn cốt của ngươi bình thường, thậm chí khí huyết còn có chút yếu, Kim cương côn pháp là môn võ công cương mãnh, dữ dội, không thích hợp với ngươi, hay là học kiếm pháp nhẹ nhàng hơn đi.
- Kiếm pháp cũng được, xin Quan chủ truyền thụ.
Không học được Thiết luyện thủ, Vương Vũ vô cùng thất vọng, nhưng giữa côn pháp và kiếm pháp cũng không có gì để chê bai, dù sao cũng chỉ ở thế giới này một tháng, học gì cũng không có gì khác biệt.
Đạo nhân gật đầu, đi tới giá vũ khí, cầm một thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng, nói với Vương Vũ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thực ra là ta giỏi quyền pháp nhất, côn pháp kém hơn một chút, còn kiếm pháp thì chỉ biết sơ qua, nhưng ta sẽ dạy ngươi bộ kiếm pháp Liệt Phong này. Mặc dù đơn giản, nhưng lại có nguồn gốc sâu xa, năm xưa thậm chí có người dùng bộ kiếm pháp này liên tục chém chết mấy con yêu thú.
- Yêu thú là gì?
Vương Vũ không nhịn được hỏi.
- Ồ, ta quên mất ngươi đến từ vùng xa xôi, không biết yêu thú cũng là chuyện bình thường. Đông Nguyệt, ngươi giải thích cho Thu Diệp nghe đi.
Đạo nhân sửng sốt một chút, rồi ra lệnh cho Đông Nguyệt.
Đông Nguyệt nghe vậy, vội vàng chạy đến, giải thích cho Vương Vũ:
- Thu Diệp Sư đệ, yêu thú thì thứ mà chỉ cần là người sống ở thành Hoàng Thạch đều biết. Thực ra chúng khác với những loài hung thú khác, có năng lực đặc biệt mà hung thú bình thường không có. Có loài có lông cứng như sắt, có loài thì thân hình to lớn kinh người, có loài còn có thể phun lửa và băng, người thường gặp phải chắc chắn sẽ chết. Yêu thú rất ít khi đi theo bầy đàn, chỉ có những thợ săn đi theo bầy hoặc những võ công cao thủ mới có thể đối phó được, ví như Quan chủ của chúng ta là một cao thủ như vậy.
Đông Nguyệt nói vài câu rồi bắt đầu nịnh nọt Xung Vân đạo nhân.
- Có thể phun lửa và băng chẳng phải là yêu quái sao?
Vương Vũ kinh ngạc nghĩ.
- Ta không được coi là cao thủ gì đâu, ta sẽ biểu diễn bộ kiếm pháp Liệt Phong này trước. Thu Diệp, ngươi xem trước rồi hãy quyết định có học hay không.
Đạo nhân đuổi Đông Nguyệt sang một bên tiếp tục luyện côn pháp, sau khi bình tĩnh ra lệnh cho Vương Vũ thì đi đến giữa sân tập võ, vung thanh kiếm gỗ trong tay ngang trước người.
Vương Vũ vô thức nín thở, đây chính là cơ hội tốt để kiểm chứng xem Đạo nhân có thực sự có năng lực siêu nhiên bí ẩn hay không, hắn nhất định phải xem cho rõ. Chỉ thấy Đạo nhân tiến lên hai bước lớn, cánh tay khẽ động, thanh kiếm gỗ trong tay đâm thẳng về phía trước, rồi thân hình bước sang bên phải hai bước, lại đâm ra một kiếm…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Vũ nhìn không chớp mắt, chỉ thấy chiêu thức kiếm pháp Liệt Phong này thực sự đơn giản, bất kể thân hình hay bước chân có thay đổi như thế nào, về cơ bản đều là một kiếm thẳng, ngoài việc mỗi động tác trông gọn gàng dứt khoát, hắn thực sự không thấy có gì kỳ lạ, thậm chí còn không đẹp bằng biểu diễn võ thuật của Lam Tinh.
- Vút!
Thanh kiếm gỗ trong tay Đạo nhân đột nhiên tuột khỏi tay bay ra, bay xa hai trượng mới cắm xiên vào đất, điều này thực sự khiến Vương Vũ giật mình.
- Chiêu cuối cùng của kiếm pháp Liệt Phong này là kiếm thoát tay, là chiêu dùng để liều mạng với kẻ địch. Một khi giết địch không thành, bản thân sẽ trở nên tay không tấc sắt, mặc người chém giết, nếu không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng dùng.
Xung Vân đạo nhân đi tới rút thanh kiếm gỗ ra, quay người bình tĩnh nói với Vương Vũ.
- Quan chủ, kiếm pháp Liệt Phong chỉ có mấy chiêu này thôi sao, không còn chiêu nào nữa à?
Vương Vũ không nhịn được hỏi.
- Hắc hắc, có phải ngươi thấy bộ kiếm pháp này quá bình thường không. Kiếm pháp Liệt Phong mười ba thức, vốn không phải là kiếm pháp quá cao thâm, nhưng có một điểm là những bộ kiếm pháp khác không sánh được, đó chính là nó có giới hạn rất cao, cùng một chiêu thức mà ở trong tay người khác nhau thì lại khác nhau một trời một vực. Bí quyết của bộ kiếm pháp này nằm ở một chữ nhanh, trước đó ta cố tình làm chậm tốc độ lại để ngươi có thể xem rõ, bây giờ ta sẽ tăng tốc độ lên gấp mấy lần, ngươi hãy xem cho rõ.
Xung Vân đạo nhân dường như đã nhìn ra sự thất vọng của Vương Vũ:
- Hắc hắc.
Một tiếng, hai chân hơi cong lại, thân hình như mũi tên bắn ra, đồng thời thanh kiếm gỗ trong tay lóe lên, phát ra tiếng xé gió.
- Phốc
Thân hình Đạo nhân lại xuất hiện trước một cây đại thụ bên cạnh sân tập võ, thanh kiếm gỗ trong tay trực tiếp đâm xuyên qua thân cây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro