Kiếm pháp Liệt...
2024-12-29 06:26:07
Vương Vũ trợn to mắt, hít một hơi thật sâu.
Không xa, Đông Nguyệt vẫn luôn lén nhìn bên này cũng há hốc mồm, mãi không ngậm lại được.
Xung Vân đạo nhân khẽ lắc cổ tay, dễ dàng rút thanh kiếm gỗ ra khỏi thân cây, quay người bình tĩnh nói với Vương Vũ:
- Kiếm pháp Liệt Phong nhìn thì mỗi chiêu đều rất đơn giản, nhưng muốn nhập môn cũng không phải chuyện dễ dàng, cần phải luyện tập rất nhiều mới có thể thuần thục. Tốc độ càng nhanh thì uy lực càng lớn, có thể một hơi thi triển mười ba thức mà không thở dốc mới coi là nhập môn, làm được như ta dùng kiếm gỗ có thể đâm xuyên qua cọc gỗ mới coi là tiểu thành.
Vương Vũ chạy đến trước cây đại thụ, dùng ngón tay sờ thử lỗ kiếm dẹt trên thân cây, xác định đây đúng là lỗ mới sau đó mới đè nén sự phấn khích trong lòng, quay lại cung kính nói với Đạo nhân:
- Quan chủ, bộ Kiếm pháp Liệt Phong này quá lợi hại, ta muốn học.
- Ta cũng muốn học bộ kiếm pháp này, bộ này trông đẹp hơn nhiều so với Kim Cương côn pháp.
Đông Nguyệt ở bên cạnh cũng la lên.
- Ngươi còn chưa luyện tốt Kim Cương côn pháp, học kiếm pháp làm gì, tiếp tục luyện côn đi! Thu Diệp, ngươi theo ta lại đây.
Xung Vân đạo nhân mặt lạnh, mắng Đông Nguyệt hai câu, dẫn Vương Vũ sang một bên khác của sân tập võ, tận tay truyền thụ Kiếm pháp Liệt Phong.
Quả nhiên Kiếm pháp Liệt Phong vô cùng đơn giản, từ tư thế đến kỹ thuật phát lực thậm chí cả nhịp thở, Xung Vân đạo nhân đã dành trọn nửa buổi sáng để dạy hết bảy thức đầu cho Vương Vũ, cuối cùng còn dặn thêm một câu phải luyện tập sức tay sức chân nhiều vào, rồi quay người tiêu sái rời đi.
Sau đó, Vương Vũ tự mình luyện kiếm pháp, nhưng chỉ sau vài chục lần vung tay đâm thẳng, mồ hôi đã chảy ròng ròng, cả cánh tay đau nhức sưng tấy, đành phải bất lực dừng lại.
Lúc này, hắn mới mơ hồ cảm thấy mình dường như đã bị Xung Vân đạo nhân lừa, với tình trạng cơ thể này của hắn, đừng nói đến Kiếm pháp Liệt Phong, e rằng luyện bất kỳ võ công nào cũng chẳng có hiệu quả.
- Thu Diệp Sư đệ, thân thể của ngươi có vẻ yếu quá, hôm nay cứ luyện đến đây thôi vài ngày nữa ta sẽ tìm thứ tốt bồi bổ cho đệ, rồi lại luyện tiếp.
Đông Nguyệt thấy vậy, tiến lại gần cười tươi nói.
- Thứ tốt, sư huynh nói là gì?
Trong lòng Vương Vũ khẽ động, hỏi ngược lại.
- Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết, là sư đệ của ta, thân là sư huynh đương nhiên sẽ chăm sóc ngươi. Nếu không có thứ này bồi bổ, ta cũng không thể nhanh chóng nhập môn Kim Cương côn pháp như vậy.
Đông Nguyệt vỗ ngực, vẻ mặt thần bí nói, nhưng biểu cảm trông có vẻ gian xảo.
Vương Vũ thấy vậy, có chút bán tín bán nghi.
Hai ngày sau, Vương Vũ ngày ngày đều tranh thủ thời gian sáng tối để luyện Kiếm pháp Liệt Phong, nhưng đáng tiếc cơ thể thực sự quá yếu. Mỗi lần chỉ luyện được một lúc là phải thở hồng hộc dừng lại, như vậy, đương nhiên ngay cả thức đầu tiên của Kiếm pháp Liệt Phong cũng không thể thành thạo.
Vương Vũ tức giận, mấy ngày sau dứt khoát không luyện kiếm pháp nữa, ngược lại sau khi quét dọn đạo quán xong, hắn chạy khắp ngọn núi nhỏ nơi đạo quán tọa lạc, quả nhiên tìm thấy một số loài hoa cỏ hình dáng đặc biệt, nghi là trên Lam Tinh chưa từng có, bèn lén hái về tìm Đông Nguyệt hỏi thăm.
Nhưng đáng tiếc từ trong miệng Đông Nguyệt, những loài hoa cỏ này đều rất bình thường, dường như không có giá trị gì. Mà hắn cũng không phải nhà thực vật học, không thể khẳng định chắc chắn những loài hoa cỏ kỳ lạ này có thực sự là thực vật độc nhất vô nhị của thế giới này hay không. Chỉ có thể miễn cưỡng ghi nhớ hình dáng và tên gọi của chúng, sau đó chuẩn bị quay về Lam Tinh rồi nhờ người vẽ lại để các chuyên gia phán đoán.
Ngoài ra, Vương Vũ còn thử thăm dò Đông Nguyệt về chân khí và tâm pháp nội công, kết quả đối phương tỏ ra vô cùng ngơ ngác khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng. Xem ra võ công của thế giới này tuy nhìn có vẻ lợi hại, nhưng dường như cũng không cao thâm như hắn tưởng tượng.
Buổi trưa ngày thứ năm.
Vương Vũ ăn xong bánh bao dưa muối, đứng trên quảng trường trước đại điện, đang do dự không biết có nên đến sân tập võ luyện Kiếm pháp Liệt Phong không thì bên ngoài cổng lớn lại có một thanh niên Đạo nhân đi vào, mày kiếm mắt sáng, da dẻ trắng trẻo, độ tuổi ngoài hai mươi, sau lưng đeo một cây gậy sắt đen sì, trên tay còn xách hai gói đồ lớn.
Vương Vũ ngẩn người, sau đó lập tức bừng tỉnh, vội vàng nghênh đón cung kính hỏi:
- Có phải là Thanh Phong sư huynh không?
- Ngươi là ai? Tên lười biếng Đông Nguyệt kia đâu rồi?
Thanh niên Đạo nhân nhìn thấy Vương Vũ mặc trang phục đạo đồng trước mặt, nhíu mày hỏi. Chưa đợi Vương Vũ trả lời, Đông Nguyệt đã như quả bóng cao su từ trong một gian phòng bên nhảy ra, miệng còn vui vẻ reo lên:
- Đại sư huynh, đây là Thu Diệp Sư đệ mới gia nhập đạo quán. Ta chờ huynh lâu lắm rồi. Đồ mà cha ta nhờ mang đến, huynh mang đến cho ta không?
- Vì chút đồ này mà ta phải mất thêm nửa ngày đường đấy. Thu Diệp sư đệ phải không, ta còn tưởng sư phụ sẽ không nhận thêm người mới nữa, đã đến đây rồi thì ở lại mà làm việc cho tốt, ta đi gặp sư phụ trước.
Thanh niên ném một gói đồ lớn trong tay cho Đông Nguyệt, lạnh lùng nói với Vương Vũ hai câu, sau đó không thèm để ý đến hai người, đi thẳng đến đại điện.
- Thu Diệp sư đệ đừng để ý, đại sư huynh vẫn luôn nói chuyện như vậy, nhưng người ngoài lạnh trong nóng, nếu không cũng chẳng giúp ta mang nhiều đồ từ nhà đến thế này. Sư đệ đến phòng ta, ta có thứ tốt cho sư đệ xem.
Đông Nguyệt ôm chặt gói đồ, cười tươi nói với Vương Vũ.
- Có phải là thứ đại bổ mà Đông Nguyệt Sư huynh đã nói lần trước không?
Vương Vũ nghe vậy, tinh thần phấn chấn.
- Ha ha, sư đệ biết là tốt rồi, mau đến đây.
Đông Nguyệt đáp một câu, rồi ôm gói đồ hớn hở đi về phía phòng mình, Vương Vũ tò mò đi theo sau.
Không xa, Đông Nguyệt vẫn luôn lén nhìn bên này cũng há hốc mồm, mãi không ngậm lại được.
Xung Vân đạo nhân khẽ lắc cổ tay, dễ dàng rút thanh kiếm gỗ ra khỏi thân cây, quay người bình tĩnh nói với Vương Vũ:
- Kiếm pháp Liệt Phong nhìn thì mỗi chiêu đều rất đơn giản, nhưng muốn nhập môn cũng không phải chuyện dễ dàng, cần phải luyện tập rất nhiều mới có thể thuần thục. Tốc độ càng nhanh thì uy lực càng lớn, có thể một hơi thi triển mười ba thức mà không thở dốc mới coi là nhập môn, làm được như ta dùng kiếm gỗ có thể đâm xuyên qua cọc gỗ mới coi là tiểu thành.
Vương Vũ chạy đến trước cây đại thụ, dùng ngón tay sờ thử lỗ kiếm dẹt trên thân cây, xác định đây đúng là lỗ mới sau đó mới đè nén sự phấn khích trong lòng, quay lại cung kính nói với Đạo nhân:
- Quan chủ, bộ Kiếm pháp Liệt Phong này quá lợi hại, ta muốn học.
- Ta cũng muốn học bộ kiếm pháp này, bộ này trông đẹp hơn nhiều so với Kim Cương côn pháp.
Đông Nguyệt ở bên cạnh cũng la lên.
- Ngươi còn chưa luyện tốt Kim Cương côn pháp, học kiếm pháp làm gì, tiếp tục luyện côn đi! Thu Diệp, ngươi theo ta lại đây.
Xung Vân đạo nhân mặt lạnh, mắng Đông Nguyệt hai câu, dẫn Vương Vũ sang một bên khác của sân tập võ, tận tay truyền thụ Kiếm pháp Liệt Phong.
Quả nhiên Kiếm pháp Liệt Phong vô cùng đơn giản, từ tư thế đến kỹ thuật phát lực thậm chí cả nhịp thở, Xung Vân đạo nhân đã dành trọn nửa buổi sáng để dạy hết bảy thức đầu cho Vương Vũ, cuối cùng còn dặn thêm một câu phải luyện tập sức tay sức chân nhiều vào, rồi quay người tiêu sái rời đi.
Sau đó, Vương Vũ tự mình luyện kiếm pháp, nhưng chỉ sau vài chục lần vung tay đâm thẳng, mồ hôi đã chảy ròng ròng, cả cánh tay đau nhức sưng tấy, đành phải bất lực dừng lại.
Lúc này, hắn mới mơ hồ cảm thấy mình dường như đã bị Xung Vân đạo nhân lừa, với tình trạng cơ thể này của hắn, đừng nói đến Kiếm pháp Liệt Phong, e rằng luyện bất kỳ võ công nào cũng chẳng có hiệu quả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thu Diệp Sư đệ, thân thể của ngươi có vẻ yếu quá, hôm nay cứ luyện đến đây thôi vài ngày nữa ta sẽ tìm thứ tốt bồi bổ cho đệ, rồi lại luyện tiếp.
Đông Nguyệt thấy vậy, tiến lại gần cười tươi nói.
- Thứ tốt, sư huynh nói là gì?
Trong lòng Vương Vũ khẽ động, hỏi ngược lại.
- Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết, là sư đệ của ta, thân là sư huynh đương nhiên sẽ chăm sóc ngươi. Nếu không có thứ này bồi bổ, ta cũng không thể nhanh chóng nhập môn Kim Cương côn pháp như vậy.
Đông Nguyệt vỗ ngực, vẻ mặt thần bí nói, nhưng biểu cảm trông có vẻ gian xảo.
Vương Vũ thấy vậy, có chút bán tín bán nghi.
Hai ngày sau, Vương Vũ ngày ngày đều tranh thủ thời gian sáng tối để luyện Kiếm pháp Liệt Phong, nhưng đáng tiếc cơ thể thực sự quá yếu. Mỗi lần chỉ luyện được một lúc là phải thở hồng hộc dừng lại, như vậy, đương nhiên ngay cả thức đầu tiên của Kiếm pháp Liệt Phong cũng không thể thành thạo.
Vương Vũ tức giận, mấy ngày sau dứt khoát không luyện kiếm pháp nữa, ngược lại sau khi quét dọn đạo quán xong, hắn chạy khắp ngọn núi nhỏ nơi đạo quán tọa lạc, quả nhiên tìm thấy một số loài hoa cỏ hình dáng đặc biệt, nghi là trên Lam Tinh chưa từng có, bèn lén hái về tìm Đông Nguyệt hỏi thăm.
Nhưng đáng tiếc từ trong miệng Đông Nguyệt, những loài hoa cỏ này đều rất bình thường, dường như không có giá trị gì. Mà hắn cũng không phải nhà thực vật học, không thể khẳng định chắc chắn những loài hoa cỏ kỳ lạ này có thực sự là thực vật độc nhất vô nhị của thế giới này hay không. Chỉ có thể miễn cưỡng ghi nhớ hình dáng và tên gọi của chúng, sau đó chuẩn bị quay về Lam Tinh rồi nhờ người vẽ lại để các chuyên gia phán đoán.
Ngoài ra, Vương Vũ còn thử thăm dò Đông Nguyệt về chân khí và tâm pháp nội công, kết quả đối phương tỏ ra vô cùng ngơ ngác khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng. Xem ra võ công của thế giới này tuy nhìn có vẻ lợi hại, nhưng dường như cũng không cao thâm như hắn tưởng tượng.
Buổi trưa ngày thứ năm.
Vương Vũ ăn xong bánh bao dưa muối, đứng trên quảng trường trước đại điện, đang do dự không biết có nên đến sân tập võ luyện Kiếm pháp Liệt Phong không thì bên ngoài cổng lớn lại có một thanh niên Đạo nhân đi vào, mày kiếm mắt sáng, da dẻ trắng trẻo, độ tuổi ngoài hai mươi, sau lưng đeo một cây gậy sắt đen sì, trên tay còn xách hai gói đồ lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Vũ ngẩn người, sau đó lập tức bừng tỉnh, vội vàng nghênh đón cung kính hỏi:
- Có phải là Thanh Phong sư huynh không?
- Ngươi là ai? Tên lười biếng Đông Nguyệt kia đâu rồi?
Thanh niên Đạo nhân nhìn thấy Vương Vũ mặc trang phục đạo đồng trước mặt, nhíu mày hỏi. Chưa đợi Vương Vũ trả lời, Đông Nguyệt đã như quả bóng cao su từ trong một gian phòng bên nhảy ra, miệng còn vui vẻ reo lên:
- Đại sư huynh, đây là Thu Diệp Sư đệ mới gia nhập đạo quán. Ta chờ huynh lâu lắm rồi. Đồ mà cha ta nhờ mang đến, huynh mang đến cho ta không?
- Vì chút đồ này mà ta phải mất thêm nửa ngày đường đấy. Thu Diệp sư đệ phải không, ta còn tưởng sư phụ sẽ không nhận thêm người mới nữa, đã đến đây rồi thì ở lại mà làm việc cho tốt, ta đi gặp sư phụ trước.
Thanh niên ném một gói đồ lớn trong tay cho Đông Nguyệt, lạnh lùng nói với Vương Vũ hai câu, sau đó không thèm để ý đến hai người, đi thẳng đến đại điện.
- Thu Diệp sư đệ đừng để ý, đại sư huynh vẫn luôn nói chuyện như vậy, nhưng người ngoài lạnh trong nóng, nếu không cũng chẳng giúp ta mang nhiều đồ từ nhà đến thế này. Sư đệ đến phòng ta, ta có thứ tốt cho sư đệ xem.
Đông Nguyệt ôm chặt gói đồ, cười tươi nói với Vương Vũ.
- Có phải là thứ đại bổ mà Đông Nguyệt Sư huynh đã nói lần trước không?
Vương Vũ nghe vậy, tinh thần phấn chấn.
- Ha ha, sư đệ biết là tốt rồi, mau đến đây.
Đông Nguyệt đáp một câu, rồi ôm gói đồ hớn hở đi về phía phòng mình, Vương Vũ tò mò đi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro