Tinh Lộ Tiên Tung

Hệ thống xuất h...

2024-12-29 06:26:07

Sau đó, Vương Vũ không dám nán lại nữa cũng không dám trở về đạo quán, cầm theo trường đao, một đường chạy nhỏ xuống núi. Định bụng tìm đại một nơi an toàn để trốn một thời gian, dù sao thời gian sắp hết khi đó ý thức của hắn có thể trở về Lam Tinh được rồi.

Nhưng khi hắn chạy xuống chân núi, đang định tính xem nên đi đâu thì trên trời truyền đến tiếng động xé gió. Một đạo nhân từ trên trời giáng xuống, vững vàng đáp xuống trước mặt hắn.

- Sư phụ! Người không sao, thật tốt quá!

Vương Vũ nhìn thấy người tới thì mừng rỡ nói.

Người hạ xuống chính là Xung Vân đạo nhân, đạo bào vốn sạch sẽ giờ đã cháy đen một nửa, trước ngực còn có vệt máu đông lớn. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt nhưng xung quanh cơ thể lại có từng luồng mây trắng bao quanh, trông rất kỳ diệu.

- Có chuyện gì thì cũng rời khỏi đây rồi nói. Vi sư đã dùng một tấm Vũ Không Phù, mới có thể nhanh chóng tìm được ngươi, nắm chặt cánh tay vi sư.

Xung Vân đạo nhân không nói nhiều, một tay nắm lấy cổ áo trước ngực Vương Vũ, miệng lẩm bẩm niệm chú. Sau khi mây trắng quanh cơ thể xoay chuyển thì lại lần nữa bay lên không trung.

Vương Vũ kinh hãi, vứt luôn trường đao trong tay, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của đạo nhân. Hai người ở độ cao cách mặt đất bảy tám trượng, phá không mà đi về một hướng nào đó.

Mặc dù thân hình đạo nhân che ở phía trước nhưng hắn vẫn cảm thấy hai bên tai gió thổi vù vù, tốc độ vô cùng kinh người.

- Sư... Sư phụ, Đông Nguyệt và ta chạy... chạy mỗi người một ngả, hẳn cũng ở gần đây.

Vương Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứt quãng nói chuyện.

- Đông Nguyệt chỉ là một người bình thường, nhà hắn ở thành Hoàng Thạch cũng có chút bối cảnh, sẽ không sao đâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đạo nhân Xung Vân bình tĩnh đáp.

Vương Vũ nghe vậy, lúc này mới yên tâm không nói gì nữa.

Bay liên tục hơn hai canh giờ, khi mây trắng quanh cơ thể đạo nhân gần như nhạt đến mức không nhìn thấy nữa thì hai người mới hạ xuống một ngọn núi nhỏ gần một trấn.

Đạo nhân dẫn Vương Vũ đi thẳng đến trước một vách núi, giơ tay sờ soạng trên bề mặt vách núi một lúc. Sau đó tiếng ầm ầm vang lên, vách núi từ từ nứt ra, lộ ra một cửa động đủ để người ta ra vào.

Vương Vũ kinh ngạc đi theo đạo nhân vào trong, không lâu sau, vách núi tự động khôi phục như cũ, từ bên ngoài nhìn vào không thấy bất kỳ điều gì khác thường.

Đi qua một đường hầm tối tăm dài khoảng mười bước chân thì đến một hang đá tự nhiên rộng lớn. Trên đỉnh có một vài lỗ nhỏ, lờ mờ có ánh sáng trắng nhạt chiếu vào, còn ở giữa hang động có một chiếc đỉnh bằng đồng cao nửa người, tỏa ra mùi dầu nồng nặc.

Vương Vũ đang suy nghĩ công dụng của chiếc đỉnh bằng đồng này thì đạo nhân đã đi đến bên đỉnh, đưa tay lấy ra một thứ giống như que đánh lửa, phẩy một cái trước gió tự cháy rồi trực tiếp ném vào trong đỉnh.

- Phụt.

Ngọn lửa trong đỉnh đồng bùng lên ngùn ngụt, tỏa ra ánh lửa dữ dội chiếu sáng rực cả hang động, như ban ngày vậy.

Vương Vũ mới phát hiện ra trên bốn bức tường của hang động có khắc bốn bức phù điêu khổng lồ.

- Đây là…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Vũ vô thức tiến lại gần xem, trên bốn bức phù điêu khắc hình một con sói, một con hổ, một con gấu và một con chim. Mỗi con đều có động tác khác nhau sống động như thật, như thể chúng là vật sống.

- Nơi này không phải do ta xây dựng mà là bí địa mà ta vô tình phát hiện ra. Khi phát hiện ra, bốn bức tranh tứ thú này đã ở đây rồi. Bức tranh này rất kỳ diệu, hẳn là ẩn chứa một loại công pháp nào đó. Chủ nhân nơi đây chắc hẳn cũng là tu tiên giả nhưng đáng tiếc, ta nghiên cứu rất lâu mà vẫn không thu hoạch được gì, có lẽ nên bắt đầu tu luyện từ bức tranh con sói. Nếu ngươi có thời gian, có thể thử lĩnh ngộ xem sao. Ngoài ra, ta còn giấu một ít lương khô ở đây đủ để ăn trong một thời gian. Bên ngoài không xa còn có một con suối nhỏ, có thể đi lấy nước để uống, như vậy thì trong thời gian gần đây, chúng ta không cần phải rời khỏi nơi này.

Xung Vân đạo nhân bình tĩnh nói với Vương Vũ, sau đó từ một góc nào đó trong hang động lục ra một gói lương khô cứng ngắc. Tuy nhiên chưa kịp mở ra thì đã phụt một tiếng phun ra một bãi máu đen xuống đất, trong máu có lẫn những sợi đen, mùi tanh nồng nặc.

- Sư phụ, người bị thương rồi.

Vương Vũ kinh hãi, vội vàng chạy đến đỡ đạo nhân.

- Lần này vi sư ra ngoài đã trúng kịch độc, tuy đã uống thuốc để kìm chế độc tính nhưng lại bị nhiều cường địch liên thủ vây công. Không những liên lụy đến Thanh Phong bị chém chết mà bản thân cũng đã kiệt sức, e rằng không sống được bao lâu nữa.

Xung Vân đạo nhân vừa mở miệng đã khiến Vương Vũ lạnh cả người, vội vàng hỏi:

- Sư phụ, người có công pháp thâm hậu lại thông thạo pháp thuật, chẳng lẽ không có cách nào tự cứu mình sao?

- Đương nhiên là có cách nhưng trừ khi có cao nhân Trúc Cơ trở lên ra tay hoặc có linh đan diệu dược trong truyền thuyết, vi sư có thể chống đỡ đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.

Đạo nhân lắc đầu đẩy Vương Vũ ra, lảo đảo đi đến một góc khác của hang động, dùng mũi chân khẽ chạm vào mặt đất.

Ầm một tiếng, bụi đất bay mù mịt, trên mặt đất hiện ra một cái hố nhỏ.

Đạo nhân cúi người lấy ra một gói đồ từ bên trong, mở ra ngay tại chỗ, bên trong có bốn thứ. Một quyển sách bìa đen dày cộp, một chiếc hộp sắt hình chữ nhật, một chiếc bình hồ lô màu xanh lục và một miếng ngọc bội màu trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Lộ Tiên Tung

Số ký tự: 0