Sức mạnh huyết...
2024-12-29 06:26:07
Bốp một tiếng.
Thanh Phong mắt nhanh tay lẹ chạy đến trước bàn thờ, dán một lá bùa vàng lên miếng thịt. Miếng thịt đang giãy giụa bỗng chốc yên tĩnh lại, không còn bất thường nữa. Vương Vũ thở phào nhẹ nhõm, buông thanh kiếm gỗ trong tay, lùi ra sau.
- Tốt lắm, may mà có sư đệ giúp đỡ, nếu không thì khó mà phong ấn được linh hồn này.
Thanh Phong cười nói, ném miếng thịt vào bình rồi phủ một lớp vải dày.
- Thứ này gọi là linh hồn ư?
Vương Vũ vẫn còn hơi sợ hãi, vô thức hỏi lại.
- Đúng vậy, linh hồn là một loại linh hồn hung dữ cấp thấp được sinh ra trong âm khí. Mặc dù không có linh trí, chỉ hành động theo bản năng, nhưng nếu xâm nhập vào cơ thể người phàm thì cũng sẽ khiến người ta mắc bệnh nặng, thậm chí mất mạng, bắt được thì phải phong ấn lại để sau này từ từ thanh tẩy.
Thanh Phong vừa đặt cái bình vào giữa những cái bình khác, vừa từ tốn trả lời.
- Âm khí là gì? Thứ quỷ quái này có nhiều không, sao trước đây sư đệ chưa từng nghe nói đến?
Trong lòng Vương Vũ trăm mối tơ vò hỏi.
Thứ này nhìn thế nào cũng giống như ma quỷ trong truyền thuyết Lam Tinh.
- Âm khí là gì, sau này có thời gian ta sẽ giải thích cho ngươi, nhưng linh hồn thực sự rất hiếm, những năm gần đây vì một số lý do đặc biệt mới nhiều lên, trước đây ngươi không biết cũng là chuyện bình thường.
- Những linh hồn khác trong bình, là do ta và sư phụ lần lượt bắt về đạo quán trong hai năm gần đây. Loại thứ này giống như văn vân, người thường không thể tiếp xúc được, chỉ những người có linh cảm mới nhìn thấy được, nếu không thì ta đã tìm Đông Nguyệt chứ không phải ngươi giúp đỡ.
Thanh Phong cười hì hì đáp.
Lúc này Vương Vũ mới có chút bừng tỉnh, trong lòng cũng không thấy lạ khi Đông Nguyệt không có linh cảm. Dù sao thì Xung Vân đạo nhân cũng đã nói, linh cảm là thiên phú mà chỉ số ít người mới có, nhưng nhìn những cái bình trên mặt đất, hắn lại không nhịn được hỏi:
- Đại sư huynh, tia điện trên tay huynh trước đó, có phải là pháp thuật không, những lá bùa này có thể phong ấn được thứ này thật sao?
- Sư đệ cũng biết về bùa chú sao, thật hiếm có. Trên bình đúng là bùa chú, nhưng không giống bùa chú bình thường, nói chính xác thì đây là linh phù chứa đựng pháp lực thực sự, bùa chú bình thường không thể nào trấn áp được linh hồn.
Thanh Phong lộ vẻ kinh ngạc, lại giơ một bàn tay lên, năm ngón tay xòe ra lộ ra một tấm lệnh bài gỗ đen xì, trên đó khắc vài hoa văn trông có vẻ phức tạp, tiếp tục nói:
- Tuy ta hiểu chút pháp thuật, nhưng trước đó thi triển không phải pháp thuật, chỉ kích phát sức mạnh sấm sét của thứ này mà thôi. Lệnh bài này được làm từ gỗ bị sét đánh trăm năm, chỉ cần dùng pháp lực kích phát là có thể hiển hiện sấm sét, đối phó với những thứ tà ác như linh hồn rất hữu dụng. Thanh kiếm gỗ trong tay ngươi cũng được làm từ gỗ bị sét đánh, chỉ là không có khắc thứ gì lên nên không thể thể hiện sức mạnh sấm sét, nhưng cũng có tác dụng trừ tà, tặng cho sư đệ, không thể để ngươi giúp đỡ không công được.
- Đa tạ đại sư huynh!
Đối phương vậy mà lại có pháp lực thật còn biết cả pháp thuật!
Vương Vũ mừng rỡ khôn xiết, cẩn thận cất thanh kiếm gỗ vào trong lòng đồng thời suy nghĩ khắc thứ gì lên mà đối phương nói là có ý gì. Thanh Phong thấy Vương Vũ vui mừng như vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ suy tư, sau khi suy nghĩ một lúc thì hỏi:
- Thu Diệp Sư đệ, có muốn học bản lĩnh trấn áp phong ấn linh hồn của ta không?
- Cái gì, sư huynh nguyện truyền thụ cho ta, Quan chủ có đồng ý không?
Vương Vũ nghe vậy có chút bất ngờ, sau đó vui mừng nói.
- Yên tâm, ta truyền thụ cho ngươi không phải bí thuật chân truyền của Bạch Vân Quán, chỉ là một hai loại pháp môn chuyên dùng để chế ngự linh hồn. Hiện giờ dưới chân núi linh hồn ngày càng nhiều, ta rất cần một người có linh cảm giúp đỡ, chỉ cần ngươi đồng ý ta sẽ thuyết phục sư phụ.
Thanh Phong không chút do dự nói.
- Nếu Quan chủ không có ý kiến, ta đương nhiên sẵn lòng học tập.
Vương Vũ liên tục gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hào hứng.
- Tốt, sư đệ cứ chờ tin của ta, giờ cũng không còn sớm nữa ta phải đi kiểm tra các phong ấn còn lại, ngươi ra ngoài trước đi.
Thanh Phong cũng không nói thêm gì nữa, xé lá bùa vàng trên cửa xuống, bắt đầu đuổi người.
Vương Vũ khom người cáo từ, quay người rời đi vừa mới ra khỏi cửa lớn, cánh cửa đá đen xì từ từ đóng lại, không thể nhìn thấy bên trong nữa.
Vương Vũ đứng bên ngoài, ánh mắt lấp lánh nhìn cánh cửa đá một lúc lâu, khóe miệng mới cong lên rời đi.
Không biết có phải ảo giác không, sau một hồi vật lộn như vậy, cảm giác nóng nực trong cơ thể đã biến mất không còn dấu vết, chỉ là da thịt trên người vẫn còn cảm giác ngứa ngáy.
Buổi tối, hắn mơ một giấc mơ rất dài, đầu tiên mơ thấy mình vinh quang trở về Lam Tinh được người thân bạn bè vây quanh. Nhưng rồi hắn đột nhiên rơi vào biển lửa, da thịt dần tan thành từng mảng, nhưng không hề cảm thấy nóng rát, ngược lại cảm nhận được sự mát lạnh khiến toàn thân vô cùng thoải mái, sau đó chìm vào giấc ngủ dài đẹp đẽ.
Sáng hôm sau, trong phòng nhỏ của Bạch Vân Quán.
Vương Vũ đứng bên bàn, tay cầm một chiếc cốc đất nung vỡ một nửa, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngay lúc nãy, sau khi thức dậy hắn thấy hơi khát nên cầm cốc đất trên bàn uống nước, ai ngờ vừa cầm cốc lên, nửa phần trên của cốc đột nhiên vỡ tan trong tay, như thể làm bằng cát vậy.
Vương Vũ mất một lúc lâu mới hoàn hồn, cầm nửa chiếc cốc trong tay dùng thêm chút sức.
- Bốp
Phần còn lại của chiếc cốc cũng vỡ vụn, từng mảnh vụn rơi khỏi kẽ tay rơi đầy đất.
- Không thể nào!
Vương Vũ lẩm bẩm, giơ hai tay lên xem xét kỹ mới phát hiện lòng bàn tay dường như to hơn trước một vòng, không khỏi trừng mắt đột nhiên giơ một tay lên nắm lấy góc bàn, dùng sức bẻ.
- Rắc!
Góc bàn gỗ trông có vẻ chắc chắn dễ dàng bị bẻ nát, như thể làm bằng bột vậy.
- Hít.
Vương Vũ hít một hơi, lúc này mới thực sự tin rằng lực lượng của mình đã trở nên vô cùng to lớn chỉ sau một đêm. Lại cúi đầu nhìn xuống, dường như đôi chân cũng thô hơn một chút, chiếc quần dài vốn còn vừa vặn giờ đã hơi ngắn.
Hắn khẽ dùng đầu gối, không ngờ lại nhảy lên cao đến một trượng, một tay dễ dàng chạm tới xà nhà trông rất cao, sau đó lại cúi người hít đất gần trăm cái vẫn không thấy mệt chút nào.
Đây chính là hiệu quả của thuốc thịt!
Thanh Phong mắt nhanh tay lẹ chạy đến trước bàn thờ, dán một lá bùa vàng lên miếng thịt. Miếng thịt đang giãy giụa bỗng chốc yên tĩnh lại, không còn bất thường nữa. Vương Vũ thở phào nhẹ nhõm, buông thanh kiếm gỗ trong tay, lùi ra sau.
- Tốt lắm, may mà có sư đệ giúp đỡ, nếu không thì khó mà phong ấn được linh hồn này.
Thanh Phong cười nói, ném miếng thịt vào bình rồi phủ một lớp vải dày.
- Thứ này gọi là linh hồn ư?
Vương Vũ vẫn còn hơi sợ hãi, vô thức hỏi lại.
- Đúng vậy, linh hồn là một loại linh hồn hung dữ cấp thấp được sinh ra trong âm khí. Mặc dù không có linh trí, chỉ hành động theo bản năng, nhưng nếu xâm nhập vào cơ thể người phàm thì cũng sẽ khiến người ta mắc bệnh nặng, thậm chí mất mạng, bắt được thì phải phong ấn lại để sau này từ từ thanh tẩy.
Thanh Phong vừa đặt cái bình vào giữa những cái bình khác, vừa từ tốn trả lời.
- Âm khí là gì? Thứ quỷ quái này có nhiều không, sao trước đây sư đệ chưa từng nghe nói đến?
Trong lòng Vương Vũ trăm mối tơ vò hỏi.
Thứ này nhìn thế nào cũng giống như ma quỷ trong truyền thuyết Lam Tinh.
- Âm khí là gì, sau này có thời gian ta sẽ giải thích cho ngươi, nhưng linh hồn thực sự rất hiếm, những năm gần đây vì một số lý do đặc biệt mới nhiều lên, trước đây ngươi không biết cũng là chuyện bình thường.
- Những linh hồn khác trong bình, là do ta và sư phụ lần lượt bắt về đạo quán trong hai năm gần đây. Loại thứ này giống như văn vân, người thường không thể tiếp xúc được, chỉ những người có linh cảm mới nhìn thấy được, nếu không thì ta đã tìm Đông Nguyệt chứ không phải ngươi giúp đỡ.
Thanh Phong cười hì hì đáp.
Lúc này Vương Vũ mới có chút bừng tỉnh, trong lòng cũng không thấy lạ khi Đông Nguyệt không có linh cảm. Dù sao thì Xung Vân đạo nhân cũng đã nói, linh cảm là thiên phú mà chỉ số ít người mới có, nhưng nhìn những cái bình trên mặt đất, hắn lại không nhịn được hỏi:
- Đại sư huynh, tia điện trên tay huynh trước đó, có phải là pháp thuật không, những lá bùa này có thể phong ấn được thứ này thật sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư đệ cũng biết về bùa chú sao, thật hiếm có. Trên bình đúng là bùa chú, nhưng không giống bùa chú bình thường, nói chính xác thì đây là linh phù chứa đựng pháp lực thực sự, bùa chú bình thường không thể nào trấn áp được linh hồn.
Thanh Phong lộ vẻ kinh ngạc, lại giơ một bàn tay lên, năm ngón tay xòe ra lộ ra một tấm lệnh bài gỗ đen xì, trên đó khắc vài hoa văn trông có vẻ phức tạp, tiếp tục nói:
- Tuy ta hiểu chút pháp thuật, nhưng trước đó thi triển không phải pháp thuật, chỉ kích phát sức mạnh sấm sét của thứ này mà thôi. Lệnh bài này được làm từ gỗ bị sét đánh trăm năm, chỉ cần dùng pháp lực kích phát là có thể hiển hiện sấm sét, đối phó với những thứ tà ác như linh hồn rất hữu dụng. Thanh kiếm gỗ trong tay ngươi cũng được làm từ gỗ bị sét đánh, chỉ là không có khắc thứ gì lên nên không thể thể hiện sức mạnh sấm sét, nhưng cũng có tác dụng trừ tà, tặng cho sư đệ, không thể để ngươi giúp đỡ không công được.
- Đa tạ đại sư huynh!
Đối phương vậy mà lại có pháp lực thật còn biết cả pháp thuật!
Vương Vũ mừng rỡ khôn xiết, cẩn thận cất thanh kiếm gỗ vào trong lòng đồng thời suy nghĩ khắc thứ gì lên mà đối phương nói là có ý gì. Thanh Phong thấy Vương Vũ vui mừng như vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ suy tư, sau khi suy nghĩ một lúc thì hỏi:
- Thu Diệp Sư đệ, có muốn học bản lĩnh trấn áp phong ấn linh hồn của ta không?
- Cái gì, sư huynh nguyện truyền thụ cho ta, Quan chủ có đồng ý không?
Vương Vũ nghe vậy có chút bất ngờ, sau đó vui mừng nói.
- Yên tâm, ta truyền thụ cho ngươi không phải bí thuật chân truyền của Bạch Vân Quán, chỉ là một hai loại pháp môn chuyên dùng để chế ngự linh hồn. Hiện giờ dưới chân núi linh hồn ngày càng nhiều, ta rất cần một người có linh cảm giúp đỡ, chỉ cần ngươi đồng ý ta sẽ thuyết phục sư phụ.
Thanh Phong không chút do dự nói.
- Nếu Quan chủ không có ý kiến, ta đương nhiên sẵn lòng học tập.
Vương Vũ liên tục gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hào hứng.
- Tốt, sư đệ cứ chờ tin của ta, giờ cũng không còn sớm nữa ta phải đi kiểm tra các phong ấn còn lại, ngươi ra ngoài trước đi.
Thanh Phong cũng không nói thêm gì nữa, xé lá bùa vàng trên cửa xuống, bắt đầu đuổi người.
Vương Vũ khom người cáo từ, quay người rời đi vừa mới ra khỏi cửa lớn, cánh cửa đá đen xì từ từ đóng lại, không thể nhìn thấy bên trong nữa.
Vương Vũ đứng bên ngoài, ánh mắt lấp lánh nhìn cánh cửa đá một lúc lâu, khóe miệng mới cong lên rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết có phải ảo giác không, sau một hồi vật lộn như vậy, cảm giác nóng nực trong cơ thể đã biến mất không còn dấu vết, chỉ là da thịt trên người vẫn còn cảm giác ngứa ngáy.
Buổi tối, hắn mơ một giấc mơ rất dài, đầu tiên mơ thấy mình vinh quang trở về Lam Tinh được người thân bạn bè vây quanh. Nhưng rồi hắn đột nhiên rơi vào biển lửa, da thịt dần tan thành từng mảng, nhưng không hề cảm thấy nóng rát, ngược lại cảm nhận được sự mát lạnh khiến toàn thân vô cùng thoải mái, sau đó chìm vào giấc ngủ dài đẹp đẽ.
Sáng hôm sau, trong phòng nhỏ của Bạch Vân Quán.
Vương Vũ đứng bên bàn, tay cầm một chiếc cốc đất nung vỡ một nửa, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngay lúc nãy, sau khi thức dậy hắn thấy hơi khát nên cầm cốc đất trên bàn uống nước, ai ngờ vừa cầm cốc lên, nửa phần trên của cốc đột nhiên vỡ tan trong tay, như thể làm bằng cát vậy.
Vương Vũ mất một lúc lâu mới hoàn hồn, cầm nửa chiếc cốc trong tay dùng thêm chút sức.
- Bốp
Phần còn lại của chiếc cốc cũng vỡ vụn, từng mảnh vụn rơi khỏi kẽ tay rơi đầy đất.
- Không thể nào!
Vương Vũ lẩm bẩm, giơ hai tay lên xem xét kỹ mới phát hiện lòng bàn tay dường như to hơn trước một vòng, không khỏi trừng mắt đột nhiên giơ một tay lên nắm lấy góc bàn, dùng sức bẻ.
- Rắc!
Góc bàn gỗ trông có vẻ chắc chắn dễ dàng bị bẻ nát, như thể làm bằng bột vậy.
- Hít.
Vương Vũ hít một hơi, lúc này mới thực sự tin rằng lực lượng của mình đã trở nên vô cùng to lớn chỉ sau một đêm. Lại cúi đầu nhìn xuống, dường như đôi chân cũng thô hơn một chút, chiếc quần dài vốn còn vừa vặn giờ đã hơi ngắn.
Hắn khẽ dùng đầu gối, không ngờ lại nhảy lên cao đến một trượng, một tay dễ dàng chạm tới xà nhà trông rất cao, sau đó lại cúi người hít đất gần trăm cái vẫn không thấy mệt chút nào.
Đây chính là hiệu quả của thuốc thịt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro