Sức mạnh huyết...
2024-12-29 06:26:07
Vương Vũ vô cùng kinh hãi, chỉ có thể nghĩ đến thứ này.
Mặc dù Đông Nguyệt và Thanh Phong đã nói rằng mấy lần đầu dùng thuốc thịt sẽ có hiệu quả tuyệt vời, nhưng chỉ sau một đêm mà thân thể lại thay đổi lớn như vậy, vẫn khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Hiệu quả nghịch thiên gần giống như tẩy tủy dịch kinh này, e rằng chỉ có trong một số tiểu thuyết giả tưởng trên Lam Tinh mới xuất hiện.
Là một người hiện đại hiểu rõ cấu trúc sinh lý của người bình thường, hắn không khỏi lo lắng về những ẩn họa không tốt khi cơ thể đột ngột thay đổi mạnh mẽ như vậy.
Vẻ phấn khích trên mặt Vương Vũ dần biến mất, quyết định đi tìm Đông Nguyệt hỏi cho rõ ràng, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Giữa bãi sân rộng, Thanh Phong đang yên lặng đứng đó, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Vương Vũ vội vã bước ra.
- Chào buổi sáng đại sư huynh!
Vương Vũ có chút bất ngờ vội chắp tay chào.
- Thu Diệp, mặt ngươi sao vậy, sao tự nhiên lại cao hơn nhiều thế?
Thanh Phong đánh giá Vương Vũ mà mình mới gặp tối qua, vẻ mặt kỳ lạ hỏi.
- Mặt?
Vương Vũ nghe vậy, có chút ngạc nhiên.
- Tự mình xem đi.
Thanh Phong khẽ nhếch miệng, lấy ra một chiếc gương đồng từ trong ngực đưa cho y.
Vương Vũ đầy bụng nghi hoặc nhận lấy chiếc gương đồng, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt gương trơn bóng phản chiếu một khuôn mặt âm dương kỳ lạ, nửa dưới bình thường, nhưng nửa trên da lại đỏ bừng, như con tôm vừa luộc chín, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy có gì khác thường.
Còn về chiều cao?
Hắn nhìn Thanh Phong đối diện, lúc này mới phát hiện trong tầm mắt của mình, đối phương dường như thấp đi nhiều. Quả nhiên hắnđã cao lên nhiều trong một đêm. Đây là… Vương Vũ cầm chiếc gương, nhất thời không biết phải làm sao.
- Hôm qua sau khi trở về, ngươi có gặp chuyện gì kỳ lạ hoặc ăn bậy gì không?
Thanh Phong tò mò hỏi.
- Tối qua về phòng ta trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, ngay cả nước cũng không uống, còn chuyện kỳ lạ. Đúng rồi, hôm qua ta ăn thuốc thịt, có phải liên quan đến chuyện này không?
Vương Vũ trả lại chiếc gương cho Thanh Phong, suy nghĩ rồi đáp.
- Lần đầu dùng thuốc thịt có hiệu quả thì đúng, cải thiện cơ thể cũng rõ ràng hơn, nhưng chỉ khiến người ta khỏe mạnh hơn, không thể khiến cơ thể thay đổi lớn như vậy được.
Thanh Phong lắc đầu.
- Đại sư huynh, sức lực của ta cũng đột nhiên lớn hơn nhiều.
Vương Vũ do dự một chút rồi cẩn thận nói.
- Lớn hơn? Lớn hơn bao nhiêu?
Thanh Phong liếc nhìn Vương Vũ, có chút không tin.
Vương Vũ nhếch miệng, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một chiếc đỉnh đá cao nửa người bên cạnh Thanh Phong, hắn bước tới.
Thanh Phong nhìn Vương Vũ, không ngăn cản hành động của hắn.
Vương Vũ dựa vào kích thước của đỉnh đá, ước lượng sơ qua trọng lượng của nó, hai tay nắm lấy hai bên đáy hét lên một tiếng, chiếc đỉnh đá nặng ba bốn trăm cân này lắc lư sang trái sang phải. Sau đó dùng hết sức nâng đỉnh lên trên đầu, rồi đi một vòng quanh Thanh Phong mới ầm một tiếng lớn, mặt đỏ tía tai đặt đỉnh đá về chỗ cũ, mặt đất xung quanh cũng rung lên.
Nụ cười trên môi Thanh Phong đột nhiên cứng lại.
Hắn cũng bước tới bên cạnh đỉnh đá đưa một tay nắm lấy mép đỉnh, hít một hơi thật sâu dùng sức đẩy. Đỉnh đá lắc lư nhẹ, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi đây là… Thu Diệp, theo ta đi gặp sư phụ.
Thanh Phong quay người nắm lấy cánh tay Vương Vũ, không chút do dự nói, giữa hai hàng lông mày có chút phấn khích.
- Đi gặp sư phụ? Được, Đại sư sư huynh.
Vương Vũ sửng sốt một chút rồi vội gật đầu đồng ý, theo Thanh Phong đi về phía đại điện.
Hai người bước vào đại điện, đi qua bức tượng khổng lồ của Cửu Thiên Du Dương Thiên Sư, rồi đi qua một hành lang đến trước một căn phòng yên tĩnh.
- Sư phụ, đệ tử và Thu Diệp xin gặp.
Thanh Phong gõ cửa hai lần, cung kính nói ở bên ngoài.
- Thanh Phong, giờ đến làm gì, chuyện ngươi cầu xin ta hôm qua, không phải ta đã đồng ý rồi sao.
Trong phòng tĩnh lặng truyền đến giọng nói bình tĩnh của Xung Vân đạo nhân.
- Sư phụ, lần này đến vẫn vì chuyện của Thu Diệp Sư đệ, nhưng lần này ta muốn xin sư phụ đích thân thu nhận Thu Diệp nhập môn, trở thành đệ tử chân truyền của Bạch Vân Quán.
Thanh Phong nhỏ giọng đáp.
Lời vừa dứt, không chỉ Vương Vũ ngạc nhiên mà bên trong cũng im lặng trong chốc lát, một lúc sau mới nghe thấy giọng kinh ngạc của Xung Vân đạo nhân:
- Thanh Phong, ngươi vốn là người trầm ổn, hẳn sẽ không vô cớ nói như vậy.
- Sư phụ, sau khi Thu Diệp Sư đệ dùng thuốc thịt lần đầu, dường như đã thức tỉnh huyết mạch, nhưng cụ thể là loại huyết mạch gì thì đệ tử không rõ.
Thanh Phong thẳng thắn đáp.
- Cái gì? Thức tỉnh huyết mạch! Hai người mau vào đây.
Giọng nói của Xung Vân đạo nhân trong phòng tĩnh lặng đột nhiên cao hơn vài phần. Vương Vũ có chút nghi hoặc, nhưng dưới sự thúc giục của Thanh Phong, hắn chỉ đành cứng đầu theo hắn vào phòng tĩnh lặng.
Phòng tĩnh lặng trống rỗng, bốn bức tường xung quanh đều là gạch đá màu xanh, ngoài một chiếc đệm vàng trên mặt đất không còn vật gì khác mà người ngồi xếp bằng trên đệm chính là Xung Vân đạo nhân.
Mặc dù Đông Nguyệt và Thanh Phong đã nói rằng mấy lần đầu dùng thuốc thịt sẽ có hiệu quả tuyệt vời, nhưng chỉ sau một đêm mà thân thể lại thay đổi lớn như vậy, vẫn khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Hiệu quả nghịch thiên gần giống như tẩy tủy dịch kinh này, e rằng chỉ có trong một số tiểu thuyết giả tưởng trên Lam Tinh mới xuất hiện.
Là một người hiện đại hiểu rõ cấu trúc sinh lý của người bình thường, hắn không khỏi lo lắng về những ẩn họa không tốt khi cơ thể đột ngột thay đổi mạnh mẽ như vậy.
Vẻ phấn khích trên mặt Vương Vũ dần biến mất, quyết định đi tìm Đông Nguyệt hỏi cho rõ ràng, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Giữa bãi sân rộng, Thanh Phong đang yên lặng đứng đó, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Vương Vũ vội vã bước ra.
- Chào buổi sáng đại sư huynh!
Vương Vũ có chút bất ngờ vội chắp tay chào.
- Thu Diệp, mặt ngươi sao vậy, sao tự nhiên lại cao hơn nhiều thế?
Thanh Phong đánh giá Vương Vũ mà mình mới gặp tối qua, vẻ mặt kỳ lạ hỏi.
- Mặt?
Vương Vũ nghe vậy, có chút ngạc nhiên.
- Tự mình xem đi.
Thanh Phong khẽ nhếch miệng, lấy ra một chiếc gương đồng từ trong ngực đưa cho y.
Vương Vũ đầy bụng nghi hoặc nhận lấy chiếc gương đồng, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt gương trơn bóng phản chiếu một khuôn mặt âm dương kỳ lạ, nửa dưới bình thường, nhưng nửa trên da lại đỏ bừng, như con tôm vừa luộc chín, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy có gì khác thường.
Còn về chiều cao?
Hắn nhìn Thanh Phong đối diện, lúc này mới phát hiện trong tầm mắt của mình, đối phương dường như thấp đi nhiều. Quả nhiên hắnđã cao lên nhiều trong một đêm. Đây là… Vương Vũ cầm chiếc gương, nhất thời không biết phải làm sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hôm qua sau khi trở về, ngươi có gặp chuyện gì kỳ lạ hoặc ăn bậy gì không?
Thanh Phong tò mò hỏi.
- Tối qua về phòng ta trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, ngay cả nước cũng không uống, còn chuyện kỳ lạ. Đúng rồi, hôm qua ta ăn thuốc thịt, có phải liên quan đến chuyện này không?
Vương Vũ trả lại chiếc gương cho Thanh Phong, suy nghĩ rồi đáp.
- Lần đầu dùng thuốc thịt có hiệu quả thì đúng, cải thiện cơ thể cũng rõ ràng hơn, nhưng chỉ khiến người ta khỏe mạnh hơn, không thể khiến cơ thể thay đổi lớn như vậy được.
Thanh Phong lắc đầu.
- Đại sư huynh, sức lực của ta cũng đột nhiên lớn hơn nhiều.
Vương Vũ do dự một chút rồi cẩn thận nói.
- Lớn hơn? Lớn hơn bao nhiêu?
Thanh Phong liếc nhìn Vương Vũ, có chút không tin.
Vương Vũ nhếch miệng, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một chiếc đỉnh đá cao nửa người bên cạnh Thanh Phong, hắn bước tới.
Thanh Phong nhìn Vương Vũ, không ngăn cản hành động của hắn.
Vương Vũ dựa vào kích thước của đỉnh đá, ước lượng sơ qua trọng lượng của nó, hai tay nắm lấy hai bên đáy hét lên một tiếng, chiếc đỉnh đá nặng ba bốn trăm cân này lắc lư sang trái sang phải. Sau đó dùng hết sức nâng đỉnh lên trên đầu, rồi đi một vòng quanh Thanh Phong mới ầm một tiếng lớn, mặt đỏ tía tai đặt đỉnh đá về chỗ cũ, mặt đất xung quanh cũng rung lên.
Nụ cười trên môi Thanh Phong đột nhiên cứng lại.
Hắn cũng bước tới bên cạnh đỉnh đá đưa một tay nắm lấy mép đỉnh, hít một hơi thật sâu dùng sức đẩy. Đỉnh đá lắc lư nhẹ, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi đây là… Thu Diệp, theo ta đi gặp sư phụ.
Thanh Phong quay người nắm lấy cánh tay Vương Vũ, không chút do dự nói, giữa hai hàng lông mày có chút phấn khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đi gặp sư phụ? Được, Đại sư sư huynh.
Vương Vũ sửng sốt một chút rồi vội gật đầu đồng ý, theo Thanh Phong đi về phía đại điện.
Hai người bước vào đại điện, đi qua bức tượng khổng lồ của Cửu Thiên Du Dương Thiên Sư, rồi đi qua một hành lang đến trước một căn phòng yên tĩnh.
- Sư phụ, đệ tử và Thu Diệp xin gặp.
Thanh Phong gõ cửa hai lần, cung kính nói ở bên ngoài.
- Thanh Phong, giờ đến làm gì, chuyện ngươi cầu xin ta hôm qua, không phải ta đã đồng ý rồi sao.
Trong phòng tĩnh lặng truyền đến giọng nói bình tĩnh của Xung Vân đạo nhân.
- Sư phụ, lần này đến vẫn vì chuyện của Thu Diệp Sư đệ, nhưng lần này ta muốn xin sư phụ đích thân thu nhận Thu Diệp nhập môn, trở thành đệ tử chân truyền của Bạch Vân Quán.
Thanh Phong nhỏ giọng đáp.
Lời vừa dứt, không chỉ Vương Vũ ngạc nhiên mà bên trong cũng im lặng trong chốc lát, một lúc sau mới nghe thấy giọng kinh ngạc của Xung Vân đạo nhân:
- Thanh Phong, ngươi vốn là người trầm ổn, hẳn sẽ không vô cớ nói như vậy.
- Sư phụ, sau khi Thu Diệp Sư đệ dùng thuốc thịt lần đầu, dường như đã thức tỉnh huyết mạch, nhưng cụ thể là loại huyết mạch gì thì đệ tử không rõ.
Thanh Phong thẳng thắn đáp.
- Cái gì? Thức tỉnh huyết mạch! Hai người mau vào đây.
Giọng nói của Xung Vân đạo nhân trong phòng tĩnh lặng đột nhiên cao hơn vài phần. Vương Vũ có chút nghi hoặc, nhưng dưới sự thúc giục của Thanh Phong, hắn chỉ đành cứng đầu theo hắn vào phòng tĩnh lặng.
Phòng tĩnh lặng trống rỗng, bốn bức tường xung quanh đều là gạch đá màu xanh, ngoài một chiếc đệm vàng trên mặt đất không còn vật gì khác mà người ngồi xếp bằng trên đệm chính là Xung Vân đạo nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro